Cố Tổng Sủng Thê

Chương 295




Bạch Lâm Anh không dám chậm trễ lập tức đi điều tra.

Lúc này Mộc Mai đang ở bên dưới tâng ngầm, cô không dám kêu lớn cứu người nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ mình sẽ làm đứa nhỏ bị thương.

Trong căn phòng tối tăm có mấy người đang đi tới, Mộc Mai nhanh chóng nhăm mắt lại, cô sợ nhìn thấy người kia thì họ sẽ giết con tin mất.

“Các người bắt cóc tôi chỉ đơn giản là muốn tiền thôi à. Bên kia cho các người bao nhiêu tôi sẽ ra giá gấp đôi số ấy. Chỉ cần các người buông tha cho mẹ con tôi ra”

Mộc Mai hy vọng mình nhắm mắt như vậy sẽ khiến đối phương nhìn ra thiện ý của mình, có lẽ cô còn có thể bảo vệ mạng mình và đứa nhỏ.

Nhìn dáng vẻ như này của cô, xem ra gả cho Cố Văn cũng không phải là chuyện tốt lành gì”

“Nếu như mấy người đã biết Cố Văn, vậy cũng biết anh ấy có tiền ra sao rồi.

Anh có thể gọi điện thoại cho Cố Văn, mặc kệ các anh muốn nhiều hay ít thì Cố Văn nhất định cũng sẽ cho. Chỉ cầu xin anh tuyệt đối đừng làm tổn thương hai mẹ con tôi”

Những người này hiển nhiên là cố ý nhắm vào Gố Văn, nếu như có thể đạt được mục đích của họ, mình và đứa nhỏ sẽ có thêm cơ hội sống sót.

“Người đàn bà này vẫn còn rất thông minh đấy, mục đích của chúng tôi chính là Cố Văn. Về phần của cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn tôi sẽ không động chạm gì tới cô, dù sao con nít cũng vô tội.”

Mộc Mai cảm nhận được luõi dao lạnh buốt cọ trên mặt mình, mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng cô căn bản không dám mở to mắt ra.

“Tôi sẽ ngoan ngoãn, chỉ cầu xin anh tuyệt đối đừng làm tổn hại con của tôi” Một bên Mộc Mai khóc lóc một bên đau khổ cầu khẩn, đau nhức như thế nào cô đều có thể nhịn được, duy chỉ có đứa nhỏ chính là xương sườn mềm của (G19).

Bởi vì hứng chịu sợ hãi, lại chờ đợi ở chỗ ẩm ướt như vậy quá lâu, phần bụng của Mộc Mai có hơi âm ỉ đau.

“Ha ha ha, không nghĩ tới Cố Văn vẫn còn có phúc lắm đấy. Nể tình cô đang mang thai, hôm nay tôi buông tha cho cô trước vậy”

Người đàn ông kia thu dao lại, mục đích đe dọa đã đạt được nếu như không mai thật sự làm tổn thương tới người vậy cũng không tốt.

Tiếng bước chân của những người kia ngày càng xa cho tới khi hoàn toàn biến mất, Mộc Mai mới mở mắt nhìn quanh bốn bề trống rồng, ngược lại thở phào nhẹ nhốm một hơi. Cô Tìm một vị trí thoải mái näm xuống, cô biết dưới tình huống như này cô càng không được chịu thua.

Mộc Mai dự định nghỉ ngơi thật tốt một lúc ở bên trong nhà kho ẩm ướt này, nhưng làm thế nào cũng không nhăm mắt lại được, bên tai truyền tới đừng đợt “tí tách” của giọt nước, nên cô không cảm thấy buồn ngủ một chút nào.

Không biết qua bao lâu, ngay khi Mộc Mai sắp ngủ thiếp đi, bên ngoài truyền tới từng trận sấm đan xen, gió lốc thối lên, thổi tới từng đợt vù vù vang vọng.

Xưa này Mộc Mai sợ nhất chính là tiếng sét, cô không biết làm sao, tay chân cô lạnh buốt, chỉ có thể một lân rồi một lần kêu cứu mạng, nhưng căn bản cũng không có ai trả lời cho cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.