Cố Tổng Sủng Thê

Chương 281




Cố Nam trở mình ngồi dậy nắm chặt lấy cằm của Mộc Diệp: “Tôi không hy vọng nhà chúng ta xuất hiện một tên hung thủ giết người”

“Không phải em không phải em, là...

là mẹ của em, nhưng mẹ của em làm như vậy hoàn toàn là vì gia đình của chúng ta, Cố Nam, em cầu xin anh, tuyệt đối đừng nói ra ngoài, em không muốn ngồi tù” Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Nam khiến cô chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói ra.

Cố Nam cười lạnh, nhìn chằm chằm vào mắt của Mộc Diệp: “Tốt nhất là cô nên xoá sạch dấu vết, nếu không cô đừng hòng gả vào nhà họ Cố-của chúng tôi”

Mộc Diệp cả người vô lực nằm trên giường, nhìn thấy Cố Nam đứng dậy thay quần áo, gấp rút chạy đến ôm lấy anh từ phía sau: “Đừng đi mà Cố Nam, xin anh đừng Cổ “Buông tay” Cố Nam lạnh nhạt mà kéo tay cô ra.

Cố Nam đóng sâm cửa bỏ đi, âm thanh đóng cửa vang dội khiến Mộc Diệp phát run.

Mộc Diệp như cái xác không hồn mà chạy về nhà, Tô Ngọc. Vân nhìn thấy con gái mình thở hổn hển chạy về, lòng không. kìm được hỏi: “Không phải con đi ra ngoài với Cố Nam rồi à, sao lại chạy về rồi?”

Mộc Diệp thấy trong nhà không có ai, kéo Tô Ngọc Vân vào trong phòng của mình khoá trái cửa sau đó vội vàng nói: “Mẹ, Cố Nam đoán ra việc đó rồi”

c gì cơ?” Tô Ngọc Vân không hiểu gì nhìn về phía con gái của mình.

“Chính là vụ tai nạn xe của chú và dì bị Cố Nam đoán ra rồi” Mộc Diệp mấp mấy môi.

“Cái gì?” Tô Ngọc Vân trợn tròn hai mắt: “Con đứa nhỏ này sao lại khờ vậy, _ loại việc như thế này mà lại để Cố Nam biết được!”. Bạ𝘯 đa𝘯g đọc tru𝘺ệ𝘯 tại ﹢ Tr𝗨𝗺T ru𝘺e𝘯.𝒱𝘯 ﹢

Tô Ngọc Vân thật sự không ngờ tới đứa con gái thành sự thì ít bại sự có thừa của mình đem chuyện này nói với Cố Nam, đây không phải là đẩy nhà bọn họ vào chỗ chết sao?

“Mẹ, năm đó mẹ có lưu lại chứng cứ gì không?”

Mộc Diệp cẩn thận nhỏ giọng xuống, sợ người khác nghe. thấy.

Tô Ngọc Vân đứng dậm chân xuống đất, lẩm bẩm một mình: “Sự việc đã qua hơn hai mươi năm, cũng không biết năm xưa mình có để sót dấu vết gì không nữa”

Trong lúc Mộc Diệp đang trầm tư suy nghĩ, Tô Ngọc Vân lại đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó: “Con nói xem chuyện này. liệu có liên quan gì đến Mộc Mai không?”

“Không thể nào, con nhỏ chết tiệt đó làm sao có cơ hội tiếp xúc với Cố Nam”

Mộc Mai là đứa con gái bị nhà họ Mộc đuổi ra khỏi nhà, Cố Nam nhìn còn không thèm nhìn đến nó, cho nên chuyện này nhất định là do người khác làm.

“Không đúng, không đúng... Mẹ linh cảm chuyện này chắc chắn có liên quan đến con nhỏ chết tiệt kia, con nói xem có. khi nào là do Mộc Mai không thích Cố Văn, nên muốn cùng. Cố Nam ở bên nhau”

“Mộc Mai cũng đã mang thai rồi, nếu thật sự có ý tưởng như: vậy, đứa nhỏ trong bụng phải làm sao bây giờ?” Mộc Diệp lắc đầu.

“Con vấn nên bảo Mộc Mai đến đây một chuyến, vụ việc này mẹ nhất định phải tra xét kỹ càng, chuyện liên quan đến hạnh phúc nửa đời còn lại của con, mẹ không thể qua loa được” Tô Ngọc Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

Mộc Mai đang ở nhà bàn bạc chuyện qua Tây Âu dưỡng thai với Cố Văn, thì không ngờ lại nhận được điện thoại của Mộc Diệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.