Cố Tổng Sủng Thê

Chương 243




“Chị An không cần đâu chị, cứ để chúng tôi ở đây. Mấy việc này tôi làm được sẽ không làm phiền chị” Mộc Mai trực tiếp cự tuyệt lòng tốt của chị An, cô muốn tự mình làm.

Chị An đã không thuyết phục được cô ấy về nhà nghỉ, và chị nhìn về phía Cố Văn. Cố Văn biết tính cách của người phụ nữ này và yêu cầu chị An về †rước.

Mộc Mai nhìn chằm chằm vào các dữ liệu khác nhau hiển thị trên thiết bị, lo lắng.

Ông nội còn nhiều việc phải làm, chưa được hưởng phúc, nên không thể cứ để thế này được.: Lúc này, một người đàn ông đột nhiên chạy tới, nói: “Cậu hai, chuyên gia ‹ mà cậu nhờ tôi tìm ở nước ngoài đã được đưa về rồi. Có muốn lập tức đưa ông ấy đến giải phẫu cho ông cụ không?”

Nghe được từ “chuyên gia", Mộc Mai lập tức nói: “Được! Anh mau đưa họ vào đây vào cho tôi xem”

Nghe thấy thế, người đàn ông gật đầu: “Người đang ở bên ngoài”

Phòng phẫu thuật.

Mộc Mai nhìn ông nội sắp được đẩy vào phòng mổ, trong lòng lo lắng cầu xin: “Bác sĩ ơi hấy cứu ông nội, tôi thật sự không muốn ông nội tôi bất cứ chuyện gì”

Thấy bộ dạng vợ mình như phát điên, Cố Văn bước tới và giữ cô lại: “Em đừng kích động, có rất nhiều bệnh nhân ở đây. Nếu có vấn đề gì, bác sĩ sẽ cho chúng ta biết”

Cố Văn nhắc nhở Mộc Mai không được to tiếng trong bệnh viện, để không ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác. Sau khi Mộc Mai lắng nghe, tiếng ồn không còn nữa, bác sĩ từ nước ngoài trở về đã cho phép Mộc Đoàn vào phòng phẫu thuật.

Thời gian chờ đợi luôn là sự lo lắng, nhưng có người còn lo lắng hơn họ.

Tại nhà họ Mộc. Tô Ngọc Vân đứng trong phòng khách đi đi lại lại, như thể có điều gì đó trong đầu bà ta.

Nhìn thấy bộ dạng như vậy, Mộc Diệp không khỏi nói: “Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy? Sao lại lo lắng bất an như thế? Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải ông nội được đưa đến bệnh viện đã qua cơn nguy kịch rồi sao?”

“Đó không phảilà do vấn đề của ông nội con. Con nhãi Mộc Mai lại đến tính sổ với mẹ. Nếu ông nội con không đứng ra phá rối thì đã không như vậy, mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho ông nội con”

Trước đây bình thường họ có thể tiếp quản công ty, nhưng kết quả là Mộc Đoàn đã chuyển giao một công ty sắp bị phá sản vào tay của Mộc Sĩ, đương nhiên Tô Ngọc Vân cảm thấy rất bất công.

Mộc Diệp không hề xúc động khi nghe tin ông nội bị thương. Ngay cả khi bộ xương già phế vật đó còn sống, tốt hơn hết là nên chết đi càng sớm càng tốt, để tránh chiếm mất một phòng ở.

“Mẹ chỉ là muốn tốt cho con, nhưng; sợ là tình hình này sẽ không tốt cho chúng ta”

Khi Mộc Diệp nghe được những lời này của mẹ, cô ta lập tức tiến lên chặn miệng: “Mẹ, giữa ban ngày ban mặt, mẹ sao lại nói thế này? Cho dù mẹ có làm thì cũng phải phủ nhận, nếu như bị người khác điều tra ra thì sao? Mẹ muốn chết hay sao?”

“Bây giờ ông của con đang ở bệnh viện, bọn họ không có thời gian tìm hiểu về mọi chuyện” Mặc dù Tô Ngọc Vân nói như vậy, nhưng trong lòng bà ta vẫn thiếu tự tin. “Đừng quên Mộc Mai là ai, có lẽ bây giờ cô ta đã bắt đầu †ìm được ra chút manh mối rồi:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.