Cố Tình Dụ Dỗ

Chương 20: P3 - 3




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lại một ngày nghỉ, Lương Khoan như thường lệ đi làm giúp người khác. 

 

Tôi đợi sẵn ở giếng nước, nhìn thấy lão Vương từ xa đi tới. 

 

Tôi vội gánh hai thùng nước, đi loạng choạng. Không ngờ vấp phải viên đá, cả người lẫn thùng ngã nhào, may mà được một đôi tay mạnh mẽ đỡ lại. 

 

Tôi đứng dậy, vội vàng giữ khoảng cách một mét: 

 

"Cảm ơn."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

*

 

Tôi lại cố sức gánh nước, đòn gánh oằn trên vai. 

 

Mới đi được vài bước, đã nghe anh ấy nói: 

 

"Để xuống đi, tôi gánh cho."

 

Tôi cố chấp: 

 

"Tôi tự làm được."

 

Nhưng anh ấy chẳng buồn nghe, gỡ đòn gánh khỏi vai tôi. 

 

Nhìn bóng lưng anh ấy, tôi khẽ cười.

 

*

 

Thấy anh ấy đang chẻ củi trong sân, tôi vui vẻ vào bếp. 

 

Chưa được bao lâu, anh ấy mang một túi đồ đặt lên bếp: 

 

"Đây là phần của tôi và Thạch Đầu. Nấu xong thì tôi mang về. Làm mì dẹt, Thạch Đầu thích ăn."

 

Nói xong, anh ấy tiếp tục chẻ củi.

 

Chiều đó, Lương Khoan về, mặt hầm hầm: 

 

"Hôm nay cô nhờ Vương Thắng Lợi gánh nước à?"

 

Tôi nhướn mày: 

 

"Đúng vậy. Tôi suýt ngã, anh Vương giúp một tay."

 

Anh ta nói: 

 

"Sau này đừng nhờ anh ta, ảnh hưởng không tốt."

 

Tôi đáp lại: 

 

"Còn anh giúp Hồ Lệ Tinh thì ảnh hưởng tốt chắc?"

 

Anh ta nói: 

 

"Cô ấy không có chồng, còn cô thì có."

 

Tôi cười lạnh: 

 

"Tôi chẳng thấy mình có chồng."

 

Anh ta nghẹn lời, cuối cùng bảo: 

 

"Sau này nước trong nhà để tôi gánh."

 

Tôi nhướn mày: 

 

"Thế mới giống đàn ông!"

 

*

 

Nhưng sau đó, tôi vẫn sang nhờ lão Vương giúp chẻ củi. Lần này, tôi còn nấu cơm trưa và dọn dẹp nhà cửa cho hai cha con.  

 

Nhìn căn phòng sạch sẽ, tôi hài lòng cười. 

 

Từ khi biết chồng mình luôn "có cầu có ứng" với người khác, tôi đã quyết định ly hôn. Nhưng thời ấy, ly hôn phải về quê, quay lại kiếm công điểm là điều tôi không muốn. 

 

Vì vậy, tôi đã nhắm đến lão Vương, từng bước thâm nhập vào cuộc sống của anh ấy, rồi lấy anh ấy làm chồng. 

 

*

 

Khi lão Vương trở về nhà, nhìn thấy căn phòng gọn gàng sạch sẽ, anh ấy ngẩn người một lát. 

 

"Anh Vương, cảm ơn anh hôm nay lại giúp tôi. Để đáp lại, tôi đã nấu cơm cho anh và Thạch Đầu, cũng tiện dọn dẹp qua phòng. Giờ tôi về đây."

 

"Về còn phải nấu nữa, ở lại ăn cùng đi."

 

*

 

Từ hôm đó, tôi bắt đầu thường xuyên lui tới nhà lão Vương. 

 

Tin đồn trong đại viện cũng bắt đầu lan ra. 

 

Lương Khoan không biết nghe được từ đâu, về nhà với vẻ mặt khó chịu, hỏi tôi: 

 

"Cô nấu cơm, giặt quần áo cho cha con nhà Vương Thắng Lợi? Cô không biết xấu hổ à?"

 

Tôi đáp lại: 

 

"Anh bảo ai không biết xấu hổ? Đó là tôi biết cảm ơn. Anh Vương giúp tôi chẻ củi, gánh nước, tôi chỉ giúp lại trong khả năng của mình, có gì sai?"

 

"Hơn nữa, Thạch Đầu là con trai của liệt sĩ. Anh sao lại ích kỷ như thế, chẳng có chút cảm thông nào. Là quân nhân, tôi là vợ quân nhân, chúng ta nên cùng nhau quan tâm, yêu thương cậu bé."

 

"À, mà anh đưa tôi phiếu vải tháng này đi, quần áo của Thạch Đầu rách hết rồi, tôi muốn may cho cậu bé bộ mới."

 

*

 

Nghe tôi đòi phiếu, anh ta ấp úng không nói nên lời. 

 

Tôi cười khẩy hỏi: 

 

"Có phải phiếu vải lại đưa cho Hồ Lệ Tinh rồi không?"

 

Sắc mặt anh ta đen lại: 

 

"Con trai cô ấy hết quần áo mặc, tôi chỉ cho mượn để may đồ cho cậu bé thôi."

 

"Chắc là cho mượn? Vậy mai đi đòi lại."

 

"Vừa cho mượn làm sao lại đi đòi ngay được!"

 

Tôi cười lạnh: 

 

"Vậy phiếu hai tháng trước chắc đến hạn trả rồi nhỉ?"

 

*

 

Anh ta bị tôi nói cho cứng họng, rõ ràng rất xấu hổ. 

 

Tôi nhướn mày, "Vẫn biết xấu hổ thì dễ nói chuyện." Tôi chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt bối rối của anh ta, tiếp lời: 

 

"Đưa phiếu thịt đây, tôi mua ít thịt bồi bổ cho Thạch Đầu, tiện tôi ăn ké một chút."

 

Sắc mặt anh ta tối sầm, im lặng không nói gì. 

 

"Hay phiếu thịt cũng đưa cho Hồ Lệ Tinh rồi?"

 

*

 

Có lẽ giọng điệu khinh thường của tôi làm anh ta bị kích thích. 

 

"Tôi đưa phiếu thịt cho mẹ con cô ấy thì làm sao? Hai mẹ con họ tội nghiệp như vậy, cả tháng mới được ăn bữa thịt."

 

Đúng là tức c.h.ế.t tôi mà. Đã ba tháng kể từ khi đến đại viện, tôi chưa mua được bộ quần áo nào, cũng chẳng được ăn miếng thịt nào, tất cả đều rơi vào tay Hồ Lệ Tinh.  

 

Đúng là một gã đàn ông vô dụng, chỉ muốn đá anh ta ngay lập tức. 

 

Nhưng cái người tôi nhắm làm nơi nương tựa chưa ổn định, nên phải chờ thêm vài ngày. 

 

*

 

Cái gã ngốc này, vừa muốn tôi chăm sóc anh ta, vừa mê mẩn cái dịu dàng bên ngoài. 

 

Xem ra tôi phải đẩy nhanh tiến độ thôi. 

 

Hôm sau, tôi thấy Hồ Lệ Tinh xách một miếng thịt về nhà. Quả nhiên đến bữa tối, Lương Khoan lại bị gọi đi "làm công." 

 

Tôi vui vẻ đến nhà lão Vương. 

 

*

 

Lão Vương thấy tôi đến vào giờ này, tưởng tôi có việc cần nhờ. 

 

"Có chuyện gì không?"

 

"Không có gì. Hôm nay anh mua thịt, Thạch Đầu bảo anh nấu không ngon, tôi sang nấu giúp."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.