Cố Tiểu Tây

Chương 194




Cố Thiên Phượng khẽ thở dài nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Cố Chí Phượng, cuối cùng ông ta vẫn gật đầu.

Cố Ngân Phượng bĩu môi, bà ta có chút không vui nhưng tiền trong túi đã ngăn bà ta nói những lời đuổi người, tính toán một chút, chỉ cần tiết kiệm được tiền ăn, bà ta cũng không kén chọn cháo loãng và dưa muối.

Hơn nữa, bà ta còn muốn hỏi rốt cuộc Cố Chí Phượng đi đâu để làm giàu, thế mà lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Bà ta làm việc trong nhà máy bông, cho dù đã cố gắng nhưng cả về thu nhập và phúc lợi đều kém xa anh cả Cố Thiên Phượng, hơn nữa nhà đông con nên bình thường bà ta thực sự rất khó khăn, may mà chồng của bà ta làm trong nhà máy có thể nói chuyện cùng, nếu không bà ta cũng không có cách nào sống qua ngày được.

Nếu Cố Chí Phượng thật sự có cách kiếm tiền, sau này bà ta ở nhà cũng có thể thẳng lưng mà sống không phải sao?

Cố Tiểu Tây vừa nhìn thấy dáng vẻ của Ngân Phượng đã biết bà ta đang nghĩ gì, cô vốn muốn mặc kệ nhưng nhìn thấy Cố Chí Phượng đang cười chuẩn bị đi nấu cơm tối, cô mím chặt môi, không muốn làm cha mất hứng thú.

Trong khoảng thời gian này ông ấy vẫn luôn vì chuyện của Lâm Cẩm Thư và Cố Duệ Hoài mà không vui, thật vất vả mới vui vẻ được một chút.

Cố Tiểu Tây giao Yến Thiếu Đường cho Cố Tích Hoài đang rảnh rỗi nhất, cô vào nhà chốt cửa lại, sau đó lấy từ không gian ra mười quả trứng gà và một con gà mái, con thỏ cũng đã lớn hơn rất nhiều nhưng mà bây ăn thịt vẫn còn hơi sớm.

Cố Tiểu Tây rời khỏi không gian, cô cầm gà mái và trứng gà đi ra khỏi phòng.

Cố Ngân Phượng vẫn luôn để ý đến cô cháu gái đã thay đổi tính cách này, vốn dĩ bà ta còn thắc mắc tại sao cô đi vào nhà rồi khóa cửa lại, nhưng quay đầu lại nhìn thấy trong tay cô cầm một con gà mái và một ít trứng gà, đôi mắt của bà ta bắt đầu tỏa sáng.

Bà ta nhảy xuống khỏi giường đất rồi vội vàng đi đến, nhìn đồ vật trong tay Cố Tiểu Tây, bà ta không khỏi vui vẻ ra mặt: “Ôi trời! Bé ơi, trong phòng này còn dấu gà sao? Con gà mái này thật là béo, không rẻ có phải không? Còn có trứng gà này…”

“Ôi, Chí Phượng à, cuộc sống nhà em thật là tốt, còn tốt hơn cả chị và anh cả ở trong thành phố!”

Vừa nói bà ta vừa quay đầu lại liếc nhìn Cố Chí Phượng, nhìn thoáng qua người em trai không có tầm mắt, vốn tưởng rằng tối hôm nay lại phải ăn dưa muối và khoai lang, không ngờ còn có thể ăn thịt gà!

Cố Thiên Phượng cũng không phải người tham lam, ngày xưa ông ta ăn nhiều thịt, nên ánh mắt cũng không nông cạn như vậy.

Tuy nhiên, ông ấy biết rất rõ cuộc sống hằng ngày của Cố Chí Phượng trôi qua như thế nào, mặc dù người em trai này lúc trẻ đã từng ở nước ngoài, nhưng đáng tiếc lại là người không chịu phấn đấu, cuối cùng mặc dù trốn khỏi được thành phần địa chủ nhưng lại không thể gỡ bỏ nhãn mác này.

Ông ấy ở trong đại đội sản xuất nổi danh là ma cà bông*, bình thường hay trộm buôn bán.

*Đây là một từ gốc Pháp, bắt nguồn từ chữ “vagabond”, có nghĩa là kẻ lang thang lêu lổng, nay đây mai đó, không nhà cửa, không nghề nghiệp.

*Đây là một từ gốc Pháp, bắt nguồn từ chữ “vagabond”, có nghĩa là kẻ lang thang lêu lổng, nay đây mai đó, không nhà cửa, không nghề nghiệp.

Vốn tưởng rằng sớm muốn gì người em trai này cũng sẽ bị bắt đi ngồi tù, nhưng không ngờ lại gặp được vận mây, cũng không biết lấy đâu ra tiền, trong nhà còn có thể ăn thịt gà và trứng gà.

Cố Đình Hoài cầm lấy con gà mái, anh ấy ngẩn ra gọi: “Bé?”

Cố Tiểu Tây không hề hoảng sợ, cô cong môi cười nói: “Trưa hôm nay em đưa Thiếu Đường đến công xã mua.”

Nói xong, không đợi Cố Đình Hoài nói cô lại nói tiếp: “Anh cả, anh đi giết gà đi để em đi nấu cơm.”

“Được!” Cố Đình Hoài đáp lại, sau đó anh ấy đi đun nước nóng rồi mang gà ra ngoài sân xử lý.

Cố Tiểu Tây thì thái rau chuẩn bị nấu giống như buổi trưa, sau nó nấu thêm một đĩa thịt gà to, vừa thực tế lại còn có thể ăn no, về cơm, trong nhà cũng không có gì khác chỉ có gạo lứt, dùng nước giếng trong không gian nấu hương vị cùng rất tuyệt vời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.