Cố Tiểu Tây

Chương 123




"Ồ?" Các công an nhân dân sửng sốt một chút, rồi gật đầu nói: "Nếu như vậy thì cô dẫn người về trước đi."

Cố Tiểu Tây gật đầu, cầm lấy thư giới thiệu rồi ôm Yến Thiếu Đường rời khỏi đồn công an.

Vốn là cô còn muốn ở chỗ này chờ Trình Lăng, nhưng Yến Thiếu Đường tiểu trong quần, sợ cô bé cảm lạnh cho nên vẫn cần tìm nhà khách ở tạm trước đã, chờ sáng mai lại đến đồn công an hỏi địa chỉ của Trình Lăng.

Cách đồn công an không xa còn có một khách sạn nhỏ, Cố Tiểu Tây cũng không chê, cô ôm Yến Thiếu Đường đi vào.

Khách sạn Trương Các Hồng Kỳ.

Cố Tiểu Tây đưa thư giới thiệu ra, nhân viên khách sạn cũng không làm khó cô, nhanh chóng đã cấp cho cô một tấm phiếu lưu trú.

Trên mặt giấy ám vàng in vài chữ lớn, gồm có tên khách trọ, giới tính, tuổi cùng với số phòng, tấm phiếu trong tay cô ghi rõ giường số tám mươi ba dưới lầu.

Nơi này xem như không lớn lắm, giá cả ở một ngày cũng không rẻ, đến tận tám xu.

Tất nhiên, những người có tiền ở tại nhà khách đều là các công nhân đi công tác cho các đơn vị nên có thể chi trả lộ phí, những người tiếc tiền đa số đều đi tìm các nơi ở tại đường hầm trong thành phố ở tạm, ở vài ngày là có thể tiết kiệm được khá nhiều tiền đấy.

Nhân viên khách sạn cầm chìa khóa dẫn đường ở đằng trước, đưa Cố Tiểu Tây tới phòng nghỉ.

"Đây, cô ở phòng này, buổi tối đừng khóa cửa, các đồng chí công an nhân dân thường bắt đầu kiểm tra thư giới thiệu vào buổi tối, cả đêm muốn kiểm tra vài lần đấy, đừng ngủ say kêu không dậy nổi nhé."

Khi nói chuyện, nhân viên khách sạn đưa một cái chìa khóa cho Cố Tiểu Tây.

Cố Tiểu Tây nhận lấy, gật đầu nói: "Biết rồi."

Nhân viên khách sạn vừa đi thì Cố Tiểu Tây ôm Yến Thiếu Đường vào phòng ngay lập tức, nơi đây chỉ là một căn phòng bình thường, diện tích không lớn, tại đây có một chiếc giường đơn và một cái bàn, dưới chân giường có một cái bồn nước, trên bàn còn có một phích nước nóng.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng đầy đủ.

Cố Tiểu Tây đặt Yến Thiếu Đường xuống, cởi quần áo của cô bé ra kiểm tra sơ qua một chút, không bị thương.

Cô thở ra một cách nhẹ nhõm rồi nhét cô bé vào trong chăn: "Em ở đây chờ chị, đừng lộn xộn, chị đi chuẩn bị nước tắm cho em, rồi giặt quần cho sạch, được không?"

Yến Thiếu Đường ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhìn cô, không trả lời.

Tất nhiên, Cố Tiểu Tây cũng không trông mong cô bé sẽ trả lời, cô cúi đầu hôn lên thái dương của cô bé một cái rồi mới cầm bồn nước ra khỏi phòng.

Cô sợ Yến Thiếu Đường chạy loạn nên thuận tay khóa cửa lại.

Người tại khách này cũng không quá nhiều, phòng lấy nước cũng không có bao nhiêu người, Cố Tiểu Tây thuận tay giặt sạch quần áo của Yến Thiếu Đường rồi múc nửa bồn nước lạnh về, chuẩn bị lau thân thể cho Yến Thiếu Đường.

Khi cô trở về phòng, cô gái nhỏ vẫn còn nằm yên ở trên giường, không nhúc nhích một chút nào, ngoan đến nỗi làm cho ai cũng đau lòng.

Cố Tiểu Tây mím môi, cầm lấy phích nước nóng rót vào trong bồn, khi cảm nhận được độ ấm vừa phải mới nhúng khăn mặt vào rồi nhẹ nhàng lau chùi thân thể cho Yến Thiếu Đường, khi cô dùng tay vuốt ve cơ thể gầy trơ xương lộ ra mấy cây xương sườn, mày của Cố Tiểu Tây nhíu chặt lại.

Chờ lau thân thể xong xuôi, một chậu nước cũng hoàn toàn biến đen.

Cố Tiểu Tây bật cười, ra khỏi phòng đổ nước, chờ khi cô trở về phòng thì Yến Thiếu Đường đã ngủ rồi, cũng không biết là do một đường xóc nảy nên mệt mỏi hay tâm trạng được thả lỏng, dù sao nhìn cô bé có vẻ rất mệt.

Cố Tiểu Tây ngồi ở bên giường nhìn cô bé, vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Thiếu Đường, trong lòng có chút vui vẻ do mất rồi lại có được.

Tuy rằng cô chưa từng gặp Yến Thiếu Đường, nhưng yêu ai yêu cả đường đi, cô có thể tưởng tượng cảnh tượng khi anh đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, nhìn thấy Yến Thiếu Đường thì sẽ vui vẻ biết bao nhiêu.

Ngày này cũng sẽ không xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.