Cổ Thụ Chi Đế: Mộng Đế Vương

Chương 7




Bước dần đến chân núi, Thương Hành thật sự là bồng cô không nổi nữa rồi, hai cánh tay tê rần nhức nhói, run lên từng nhịp một, "Nữ Đế về sau cô ăn ít một chút đi, cô nặng quá đó, bồng cô đi xa như vậy, thật là ta muốn rụng rời cánh tay luôn rồi đây này." Nữ Đế nghe cậu nói, đang yên đang lành mà tự nhiên thấy nóng nóng người, liền nhảy luôn xuống bên dưới, "Ngươi.. ngươi đúng là tên lắm lời, ta muốn ăn bao nhiêu là chuyện của ta, ngươi quản được sao. Mà trên người đã có long khí hộ thân, sức mạnh bá đạo, lại muốn thống nhất ngũ quốc vậy mà một cô nương liễu yếu đào tơ như ta mà cũng không bồng được, nói ra ắt sẽ khiến cho thiên hạ được một phen náo nhiệt a."

Thương Hành nhìn sang cô khẽ vũ vũ cánh tay mình cho đỡ mỏi mệt rồi ngồi xuống đất, tay từ trong áo ra một lọ nước đưa lên miệng uống ực ực rồi mới ném sang cô, "Nếu như thực sự chuyện này được thiên hạ đồn đại, sợ nhân vậy chính là Nữ Đế liễu yếu đào tơ đây chứ không phải ta đâu a. Mà thôi bỏ qua đi, Nữ đế, cô uống chút nước trước, rồi kiếm một chỗ ngã lưng ngủ một giấc đi, dậy rồi thì chúng ta leo lên núi tiếp, giờ này sư phụ ta chắc hẳn đã ngủ trưa rồi, có lên cũng không gặp được ông ấy đâu. Àm mà nằm ngủ thì để ý chút nha, chỗ này nhìn thoáng mát vậy chứ nhiều loài côn trùng lắm đấy."

Nói rồi nằm ngã ra dưới tán cây lớn còn đang tỏa nhẹ bóng mát đến che chở cho những thảm cỏ xanh mướt bên dưới ấy, lấy bàn tay làm gối kê đầu rồi nằm ngủ luôn chứ chẳng chờ đợi ai nữa. Tắc Thiên uống lấy ngụm nước từ trong chiếc bình kia, cô nhìn về phía cậu rồi khẽ lắc đầu mình, "Đúng là có chút không thể nào ngờ, Thương Hành vậy mà có một giấc mơ lớn đến như vậy, cũng phải nam nhân trên đời nhất là các hoàng tử của một nước, đều mang trong mình giấc mộng giang sơn, tay cầm thiết thương vai khoát chiến bào, người cưỡi Chiến mã, Chinh Nam Phạt Bắc sao. Đúng là nam nhi, nhưng ta lại muốn đồng hành cùng hắn một phen quá, để xem thử bầu trời rộng lớn mà hắn muốn chinh phục kia, sẽ xinh đẹp cùng huy hoàng như thế nào."

Thương Hành không để ý đến ai nằm ngủ ngon lành đến nổi bong bóng trên mũi, ngay cả trời trăng mây gió gì chung quanh cũng chẳng có mấy quan tâm mà để ý đến. Tắc Thiên ngồi buồn chán chán trên bãi cỏ cùng những dòng suy nghĩ lan man về cuộc đời của Thương Hành, liệu cậu có cô đơn như thế này đến cuối đời không, mà cho dù có thật sự cô đơn, liệu rằng thật sự Thương Hành có buồn hay không?

Cô bàn tay vừa bứt cỏ, lại vừa suy nghĩ về những cảm nhận của Thương Hành, không hiểu sao tự nhiên cô lạ có quá nhiều sự quan tâm đến cậu. Không nghe thấy thanh giọng Thương Hành nói những chuyện đâu đâu vu vơ tào lao, khiến cho cô tự nhiên nghĩ nhiều hơn bình thường.

Bầu trời bên trên dần tối xầm đến, rơi lách tách đến từng giọt mưa lớn, xuyên qua khẽ lá, cô ngồi bên cạnh cậu bị giọt mưa này rơi trúng áo mà giật bắn cả người, cảm thấy bầu trời bên trên tối xầm, liền lại gần hơn ngồi ngay sát bên cạnh Thương Hành mà nép mình vào những tán la cây bên trên để tạm thời mà trú tạm cho qua cơn mưa này, từng hạt mưa rơi mạnh xuống, khẽ xuyên qua kẻ lá muốn chạm vào người Thương Hành liền bị một cái gì đó chặn lại, cô bất ghé thẳng ánh mắt lên nhìn thử kiểm tra thì khuôn mắt xám xịt sợ hãi.

Cả người như tuân theo một loại quán tính nào đó mà tự nhiên run lên thành từng nhịp mạnh. Trái tim đập mạnh dồn dập như sắp phát nổ đến nơi, bàn tay cố đưa đến để lay Thương Hành dậy, nhưng cảm giác cả người cứng đơ dù làm cách nào cũng không thể lay chuyển nổi. Đây là lần thứ hai cô biết đến nỗi sợ khủng khiếp nhất trên đời là thứ gì, cảm nhận giống như lưỡi hái của Tử Thần đã đưa đến bên cạnh cổ, chỉ chờ đợi thời gian đủ liền rơi xuống mang cô đi. Trên đầu cô lúc này, một con đại xà to đến mức khổng lồ đang âm thầm bò lại từ đằng sau, cả người nó dài ngoàn ngèo, trên cái đuôi giống như có đeo một cái gì đó, khẽ đưa tới cuộn thành mấy vòng quanh thân cây này, bộ dạng đáng sợ giống như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cả hai người đến nơi. Bất chợt nhìn xuống chỗ cô, khẽ khè một tiếng mở rộng hết cái mang của mình khiến cho Tắc Thiên run đến muốn đứng tim, nhịp thở liền hỗn loan, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ có Thương Hành cùng Tuyết Mã vẫn nằm ngủ ngon lành chứ chẳng nhận ra chút mô tê nào.

Tắc Thiên có gắng hết sức nhắm chặc hai mắt mình lại, cô bây giờ đến vươn bàn tay tới đánh thức Thương Hành còn làm chẳng nổi chứ đừng nói đến chuyện phải đứng lên để phản kháng với nó, kiếp này vậy mà chết rồi, bị giam lỏng hơn chín nghìn năm, còn chưa được nhìn ngắm thế giới đã chết. Ta, ta không cam tâm, ta không cam tâm. Lời vừa nói, người vừa run lên lẩy bẩy, cô nhắm mắt hồi lâu chờ đợi cái chết đến nhưng lại chẳng có loại chuyện gì diễn ra, cô nhận ra con đại xà này không làm gì hai người cả, nó chỉ đơn giản là đứng đó, khẽ xòe cái mang lớn của mình ra để che mưa cho Thương Hành mà thôi.

Một cái đuôi nhỏ khẻ đưa đến, trên nó có một cái gì đó trắng trắng, cô để ý kĩ mới nhận ra, thì ra là Đại Xà này dùng một mảnh da rắn nhỏ đã khô lại, dày giống như cái mền lớn để đắp lên người Thương Hành để cậu không cảm lạnh mà thôi, sau khi xong rồi liền nhắm mắt đứng đó che mưa cho tất cả. Tắc Thiên lúc này mới đỡ lại phần nào nỗi sợ của mình, cô cố dùng hết sức bình sinh, bò bò lại gần Thương Hành, được cái liền chui luôn làm tấm da rắn làm mền ấy để nằm sát tới ôm chặt lấy người cậu, chỉ có như thế này mới tạm thời giữ cho mình được an toàn. Trong khi Tắc Thiên sống dở chết dở với đại xà khổng lồ thì đằng đây Thương Hành ngủ say còn hơn chết nữa, hoàn toàn chẳng nhận ra loại chuyện mô tê gì đang diễn ra bên ngoài.

Bất giác xoay người sang bên, bàn tay choàng đến kéo ôm chặc lấy Tắc Thiên vào người mình, miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Đùi gà nướng ngươi đừng chạy nữa, cho đại gia cắn một miếng thôi. Ta hứa chỉ cắn một miếng thôi." Tắc Thiên nghe thấy, lúc này lại được cậu ôm lấy, tự nhiên không hiểu sao lại thấy yên tâm hơn vạn phần, vì hình như giữa con đại xà ấy và Thương Hành hình như có giao hảo không tệ, thế nên nó mới cứ thế mà che mưa cho Thương Hành, bởi thế ở bên cạnh Thương Hành lúc này là quyết định an toàn nhất, hơn nữa trong vòng tay của cậu, ngực Nữ Đế ép sát vào ngực của Thương Hành, có thể cảm thấy từng chút luồng nhiệt ấm áp truyền đến từ trong người cậu sang cô, hơn nữa gần như thế này lại khiến cho trái tim cô cảm nhận rất rõ nhịp đập trái tim cậu, vang lên từng nhịp trầm ấm nhẹ nhàng.

Cô dần thả lỏng người mình đi, trầm ấm để cho Thương Hành muốn ôm thế nào thì ôm, mà cậu lúc này mới nhận ra hình như có cái gì đó sai sai, cũng liền giật mình tỉnh dậy, tự nhiên lại thấy khắp người truyền đến một cám giác ấm nóng, đã thế còn đang ôm một cái gì đó rất mềm mại nữa chứ, bất chợt bóp bóp sờ sờ thử mấy cái kiểm tra, "Ngươi sờ đủ chưa hả?" Chỉ cần nghe thanh giọng là đã đủ làm cho cậu giật mình đến nổ tim luôn rồi, "Nữ.. Nữ đế, sư phụ ta dạy nam nữ thụ thụ bất tương thân đó, sao tự nhiên cô chui vào chỗ ta nằm chi vậy bên ngoài còn nhiều chỗ trống mà, chuyện này nếu như truyền ra bên ngoài thì người bên ngoài sẽ nói là ta phi lễ với cô đó."

Vừa muốn buông cô ra để ngồi dậy thì Tắc Thiên đã không chịu, cả người sợ run lên đến mềm nhũng ướt đẫm mồ hôi, bàn tay bấu víu vào áo cố níu cậu lại, thanh giọng run lên từng nhịp sợ hãi, "Làm ơn đừng, đừng đi, ta cầu xin ngươi, làm ơn đừng đi, đừng bỏ ta ra. Ta sợ, sợ.." Thương Hành nghe thanh giọng của cô mềm nhũng sợ sệt, bàn tay đưa tới đỡ ôm cô lại vào lòng mình, mặc dù bây giờ còn chưa định hình được chuyện mô tê gì đang diễn ra, nhưng trước mắt cũng phải trấn an tinh thần cô trước đã chứ. "Được rồi có ta ở đây, sẽ không sao nữa, ai ức hiếp cô sao, nói với ta có chuyện gì xảy ra khi ta ngủ vậy?"

Cô nằm dúi người vào cậu, lúc này Thương Hành nhìn lên mới nhìn thấy trên đầu mình, là một đại xà khổng lồ còn đang che mưa cho cậu, lúc này mới chực như hiểu chuyện gì đang diễn ra, bàn tay đưa đến khẽ vuốt ve mái tóc của cô an ủi, "À hiểu rồi, hiểu rồi ra là cô sợ Bạch Xà Đại Thẩm sao?

Không sao, không sao, bà ấy là người quen rất nhiều năm của ta là một trong nhưng Thần Thú hộ quốc của Đại Chu, không phải là người xấu đâu, chắc bà ấy thấy ta nằm ngủ ở đây rồi lại tới trời mưa nên mới tới che mưa cho ta thôi. Không cần sợ, không cần sợ, bà ấy hiền lắm không tấn công ai bao giờ cả. Vậy bây giờ liệu cô thả ta được chưa?"

Vừa hỏi đã khiến cô bấu víu chặc hơn, "Không, không đừng bỏ ra, làm ơn đừng bỏ ta ra, ta sợ lắm, ta sợ lắm." Thương Hành nhìn sang cô, cũng đành hết cách rồi, đành cứ phải ôm cô như thế này luôn, cơ thể cô nóng hổi mền nhũn run đến từng cơn sợ hãi, giống như đối mặt với ám ảnh cả một đời không thể nào quên được. Cậu ôm cô đầm ấm, chỉ là người cô ướt đẫm mồ hôi, y phục cũng vì thế mà dính chặt vào da thịt, Thương Hành chạm vào quần áo, so với tự chạm vào làn da lại không khác mấy.

Thế nên khiến cho người cực kì chính trực như cậu cảm thấy rất chi là khó xử với tình tiết bất khả kháng này, "Tắc Thiên nữ đế, người cô chạm vào ta, gần quá mức rồi ấy, ta cảm thấy.." Nữ Đế nghe thấy liền ôm cậu, "Không sao, không sao ta là nữ nhân còn không cảm thấy thiệt, ngươi là nam nhân không cần lo đến đâu." Thương Hành nghe cô nói thì thở ra hơi dài, "Dù là nam nhân thì cũng có tiết hạnh mà, cô làm thế này, lỡ để sư phụ ta thấy, ông ấy nhất định sẽ chặt tay ta đó."

"Không sao tới lúc đó ta cầu xin cho ngươi." Thương Hành thật cứng miệng với cô luôn rồi, cậu nói kiểu gì cô cùng nói lại được thì biết làm sao bây giờ, "Có chuyện gì từng xảy ra với cô sao, chắc là chuyện rất đáng sợ, có muốn tâm sự cùng ta không?" Tắc Thiên nghe thấy dúi đầu mình vào ngực Thương Hành ánh mắt khẽ hướng nhìn về cậu, từ trong mắt kia, tỏa đến một ánh sáng vàng kim ấm áp như mặt trời. Cô chần chừ suy nghĩ, đến hồi lâu rồi mới trả lời.

"Ta từng là một đứa trẻ mồ côi, ta được nuôi trong một tổ chức sát thủ tên là Nhật Nguyệt Cung. Trong tổ chức Sát Thủ ấy nuôi ba mươi đứa trẻ quy tắc chỉ đơn giản là giết hoặc bị giết. Ta không dám giết người, cũng không đủ mạnh mẽ để làm chuyện đó, thế nên bị ném vào động rắn, ta ở đó bị.. bị.." Vừa nói vừa run lên, Thương Hành lo lắng một chút lại ôm chặc lấy cô hơn, "Vậy thôi, không kể nữa không kể nữa, ngoan ngoan, có ta ở đây rồi không sao nữa, không có con rắn nào làm tổn thương nổi cô đâu."

Tắc Thiên lại lo lắng hơn, nhưng cũng cố hết sức mình bình tĩnh lại thanh giọng, "Sau đó ta được Đế Hậu của Nguyệt Tiêu Quốc giải cứu, về sau bà ấy nhận ta làm con nuôi, nuôi nấng cũng như dạy dỗ ta cách cầm binh khiển tướng, dạy ta cách cầm kiếm chiến đấu, để ta không thua kém bất kì một loại nam nhi nào trên đời này, sau đó truyền lại ngai vị Nữ Đế cho ta. Ta lên ngai nữ đế, tiếp tục ý nguyện của bà ấy, cầm quân chinh phục cả thiên hạ không sợ ai, để chứng minh Nữ Nhân ta không thua nam nhân. Đánh chiếm liên tục nhiều năm không ngừng mở rộng bờ cõi. Dần trở thành Hung Thần trong ánh mắt của cả thiên hạ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.