Cổ Thụ Chi Đế: Mộng Đế Vương

Chương 11




Biến mất chẳng để lại một chút tâm hơi nào, mọi người chỉ dám lén nhìn theo bóng dáng của Thiên Sát, đến thở mạnh còn chẳng dám chứ đừng nói là gì, đến khi khí tức của cô đã hoàn toàn biến mất khỏi nơi này, ai nấy mới dám gương mặt bình thường trở lại. Thương Hải nhìn theo trái tim đang đập loạn lên từng nhịp trong tay mình, ánh mắt nhìn sang sư phụ gật đầu. Sư phụ cậu cũng rất hiểu ý của đệ tử mình, đứng người lên. Miệng nói vọng lại với mấy trưởng lão đằng sau.

"Không ai trong số họ đạt chuẩn cả, đúng là mất thời gian, ta đi đây các ngươi ở lại xem rồi phân bổ đệ tử đi." Vừa nói tấm thảm dưới bàn chân khẽ bay lên, hướng thẳng đến chờ theo Thương Hải ngồi bên trên quay vào Thần Môn về nhà, mọi người nhìn sang nhau khẽ thở ra hơi dài thường thược, "Lão tổ bà ấy đòi hỏi cao quá, đâu phải ai cũng là loại thiên tài nghịch thiên giống như Thương Hải đâu chứ."

Đợi cho hai người này đi khỏi, cuộc đua bên dưới giữa các thiên tài cũng đã dần đến lúc phải hạ màn, Thương Hành chạy đằng trước, bàn tay ôm theo Tắc Thiên, bộ long giáp trên cơ thể tỏa ra từng tia điện nhỏ chạy dọc, càng làm cho tốc độ tăng nhanh đến độ chóng mặt. Tắc Thiên cũng chẳng chịu thua kém, cô dùng phương pháp nén sức gió, tạo nên một lớp màn chắn xung quanh cơ thể của Thương Hành, chẻ luồng gió sang một bên, khiến cho tốc độ của cậu cứ như hổ mọc thêm cánh, gia tăng không giới hạn. Người đằng sau càng đuổi theo càng mệt, xuống sức rồi chỉ còn cách mà nhìn theo Thương Hành cùng Tắc Thiên chạy trước chiếm hết chỗ tốt thôi. Tiên Hiệp Hay

Thương Hành bứt tốc nốt đoạn cuối, bàn tay cố vươn dài ra chạm đến một phần của thần môn, ngay tức khắc, cả cậu cùng Tắc Thiên đều được công nhận là những người đầu tiên tiến được vào Thần môn, lập tức được dịch chuyển ngay đến nơi đăng kí đệ tử của tông môn đã được chuẩn bị sẵn.

Thương Hành vừa tới nơi, đã nhìn thấy đứng đằng xa hình bóng của hai người đang đứng chờ đợi sẵn, thả Tắc Thiên xuống mà đứng thở, "Cô nặng gớm thật đấy hai tay ta mất cảm giác luôn rồi này, nếu như không phải ta có chuẩn bị sẵn phương pháp cứu cánh lúc khẩn cấp thì xong luôn rồi, lần sau nhớ phải.." Chưa kịp nói hết đã liền bị Tắc Thiên tặng luôn nguyên cú song phi vào bên hông mình mà ngã ngang.

"Im miệng, ngươi lần nào cũng nói bản cô nương béo này béo nọ, ta cả người thon thả hoàn hảo, có chỗ nào dư chút mỡ hay thịt không mà ngươi dám nói là ta béo hả, con mắt ngươi để trưng thôi à!" Vừa nói vừa hậm hực bỏ lại Thương Hành đứng đó mà tiến đến chỗ kia một mình. Cậu cũng nhanh chóng nhoài người đứng lên, chạy theo đằng sau cô. Sư phụ của Thương Hải đã ở đằng xa chờ sẵn, một bàn tay dùng linh khí nhấc hổng luôn người của Tắc Thiên lên, chẳng nói chẳng rằng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, cũng như trước sự bất ngờ đến tròn mắt của cậu. Thương Hành bàn tay gãi gãi đầu chưa hiểu chuyện gì, "Bà La Sát đó cứ thế mà bị bắt đi rồi, nhưng mà dù sao người kia cũng là sư phụ của đại ca chắn hẳn không thể có loại chuyện nào tồi tệ được."

Ánh mắt đảo ngang nhìn thấy đã có một người cô nương, cả người mặc y phục trắng, ngồi trên một chiếc bàn lớn ngay lối đi chờ sẵn, bên trên bàn được trưng bày với đủ thứ loại công cụ bút viết, nhìn qua là biết hẳn là người vô cùng chuyên nghiệp đố với những vấn đề này. Tiêu Dao lại gần muốn bắt chuyện hỏi thử thì người kia đã lên tiếng, "Chu Thương Hành, sức mạnh cơ thể không tệ, thiên phú xếp thứ năm mươi trên Thiên Bảng, xem như đạt chuẩn. Từ giờ cậu là đệ tử nội môn đặc biệt, đây là lệnh bài xác nhận thân phận của cậu." Tiêu Dao nhìn qua lệnh bài, nhớ lại lời đại ca cậu dặn, liền lên tiếng, "Sư tỷ, thân phận đệ tử nội môn đặc biệt này hình như có hơi khoa trương quá, không biết tỷ có thể đổi cho đệ một lệnh bài đệ tử ngoại môn được hay không?"

Người kia nhìn sang cậu nghiêng đầu mình không hiểu, lúc này mới chực nhớ cậu là đệ đệ của Thương Hải, mà tính cách giả heo ăn thịt hổ này Thương Hải lại đặc biệt thuần thục, nhưng vẫn muốn hỏi lại để xác nhận. "Cậu chắc chứ, đệ tử nội môn đặc biệt có rất nhiều những đặc quyền tốt đó nha, nếu như cậu bỏ lỡ đi cơ hội tốt này, thì sẽ mất rất nhiều thời gian để đạt được nó ại, thôi ta tính như thế này đi, cậu là đệ tử ngoại môn, nhưng được hưởng hết đặc quyền của một Đệ Tử nội môn đặc biệt, dù sao cậu thông cảm, đây là quy định của Thần Sơn, chúng ta không thể làm trái được đâu."

Thương Hành liền ôm quyền mình cảm ơn cô, "Đa tạ sư tỷ, nếu như có chuyện tốt như vậy thì còn gì bằng nữa, vậy xin sư tỷ giúp đỡ đệ một phen." Người kia liền vui vẻ gật đầu mình quay đi, chuẩn bị, "Ừm không có gì đâu, đây vốn là công việc của ta mà. Tư vấn cho các người đệ tử mới gia nhập về quy củ của tông môn, được rồi, cậu đưa bàn tay đây."

Thương Hành nghe cô nói, vội vàng mở bàn tay mình ra, cô để vào lòng bàn tay cho cậu một tấm lệnh bài được làm bằng vàng kim sáng loáng biểu thị danh phận đệ tử nội môn đặc biệt, rồi một tấm lệnh bài khác giống như làm bằng đồng là của đệ tử ngoại môn. Rồi mới lên tiếng hướng dẫn về cách sử dụng của lệnh bài, "Cậu muốn đi đến nơi nào, chỉ cần cầm lệnh bài suy nghĩ, sẽ nhìn thấy con đường mình cần phải đi. Bây giờ cậu đến Đại Điện tông môn trước, ở nơi đó, các vị trưởng lão sẽ tự sắp xếp chỗ ở cho cậu, cũng như giải thích sơ cho cậu hiểu về các quy tắc của tông môn. Được rồi cậu mau đi đi, không cần phải lãng phí thời gian ở đây nữa."

Thương Hành nghe cô nói, liền cầm lệnh bài trong lòng bàn tay mình thử nghiệm một cái, không ngờ vậy mà thực sự nhìn thấy trước mắt là những dấu mũi tên chỉ đường. Quay sang cúi đầu đa tạ vị sư tỷ của mình rồi liền tức tốc mà chạy đuổi theo nó, cậu đi nhanh một chút khuất dạng khỏi nơi này, bên dưới cũng dần bước tới một vài người khác nữa, là một cô nương mặc y phục trắng đã ngã màu sang có chút vàng, trên người đeo thắt lưng đen, tay cầm ngọc kiếm, nhìn qua xác thực là một loại vũ khí không hề tầm thường, mái tóc dài thoảng lên trong gió ánh lên chút vàng được búi lại cẩn thận còn đang cài trầm ngọc bên trên.

Cô nhìn theo bóng lưng của Thương Hành chạy biến đi, rồi mới nhìn về người sư tỷ này liền ôm quyền mình kính cẩn, người kia nhìn thấy mới lên tiếng, "Ngươi là ngươi thứ ba lên núi, từ giờ có thân phận là đệ tử nội môn đặc biệt, cầm lệnh bài này, suy nghĩ về đại điện rồi tự đi đến đó đi." Lời vừa nói xong, người kia đã ôm quyền hỏi lại, "Xin hỏi ngài, thiếu niên kia là để tử loại nào?" Bà nhìn lại cô, gương mặt ngưng trọng lên tiếng hỏi ngược tới, "Chuyện này quan trọng lắm sao?" Cô nghe thấy liền vội gật đầu mình, "Quan trọng. Tuyệt đối là quan trọng."

Bà nhìn theo bóng lưng Thương Hành rồi khẽ suy nghĩ, là có hứng thú với hắn, hay là ganh ghét cùng hắn, thôi mặc kệ vậy dù sao ngươi cũng là đệ đệ của Thương Hải, xem như giúp ngươi một lần, tránh khỏi phiền phức sau này, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô gái này, chắc hẳn cũng không có nhiều kiến thức về thế giới. "Hắn ta đệ tử ngoại môn hạ cấp." Cô nghe thấy người này nói. Ánh mắt liền ánh lên chút dáng vẻ không hiểu, cả người ngưng trọng lại, bà liền nói thêm, "Hắn muốn làm màu dùng bạo phát thực lực thiêu đốt cả tiềm năng, chắc chỉ để thể hiện chút với đám thiên tài các ngươi mà thôi, vốn chẳng có loại tài cán nào, nhưng hắn là đệ đệ của Thương Hải điều này chắc hẳn chưa ai nói cùng ngươi. Vị Thương Hải này là đại sư huynh của ngươi, đứng thứ hai trên thiên bảng nên không thể đuổi hắn xuống núi, giữ hắn lại cũng chẳng tốn bao nhiêu cơm, cũng xem như một kẻ đi cửa sau mà thôi, sau này không cần quan tâm đến."

Người kia hiểu ý rồi, ôm quyền mình ổn trọng mà rời đi, ánh mắt ánh lên dáng vẻ vô cùng thất vọng, "Còn tưởng có thể gặp được dạng người thiên tài như thế nào, hóa ra cũng chỉ là.." Vừa nói liền thở hơi dài đi về phía đại điện, lần lượt bên dưới núi bây giờ mới có người từ từ lần lượt leo lên, hướng ánh mắt về phía đại điện, lúc này Thương Hành đã chạy vào bên trong rồi, cậu nhìn thấy bên trong ngồi đến không biết bao nhiêu người, hình như đều là những lão sư, quanh người tỏa đến một loại khí tức đáng sợ áp đảo, nhưng nếu so với sự xuất hiện lúc đầu của sư phụ đại ca cậu, thì những người này không có gì ghê gớm. Chỉ là trong tình thế này, phút chốc khiến cho Thương Hành phải phòng bị với họ chuẩn bị sẵn một kế thoát thân.

Một người nhìn về phía cậu lên tiếng, "Chu Thương Hành, ta đã nghe nhiều lời đồn về ngươi, lúc nãy bên ngoài cũng thể hiện không tệ, sở trường của ngươi là thương pháp, hơn nữa lực bộc phát tốc độ vừa rồi bên ngoài thể hiện ra cũng rất bá đạo, nếu danh chính ngôn thuận thì ngươi là kẻ leo lên Thần môn đầu tiên hơn nữa, thời gian người làm được điều này, cũng gần tiệm cận với đại ca ngươi rồi. Bọn ta sẽ không giới hạn nơi ngươi muốn đi, Thập Tứ các, tùy ngươi thích đến nơi nào thì đến. Quên giới thiệu một chút với ngươi, chúng ta là những trưởng lão đại diện cho Thập Tứ các."

Thương Hành nghe người kia nói đến đại ca mình, liền ôm quyền hỏi lại, vì dù sao cậu cũng muốn biết khoảng cách hiện tại giữa thực lực của cậu và đại ca là bao xa, "Trưởng lão ngài có thể cho đệ tử hỏi, đại ca leo lên núi lần đầu tiên mất bao nhiêu thời gian hay không?" Ông nghe cậu hỏi, đánh ánh mắt nhìn sang mọi người, rồi mới gật đầu, "Ba hơi thở thì phải. Được rồi đừng để ý đếm chuyện đó nữa, ngươi giờ là đệ tử Ngoại môn, nhưng có đầy đủ quyền lực cũng như được hưởng những đãi ngộ giống như đệ tử Nội môn đặc biệt, cố gắng mà tu luyện, biệt viện của đại ca ngươi từng ở giờ ngươi đến nơi đó đi." Nói liền ném thẳng về phía mặt cậu một lệnh bài khác, Thương Hành liền chụp lấy, thích thú cầm lấy nó, chào hỏi hết mọi người một cái rồi liền lao nhanh rời đi. Nhưng bước chân nặng trĩu xuống, "Chạy hết tốc lực mình cũng mất gần một canh giờ, khoảng cách giữa mình và đại ca không ngờ bây giờ đã lớn đến cấp độ ấy rồi."

Lúc chạy qua, lướt ngang qua cô nương kia rồi rồi đi mất, cô hướng nhìn về phia cậu, ánh mắt ánh lên chút vẻ khinh thường ẩn hiện, Có một đại ca tốt xem ra rất không tệ, cho dù không có thực lực, cũng có thể khiến cho người ta nể mặt mà nhường đường cho đi cửa sau. Loại người này sớm muộn gì ta cũng tự tay mình đá hắn hỏi Tuyệt Thế tông.

Đi vào bên trong mọi người nhìn thấy cô thì khẽ gật đầu, một người nữ nhân liền đứng lên, cả người bà ấy thân mang bạch y có nét ngã vàng giống như cô, nhìn lại với cô nương kia thì trang phục tự nhiên lại giống như nhau đến mức bất ngờ, thanh giọng người này điềm đạm đến mức lãnh đạm, phát ra "Bạch Gia, Bạch Sở Tuyết. Thiên phú rất tốt, băng thanh ngọc khiết, hơn nữa sở trường kiếm thuật cũng không tệ, rất hợp với khẩu vị của ta. Có muốn theo nhận ta làm sư phụ không?"

Mấy người khác nhìn về phía người này khẽ bật cười, "Tuyết sư tỷ cũng thật là, đừng đường đột như vậy làm cho đệ tử mình sợ chứ." Nói rồi mới nhìn xuống bên dưới, "Tích cách lãnh đạm của tiểu cô nương này, không cần dùng lời lẽ ta cũng có thể nhìn thấy được, đúng là đi theo Tuyết Sư tỷ mới là hợp lí nhất." Cô gái bên dưới nghe hết mọi người nói ra một lượt rồi mới nhìn lại về phía của bà, cung kính ôm quyền mình. Nhưng dáng vẻ vẫn thể hiện một chút vẻ không muốn, bà đương nhiên hiểu, "Muốn ta thị uy sức mạnh sao?" Lời vừa nói, đã khiến cả nơi này rung chấn dữ dội, đại điện nhiệt độ lập tức giảm đến đáng sợ, chưa đến một khắc đã đóng băng toàn bộ mặc sàn bên dưới nơi cô đang đứng. Bất giác làm cho Bạch Sở Tuyết giật mình quỳ xuống dập đầu.

"Xin sư phụ thu lại thần thông, đệ tử Bạch Sở Tuyết xin ra mắt sư phụ." Bà nghe thấy liền gật đầu mình cái nhẹ, "Đi theo ta." Cô vừa nghe nói liền cúi đầu tiếp tục, cô nhìn về phía sư phụ lên tiếng hỏi, "Sư phụ tên vừa rồi, hắn.." Bà vừa nghe cô nói thì khua bàn tay mình ra hiệu cho cô im lặng, dù sao lúc nãy bên ngoài cũng đã truyền thông tin đến, Sở Tuyết có vẻ như có gì đó với Thương Hành, thế nên bà lập tức dập tắt ý nghĩ nhen nhóm ấy ngay, "Hắn là đệ tử ngoại môn, hơn nữa không giống con, ở nơi này hắn muốn đi ngang đi dọc thế nào cũng không ai dám nói gì, sau này tránh xa hắn ra một chút, Đại ca hắn Thương Hải nổi danh rất bao che cho huynh đệ, trong tông môn nói Thương Hải một tay che trời cũng không sai, sau này con chỉ cần cố sức tu luyện là được. Đừng quan tâm đến những chuyện lặt vặt khác."

Bà nói rồi liền bước đi trước, mấy người kia nhìn theo cô rồi gật đầu mình, "Sư phụ con nói đúng đấy, thế lực đằng sau Thương Hành không phải là người mà con nên dây dưa vào đâu, nếu có chủ ý gì với hắn nên từ bỏ đi tốt hơn." Cô nghe thấy mọi người nhắc nhở, lòng đối với Thương Hành càng là sự khinh thường gay gắt hơn nhiều, mọi người nhìn theo cô đi rồi, nhìn sang nhau khẽ gật đầu mình,"Thương Hải nếu như nói đúng, bây giờ đã là nhân vật tầm cỡ trong giới tu tiên, nếu như xét về thực lực, trong lớp trẻ hiện tại có thể nói Thương Hải đã gần như bất bại. Lại chênh lệch sức mạnh giữa Thương Hải và Thiên Sát Thần nữ của Huyết Sát tông không tính là bao nhiêu, chỉ là thằng nhóc này cả ngày đi cùng Lão tổ lại lười nhác chuyện tu luyện. Đúng là bị Lão tổ bà ấy chiều hư rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.