Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 61




Chuyển ngữ: Cỏ dại

Đồng Dao cố gắng nhớ lại những phương pháp vật lý trị liệu trong đông y, có phương pháp chữa bệnh gọi là chích máu. Phương pháp này đã xuất hiện từ thời kỳ đồ đá, những người lao động đã tìm ra việc này bằng việc dùng đá nhọn chích để lấy máu, có thể điều trị một số bệnh.

Liệu pháp chích máu thì khó hơn chữa bệnh bằng giải phẫu, thông qua việc làm vỡ các mạch máu, tiến hành giải phẫu chích lấy máu, rút máu ra ngoài cơ thể, mới đạt được mục đích trị liệu. Mà liệu pháp chích lấy máu áp phù hợp với các loại bệnh dịch, lở loét, bệnh hủi, các loại bệnh có khả năng truyền nhiễm.

Tình trạng tinh thần những người bệnh ở viện thì thất thường, tấn công chọc vào miệng vết thương của những người bệnh khác, mủ sẽ ra hết, do đó người bị tấn công mới may mắn sống sót.

Việc này… Đây là phương pháp duy nhất để trị bệnh dịch.

Đồng Dao nắm chặt áo, hô hấp ngày càng gấp. Từ hưng phấn trở nên say mê khiến mặt đỏ ửng lên. Được cứu rồi, dân nước Cúc Lương sẽ không chết, Vũ Quân có thể sống sót!

“Người kia tên là gì?” Đồng Dao hạ giọng, cố gắng không để cho bản thân mình run rẩy.

“Chỉ là người dân bình thường, thần không biết tên.”

Đồng Dao gật đầu. Người kia đã khỏi hẳn, hơn nữa không còn bị lại, chứng minh được, loại bệnh dịch này giống với bệnh đậu mùa, chỉ cần khỏi bệnh, tự bản thân sẽ sinh ra kháng thể. Những người đã khỏi bệnh, sẽ không bao giờ bị lại.

“Thả hắn ra, cử một người theo dõi.”

“Tuân lệnh!”

Đồng Dao nhanh chóng xoay người, đi xuống núi: “Mặc tướng quân hãy theo ta về trại, ta có việc muốn trao đổi.”

Về tới doanh trại, Đồng Dao vẫn không thể kiềm chế nỗi tâm tình của mình, đôi mắt tỏa sáng.

Mặc tướng quân cũng phát hiện thấy sự khác thường của cô, nhưng không có nói nhiều, chỉ yên lặng đứng bên cạnh, im lặng chờ đợi Đồng Dao lên tiếng.

Nhưng Đồng Dao vẫn rơi vào vòng đấu tranh nội tâm bên trong.

“Mặc tướng quân, nếu ta nói, ta đã tìm được phương pháp chữa khỏi bệnh này, ngươi có tin không?”

Mặc tướng quân hít một hơi thật sâu, trợn tròn mắt nhìn Đồng Dao, không nói.

“Mặc tướng quân, phương pháp này e rằng rất khó để thực hiện.” Đồng Dao nhíu mày.

Liệu pháp chích lấy máu, nói thì dễ, kỳ thật dựa vào tình hình hiện tại mà nói, rất khó thực hiện. Tuy rằng nói  phương pháp này xuất hiện từ thời kỳ đồ đá, nhưng dù sao cũng không được sử dụng một cách rộng rãi. Đồng Dao cũng không xác định được rằng người nước Cúc Lương có biết đên phương pháp này hay không.

Cho dù biết, cũng không chắc chắn có thể tiếp nhận được.

Với tư tưởng bảo thủ của người cổ đại mà nói phương pháp chích lấy máu này, chắc chắn là giết người. Rất có thể, nói ra, cũng không có ai chịu làm.

Vả lại, những người bệnh này thần trí đều không bình thưởng, sau khi bị mang về đấy, vẫn còn ở trạng thái sợ hãi và kích động, muốn ngăn chặn bọn họ, lại còn mở miệng vết thương, nói thì dễ hơn làm.

Theo quan điểm của chủ nghĩa nhân đạo mà nói, đây là một hành vi vô cùng tàn nhẫn. Ở thời đại này, thuốc tê hay những loại thảo dược có tác dụng giảm đau vẫn chưa được con người phát hiện ra, việc động vào vết thương, chỉ có vài người có thể chịu được.

Đồng Dao mới tưởng tưọng đến điều này, khắp người không khỏi sợ hãi. Cô bắt đầu ảo não, hối hận tại sao trước đây mình lại không học đông y chứ…

“Thật công chúa, việc gì có thể cứu được nước Cúc Lương, thần đều có thể làm.”

Mặc tướng quân thấy vẻ trầm tư của Đồng Dao, vẻ mặt khó xử, mở miệng nói đánh gãy mạch suy nghĩ của Đồng Dao.

“Ngươi? Việc gì cũng có thể làm?” Đồng Dao nhíu mày.

“Phải!”

“Nếu ta bảo ngươi phải khoét miệng vết thương của từng bệnh nhân, để mủ bên trong thoát hết ra ngoài, ngươi có làm được không?”

Đồng Dao cảm nhận được rõ ràng chỉ trong nháy mắt không khí xung quanh bị ứ đọng, Mặc tướng quân nghe xong cả người cứng đờ đứng chôn chân  tại chỗ.

Đồng Dao lắc đầu, có chút bất đắc dĩ ngồi xuống ghế.

“Thần làm được.”

“Ngươi nói cái gì?” Đồng Dao  sửng sốt, không tin nổi lỗ tai của mình.

“Thần có thể làm, thần có thể điểm huyệt khống chế cử động của bọn họ.”

Đồng Dao vỗ bàn đứng lên, làm sao mà lại không nghĩ ra, thật là ngu ngốc. Cô sốt ruột nhìn Mặc tướng quân, không ngừng gật đầu: “Tốt, tốt quá!”

“Thần tin tưởng năng lực làm việc của Thất công chúa, mọi chuyện đều nghe theo ý của thất công chúa. Nếu lần này thất bại, thần không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa, thất công chúa cũng khó mà yên ổn ở lại nước Cúc Lương.” Mặc tướng quân ưỡn ngực, “ Thần lập tức đi làm, xin cáo từ.”

Đồng Dao nheo mắt, nhìn theo bóng dáng đang dần đi xa của Mặc tướng quân, trong lòng đột nhiên vừa cảm thấy buồn phiền hoảng sợ —— Mặc tướng quân đang đánh một canh bạc, hắn đặt cược tất cả những thứ mình có lên người cô. Ý tứ của Mặc tướng quân rất rõ ràng, nếu thua, Đồng Dao nhất định sẽ chết trong tay hắn.

Điểm huyệt là một môn khí công uyên thâm, muốn dùng cách này để khống chế hoạt động của người bệnh trong vòng mấy chục phút, không phải là việc người bình thường có thể làm.

Đồng Dao căn bản không muốn để Mặc tướng quân tiếp xúc trực tiếp với người bệnh, nhưng hiện tại không làm như vậy không được, phải điểm huyệt, mà cả nước Cúc Lương cũng không có tới mấy người làm được.

Suốt hai ngày hai đêm, Đồng Dao vẫn luôn ở trong doanh trọng sốt ruột không an tâm. Từ ngày đi cùng Mặc tướng quân tới viện, không thấy hắn trở về. Vài lần Đồng Dao kích động muốn chạy tới xem, nhưng cuối cùng vẫn không đi.

Mỗi ngày thỉnh thoảng sẽ có người tới thông báo một chút tình hình, Đồng Dao biết, Mặc tướng quân còn sống. Liệu pháp chích lấy máu rất tàn nhẫn, lại không có gây tê, không có thuốc  chống nhiễm trùng, tất cả các y sư tham gia thực hiện cũng không đủ, thời điểm này người không có, ngay cả các binh lính cũng phải làm. Rất nhiều người bệnh trong khi thủ pháp mới làm được một nửa, do không chịu nổi đau đớn, lại không thể phản kháng, đã cắn đứt đầu lưỡi mình.

Có những người đã lớn tuổi, lên cơn đau tim, ra đi rất nhanh. Những người còn sống, có người điên, có người không điên nhưng đã chịu kích động rất lớn…

Đồng Dao dùng sức cắn môi, nhưng ngoài biện pháp này, cô cũng chỉ làm được có vậy. Đột nhiên cô phát hiện hóa ra mình lại nhỏ bé đến vậy, lực bất tòng tâm đến vậy…

Lại qua một đêm nữa, Đồng Dao mở to mắt đỏ lừ, liên tục mấy ngày không ngủ—— ban ngày, lúc nào cũng ở trong trạng thái lo lắng, vào lúc ban đêm yên tĩnh, dường như cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập, sợ đến phát run, hai tay ôm chặt lấy cơ thể.

Mấy câu của Nhuận Ngọc vẫn cứ xoay trong đầu cô, chỉ cần nhớ tới gương mặt tuấn tú của Nhuận Ngọc, cô lại nhíu mày… Nhuận Ngọc… Cô và hắn sẽ không bao giờ… có giao điểm, vĩnh viễn không thuộc về nhau, rốt cuộc không thấy được, không nghe được, không chạm tới được! Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi nhớ tới Nhuận Ngọc- hai chữ này, khiến cô không thở được…

Vũ Quân… Nếu có Vũ Quân ở đây thật tốt biết bao…

Cô quá mệt mỏi rồi, rất muốn có một người ở bên cạnh để dựa vào…

Đồng Dao xâu khối bạch ngọc, đeo trên tay. Khối ngọc bội trên tay, cô nhìn tới thất thần…

Ôn Ngọc… Ngươi có ở đó không? Là ngươi mang ta vứt vào giữa dòng xoáy này, tại sao ngươi lại bắt ta phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, giờ ngươi ở đâu? Ôn Ngọc… Ngươi có biết giờ ta đau khổ thế nào không? Em trai của ngươi Nhuận Ngọc, ta muốn rời xa hắn mãi mãi.

Đồng Dao nằm sấp xuống bàn, nước mắt tuôn rơi.

“Thất công chúa!” Ngoài cửa truyền tới tiếng nói như chuông rung của Mặc tướng quân, sợ tới mức khiến Đồng Dao nhảy dựng lên.

“Mặc tướng quân?”

“Công chúa.” Mặc tướng quân đi vào, khuôn mặt ngăm đen phấn chấn mang theo ý cười, lòng Đồng Dao cũng nóng lên.

“Bẩm thất công chúa, sau khi chích lấy máu cho các bệnh nhân, có chín người miệng vết thương đã khép lại, có khả năng khỏi bệnh.”

Trong lòng Đồng Dao nổ tung, giống như tiếng pháo hoa. Cô khép mắt lại,khẽ gật đầu…

Thành công...... Thật sự thành công......

Rất...... Tốt.....

Trước mắt dần mơ hồ, xung quanh ngày càng tối, Đồng Dao ngã xuống đất…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.