Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 60




Chuyển ngữ: Cỏ dại

Đồng Dao nghe xong, không kìm nén được cảm xúc trong lòng mình, cầm lấy áo choàng đang vắt trên ghế chạy ra ngoài. Trống ngực đập dồn dập, một ý tưởng dang dần được lắp ráp lại trong lòng cô….Nếu mọi thứ giống như dự đoán của cô, vậy nước Cúc Lương được cứu rồi.

Đồng Dao lại có chút bối rối, đi về phía viện. Mặc tướng quân chạy sát theo sau.

Đồng Dao chạy một mạch tới sườn núi, ngửa mặt lên nhìn tòa nhà trên đỉnh núi.

“Thất công chúa, ” Mặc tướng quân gọi cô, “ Thất công chúa không nên tới gần đó.”

Đồng Dao nheo mắt lại, giờ phút này đối với cô mà nói rất quan trọng, cho dù phải mạo hiểm bị nhiễm bệnh, cô vẫn muốn lên đỉnh núi nhìn tận mắt. Nếu tất cả là sự thật, nước Cúc Lương có đường cứu rồi, mọi người không phải chết nữa.

“Thất công chúa!” Mặc tướng quân thấy cô vẫn tiếp tục đi về hướng đó, có phần nóng nảy. Định kéo cô lại, bỗng nhiên có vật gì đó xẹt qua——

Ở nơi góc tối có một viên đá bắn tới, Mặc tướng quân phản ứng nhanh nhẹn, quay người, chỉ bị trầy da.Có một bóng đen chạy trong bụi cây. Ngay sau đó rất nhiều đá bay về phía Mặc tướng quân. Đồng Dao sợ hãi, chạy về phía trước ngồi xuống, tránh màn công kích. Mặc tướng quân nhanh chóng tới sát người Đồng Dao, đôi mắt sắc bén quan sát tình huống xung quanh.

Lại có mấy cục đá tiếp tục bay tới, tất cả đều bắn vào chỗ hiểm trên người Mặc tướng quân, hắn nghiêng ngươì rút bội kiếm ra, chặn lại.

“Thất công chúa, thích khách dường như nhắm vào thần. Thần dụ hắn đi, thất công chúa lập tức xuống núi!””Còn không chờ Đồng Dao trả lời, Mặc tướng quân đã xoay người phi lên, phi vào trong bụi cây.

“Mặc tướng quân!” Đồng Dao kêu lên, nhưng đã không còn kịp rồi. Trời ạ… Mặc tướng quân này quá kích động rồi, chắc chắn là một cái bẫy. Thích khách kia nhìn thì tưởng là nhắm vào hắn, nhưng vũ khí chỉ là mấy hòn đá nhỏ, sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng của Mặc tướng quân. Làm như vậy chỉ có một mục đích, làm cho Mặc tướng quân tưởng rằng mình chính là mục tiêu, thích khách dự đoán được Mặc tướng quân sẽ đứng ra bảo vệ thất công chúa, rõ ràng hắn đã vận dụng kế điệu hổ ly sơn rất tốt.

Đồng Dao lập tức bị dọa đầu đổ môi lạnh, mục tiêu thực sự của kích thách chính là cô mới đúng.

Qủa nhiên, sau khi Mặc tướng quân xoay người biến mất, lập tức có một bóng đen xuất hiện, Đồng Dao vừa mới theo phản xạ muốn bảo vệ mình, bóng đen kia đã nhảy qua trước mặt cô, biến mất.

Đồng Dao sửng sốt, đứng tại chỗ.

Trên mặt đất đặt một bản đất sét. Đồng Dao nghi ngờ đi tới, ngồi xuống… Trái tim liền giật lên, đau tới tận tâm can.

Trên bản đất sét có cột một khối ngọc, bạch ngọc, hoa văn trên đó, bên cạnh còn có khối ngọc màu đỏ, đây… Đây không phải là ngọc bội của Nhuận Ngọc sao!

Cả người Đồng Dao căng cứng, dường như cô có thể cảm nhận được hơi thở Nhuận Ngọc. Ngón tay run rẩy chạm vào bản đất sét, cả người nóng lên, tự nhiên, trong lòng cô vô cùng rối ren, nước mắt không thể kìm lại mà rơi xuống, từng giọt rơi trên mu bàn tay.

Nhuận Ngọc… Nhuận Ngọc… Trong đầu tràn ngập hình ảnh khuôn mặt Nhuận Ngọc, đôi mắt quen thuộc, mới tưởng tượng đến, khiến cho Đồng Dao lo lắng không yên.

Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, Đồng Dao không biết cô sợ điều gì, chỉ cảm thấy cả người đều run lên. Cố lấy dũng khí, mở to mắt, không có nhiều chữ lắm, nhưng từng lời giống như dao đâm vào lòng cô tới đau đớn.

Cho dù đã xảy ra chuyện gì, hãy trở về bên cạnh ta, ta ở Chư Lương chờ nàng!

Đồng Dao cảm thấy như có người đang bóp cổ cô, hơi thở bị nghẹn ở trong không có cách nào thoát ra được. Trong nháy mắt bức tường thành trong lòng cô đã sụp đổ… Dường như có thể có thấy được tiếng vỡ vụn.

“Nhuận Ngọc...... Nhuận Ngọc......” Không kiềm nén được nước mắt tuôn trào giống như vỡ đê, Đồng Dao nắm chặt bản đất sét trong tay, quỳ rạp xuống đất…. Những kỷ niệm giữa cô và Nhuận Ngọc, cứ thế tái hiện lại trong lòng cô.

Cho dù đã xảy ra chuyện gì, hãy trở về bên cạnh ta, ta ở Chư Lương chờ nàng…Cho dù đã xảy ra chuyện gì, hãy trở về bên cạnh ta, ta ở Chư Lương chờ nàng…

Nhuận Ngọc, chàng đang đợi ta sao? Chàng nhớ ta sao? Tại sao… Tại sao phải tới lúc thế này, chàng mới nói cho ta biết! Chàng tàn nhẫn quá!

Những chữ này cứ lặp đi lặp lại luẩn quẩn trong đầu Đồng Dao, Đồng Dao nắm chặt cổ áo mình, đầu ngón tay đau đớn, như chạm phải vật cứng. Do dự tìm kiếm, là thư của Vũ Quân….

Vũ Quân…Đồng Dao mệt mỏi lắc đầu, suy sụp ngồi xuống đất…

“Thất công chúa! Có chuyện gì vậy?” Sau lưng truyền tới tiếng hét của Mặc tướng quân.

Từ sau lưng một người phi tới, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun máu tới.

“Lại dám dụ ta rời đi, tấn công thất công chúa! Thật  là to gan lớn mật! Thất công chúa, người này chính là thích khách!” Mặc tướng quân tức giận đi tới.

Đồng Dao ngỡ ngàng liếc mắt nhìn người kía. Người này nhìn thật quen, dường như đã gặp ở đâu, chính là tùy tùng trong đoàn sứ giả nước Chư Lương, chắc là người của Nhuận Ngọc. Từ lúc cô tới nước Cúc Lương đã không còn gặp mấy người kia, mà chính cô cũng không để ý… Hiện giờ tại sao…

Trong lòng căng thẳng, len lút giấu bức thư của Nhuận Ngọc vào trong tay áo, sau đó liếc nhìn Mặc tướng quân, hắn dường như rất kích động, không hề phát hiện ra.

“Thất công chúa, người này  phải xử lý thế nào?”

“Thả đi......”

“Cái gì? Thả?” Mặc tướng quân giật mình mở to hai mắt nhìn.

“Hiện tại là thời điểm quan trọng, không cần quan tâm đến những thứ khác, huống hồ chỉ là một tên trộm nhỏ nhoi.”

“Người này không phải là trộm, hắn là thích khách!”

“Thật sự là thích khách sao, vì sao không dùng kiếm, chỉ dùng mấy viên đá làm vũ khí. Rõ ràng không muốn giết người, chắc chỉ muốn nô đùa thôi, Mặc tướng quân không cần tưởng tượng quá đi như vậy.” Đồng Dao ra vẻ thoải mái cười.

“Việc này…” Mặc tướng quân nghẹn lời.

“Thả hắn đi, chính sự quan trọng hơn.”

Mặc tướng quân dùng sức cắn môi, có chút không cam lòng chậm rãi buông tay.

Đồng Dao đã đi lên núi, bỗng nhiên dừng laị, chậm rãi quay đầu nhìn thích khách đang ngã trên đất, hít một hơi thật sâu, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Đi nhanh đi, rời khỏi nơi này… Đừng giống như ta, đã ở đây, sẽ không rời đi được… Mất rồi, sẽ không về được nữa…”

Kích thách sững sờ nhìn Đồng Dao.

“Đi thôi!”

Đồng Dao xoay người sang chỗ khác, đi về phía đỉnh núi, bước chân chật vật, bóng dáng mệt mỏi, lòng lại đau đớn như vậy…

“Thất công chúa, người đừng nên đi, để thần đi, rồi quay về bẩm báo cho người.”

Đồng Dao ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, suy sụp lắc đầu, trong lòng cảm giác đã bị khoét một lỗ trống không.

Từ ngày đầu tiên đưa người bệnh vào viện, Đồng Dao vì tránh để bị nhiễm bệnh, vẫn chưa tới xem.Nhưng lúc này nhìn thấy, vẫn cảm thấy chấn động —— cả một viện lớn màu xám xịt, cảm giác như một nhà tù bất khả xâm phạm. Còn chưa tới đỉnh, đã nghe thấy tiếng khóc đứt quãng bên trong, nghe xong trong lòng liền sợ hãi.

Cánh cửa đóng chặt, ngoài cửa có mười binh lính canh gác, trên người mặc trang phục bằng da, nhìn qua lạnh lùng mà đáng sợ. Đồng Dao không lại gần, nheo mắt nhìn lại…

“Mặc tướng quân, người kia ở đâu?”

“Mời công chúa đi bên này.” Mặc tướng quân chỉ tay về phía căn nhà có cửa sổ ở hướng bắc.

Đồng Dao nhìn về phía đó, có một người đang đứng—— đầu to, trên đầu có mấy cọng tóc thưa thớt mọc thẳng đúng,  trên da đầu đều để lại những vết sẹo lớn màu đen, trên mặt có nhiều vết máu, loang lổ màu nâu, khiến cho người ta thấy mà sợ. Làn da hắn tái nhợt, trên mặt đều là vết thương, mắt lồi ra giống như pha lê được nạm lên gương, cũng không nháy mắt, không có chút sinh khí. Cơ thể hắn gầy gò, ngón tay như như cành củi vịn chặt vào cửa sổ, giống như nếu buông lỏng tay, trời sẽ sụp xuống.

Liếc mắt một cái có thể nhìn ra, tinh thần của người này tuyệt đối minh mẫn. Nhưng, mặt hắn không có chấm đen, da không vàng bủng. Tuy rằng nhìn qua không khỏe mạnh, nhưng không còn dấu hiệu của bệnh dịch.

“Đây là người đã bị tấn công vào vết thương?”

“Đúng vậy, thất công chúa có thể nhìn thấy vết thương trên đầu hắn.”

Đồng Dao nheo mắt lại, nói như vậy, da đầu hắn bị thương, đã đều kết vảy, hiện tại chỉ còn bị tụ máu.. Nhưng có điều không thể nghi ngờ, hắn thực sự đã bị mắc bệnh dịch, nhưng hiện tại, hắn đã khỏi hẳn! Hơn nữa không bị nhiễm lại!

Không khí lạnh lại một lần nữa chảy khắp người Đồng Dao, sự hưng phấn khiến cho trái tim lạnh lẽo của Đồng Dao ấm lại.

Ta đã biết...... Ta biết đã có chuyện gì xảy ra….Nước Cúc Lương được cứu rồi…Vũ Quân…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.