Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 37




Chuyển ngữ: Cỏ dại

Đồng Dao được sắp xếp tới ở Thiên điện, mọi người ai cũng mang theo ánh mắt quái dị nhìn cô. Ánh mắt của những người đàn ông như dao cắt, giống như có thể nhìn xuyên thấu qua quần áo của cô, nhìn thấy cơ thể của cô.Ha ha, nghĩ lại bản thân cô cũng hiểu được chuyện này, một phụ nữ, gả cho hoàng đế, sau đó giết hoàng đế. Tiếp theo lại ở cùng một chỗ với con trai của hoàng đế, hai lần bị giáng xuống làm nô lệ hạ đẳng, lại trở thành người hát. Hiện tại vụt lên trở thành vương phi nước Cúc Lương… Chuyện này nói cho người khác nghe, ai sẽ tin.

Trời đã khuya.. Bên ngoài rất lạnh. Đồng Dao mặc áo khoác đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, tự nhiên, nước mắt rơi… Chuyện đã xảy ra, không có  khả năng quay lại. Hai tay cô ôm chặt lấy cơ thể, người lạnh như vậy, nhưng lòng cô còn lạnh hơn. Nhuận Ngọc…Nhuận Ngọc, chuyến đi lần này có thể chính là vĩnh biệt, sẽ không nhìn thấy Nhuận Ngọc nữa, không nhìn, không nghe thấy, không thể chạm đến…Đồng Dao ngồi xuống, trong lòng đau tới không thể thở được.

Vứt bỏ, quả thực là một việc khiến cho người ta đau tới tê tái… Trong lòng muốn nhìn thấy hắn bao nhiêu, chạm vào khuôn mặt hắn. Nhưng…

Trứơc mặt xuất hiện một bàn tay, đều mà thon dài, ngón tay mềm mại thuần khiết.

Đồng Dao sửng sốt, ngẩng đầu: “Là ngươi?”

Khuôn mặt hoàng tử trắng bệch, ánh trăng chiếu xuống hiện ra một nửa trong suốt. Hắn mỉm cười, vươn tay về phía Đồng Dao.

Không biết vì sao, Đồng Dao đã vươn tay tới, kéo tay hắn vào ngực.

“Sao lại khóc?” Yêu tinh nghiêng mặt: “Không muốn rời khỏi nước Chư Lương? Hay là không muốn đi cùng ta?”

“Không, không phải!”Đồng Dao quay mặt sang chỗ khác, không muốn hắn nhìn thấy mình khóc.

“Nàng đã có người thương…?” Ánh mắt yêu tinh có chút buồn.

“Không có, ta không yêu ai hết!”

“Cả ta?”

“Ta......” Lời nói của Đồng Dao bị mắc trong cổ họng.

Giữa cặp lông mày của hoàng tử nhíu lại có chút buồn, buông tay Đồng Dao, đi về phía ánh trăng. Bỗng nhiên Đồng Dao cảm giác trước mắt có ảo giác, hắn giống như sẽ hoà vào bóng đêm rồi biến mất không thấy nữa.

Trong lòng Đồng Dao hoảng hốt, vội vàng ôm lấy lưng hắn: “Đừng đi!”

Hoàng tử sửng sốt, khẽ xoay người lại.

“Đứng dưới ánh trăng, đừng đi xa, ngươi sẽ lại biến mất”. Chính bản thân Đồng Dao cũng không biết mình đang nói gì, chỉ làm theo bản năng.

“Biến mất?” Hoàng tử khẽ thở: “Nàng có định cứu ta lần thứ hai không?”

“Lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng. Ta sẽ không cho ngươi đi vào bóng tối nữa, sẽ không có chuyện gì xảy ra với ngươi nữa.”

Hoàng tử thản nhiên xoay ngươi, đưa tay vuốt má Đồng Dao. Trên mặt có chút thê lương: “Nếu ta chết, nàng sẽ lại giống như lần trước ở bên ta, gọi ta, bảo ta đừng chết nữa không?”

“Đừng nói nữa!” Đồng Dao đẩy tay hắn ra, tỏ vẻ tức giận, mặt đỏ ửng lên: “Nếu muốn chết, không bằng để chính tay ta giết ngươi!”

Hoàng tử sửng sốt, bỗng nhiên cười to. Dưới ánh trăng huyền ảo, dáng vẻ tươi cười của hắn giống như một đoá hoa sen, đẹp khiến người ta say mê.

“Quên hết chuyện ở nơi này đi, theo ta về nước Cúc Lương được không?”

Tới nước Cúc Lương, tới nước Cúc Lương, đây là nguyện vọng ý nghĩ Đồng Dao đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Bản thân cô phải không do dự đồng ý mới đúng! Quên đi tất cả mọi chuyện ở đây, tất cả… Nhưng Nhuận Ngọc.. Đối diện với ánh mắt của hoàng tử, trái lại những lời nói lại ứ đọng trong cổ họng của Đồng Dao, nói không thành tiếng.

“Về sau đừng mặc loại trang phục như vậy nữa”, hoàng tử khẽ nhíu mày: “Đừng làm nghề ca xướng nữa.”

“......”

“Đây là nước Chư Lương, không phải nước Cúc Lương. Nàng gây chuyện lớn, ta sợ không bảo vệ nàng được!”

Trong lòng Đồng Dao ấm lên, vành mắt đỏ lên.

“Quên người nàng yêu đi, theo ta đi…” Hoàng tử chìa tay vuốt ve khuôn mặt Đồng Dao, con mắt nâu nhạt càng ngày càng gần.

Đôi môi lạnh giá của hoàng tử khẽ chạm trên môi Đồng Dao, tràn ngập mùi hoa lan ngọt ngào ở đầu lưỡi. Yêu tinh xinh đẹp nhẹ nhàng kéo tay Đồng Dao, đưa ra sau lưng. Đồng Dao khẽ chống cự, không có tác dụng. Hắn hôn Đồng Dao thật sâu, dưới ánh sáng trăng. Đồng Dao bật khóc, trong lòng cô có vị chua chát…

Nhuận Ngọc uống một hơi cạn chén rượu, giận dữ mà đập nát chén ngọc. Tất cả cung nữ sợ hãi cúi đầu, không dám đi lên thu dọn, cũng không dám phát ra bất cứ tiếng động gì. Trong lòng Nhuận Ngọc hoang mang. Hai mắt chứa đầy lửa giận khát máu, mím chặt môi. Mái tóc tung bay giống như tâm tình hiện tại của hắn, cả người Nhuận Ngọc nhuộm một màu đỏ tươi.

Cái dạng phụ nữ này! Chính là nàng, là nàng giết phụ thân của mình, nàng là mật thám của nước Hồng Ngọc. Phải tra tấn nàng, làm nhục nàng, sau đó giết nàng. Giống như Ôn Ngọc đáng thương, để nàng ta chôn cùng linh cữ. Phải chôn sống nàng… Giết!

Nhưng ta đã làm gì, chỉ mới giáng nàng xuống làm nô lệ, để nàng sống một cuộc sống tẻ nhạt mà thôi. Như vậy đối với nàng mà nói là quá nhân từ rồi… Hắn vốn là người tàn nhẫn, nhưng…

Tại sao mỗi đêm đều nhớ nàng tới điên cuồng, vì sao mỗi khi mệt mỏi kiệt sức, cuối cùng vẫn muốn tới gặp nàng. Vì sao? Vì sao? Vì sao những người phụ nữ khác không thể khiến ta thổ lộ tâm tình, vì sao không có nàng liền cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Ta biết, nhất định nàng là hồ ly tinh đầu thai, nhất định là vậy! Nàng có thể mê hoặc lòng đàn ông… Phải một đao giết nàng mới đúng.

Chẳng lẽ ta điên rồi sao, nhất định là ta bị điên rồi. Ta lại có thể quên mất chính nàng là kẻ thù giết cha, ta quên mất nàng từng là mẫu hậu của ta, mỗi ngày mỗi đêm ta đều trốn tránh chuyện này. Nhát gan trốn tránh, có thể qua một ngày thì qua một ngày… Ngày mai xảy ra chuyện gì, ai cũng không quyết định được.

Ta không dùng xạ hương với nàng, chưa từng dù chỉ một lần. Rốt cuộc ta nghĩ cái gì? Một đứa con sao? Muốn nàng mang thai con của ta sao? Một đứa con đáng yêu, con trai nhất định sẽ giống ta, ta sẽ đưa con lên ngai vàng! Con gái nhất định sẽ giống nàng, thông minh, xinh đẹp…

Điên rồi, ta thật sự bị điên rồi! Làm sao ta và nàng có thể có con…

Chính người phụ nữ xấu xa này, loại người không biết tốt xấu!  Lại muốn uống hoá huyết tán, loại thuốc này có dược tính cực kỳ mạnh, chỉ cần uống một ít, cả đời sẽ không thể có thai. Hơn nữa, nàng lại định nuốt cả gói, nàng sẽ chết…! Trong đầu hiện ra hình ảnh máu của nàng không ngừng chảy, hù doạ ta khiến lòng ta sợ hãi! Chưa bao giờ cảm giác mất đi một người, lại đáng sợ như vậy, cho dù phải giáp mặt giết chết anh trai của mình, ta cũng chưa từng do dự.

Hừ, tính toán của Mai Phi, sao có thể thoát khỏi mắt của ta. Hậu cung rối loạn, đó là chuyện của phụ nữ, chết một người, ta không có thời gian quan tâm. Ngày ấy A Mễ Na ngã, Mai Phi ở bên cạnh khóc lóc, chỉ cần nhìn mặt nàng ta, trong lòng ta đã sớm biết rõ mọi chuyện. Người phụ nữ đáng thương, đáng buồn cho sự đố kị ghen ghét đó.. A Mễ Na là do Mai Phi giết, nhưng chết cũng chết rồi, đất nước của A Mễ Na không đến tranh luận, ta cũng không định truy cứu. Nơi hậu cung phi tần nhiều vô kể, chết thì sao chứ. Đứa trẻ trong bụng A Mễ Na ta vốn không muốn, Mai Phi coi như đã giúp ta giải quyết một việc!

Nhưng Mai Phi lại đưa cho nàng hoá huyết tán, lại giết một mạng người! Người phụ nữ không biết tốt xấu, nàng lại đem ngọc chấn hồn của ta như điều kiện trao đổi, đưa cho Mai Phi. Nhìn thấy nó ở trong tay Mai Phi, ta hận không thể xuống tay giết nàng ta. Loại phụ nữ ngu ngốc như Mai Phi, cũng dám động vào ngọc chấn hồn của ta! Ta rơi vào trạng thái phẫn nộ, chính tay ta đã đưa hoá huyết tán vào trong miệng nàng ta, ép nàng phải nuốt. Nàng ta không chịu đựng được qua mấy canh giờ thì chết… Đây gọi là tự làm tự chịu!

Nhưng thật sự nàng không biết ý nghĩa của chấn hồn sao? Chấn hồn chính là bảo vật của nước Chư Lương ta, cả nước chỉ có hai miếng, ngay cả Thấm Ngọc cũng chưa từng đeo. Một miếng là theo chị gái ta năm đó gả tới nước Hồng Ngọc, giờ cũng chôn cùng chị ta ở trong cát bụi. Một miếng khác là của ta, sau khi chị ta đi, ta không đeo nó trên cổ nữa. Chấn hồn có khả năng trừ tà, nhìn thấy bộ dáng hồn phiêu phách lạc của nàng, ta như ma nhập, mang chấn hồn tới giúp nàng ngăn cản tà ma. Nhưng… Nàng không biết tốt xấu đưa nó cho Mai Phi, nàng lại tình nguyện tìm đến cái chết, cũng không muốn mang thai con của ta!

Là nàng giết chết phụ vương, ta làm chuyện đó với nàng, chẳng qua là hoàn trả lại mà thôi! Nàng dựa vào cái gì mà hận ta? Dựa vào cái gì mà dùng cái chết để trả thù ta! Nữ nô lệ chết tiệt này, nàng không xứng được sống trước mắt ta. Ta muốn giết nàng, nhưng ta không ra tay với nàng được. Nhìn thấy vết máu trên cổ tay, ta thấy đau lòng. Ta sợ bản thân mình lỡ tay, người phụ nữ như vậy, ta có thể dễ dàng huỷ hoại nàng, nhưng huỷ hoại nàng… Kế tiếp ta sẽ làm thế nào chứ?

Ta lại giáng nàng xuống làm nô lệ, ta muốn trừng phạt nàng, bắt nàng phải làm những công việc thấp hèn nhất. Làm cho mỗi ngày của nàng phải vất vả khổ cực, kiệt sức! Đây là cái giá nàng phải trả —— phải biết rằng ta đã quá nhân từ với nàng.

Nhưng mỗi đêm, ta đều phát điên! Không thể đi tìm nàng, không thể đi tìm nàng, ta không muốn nghe những tin tức của nàng. Nàng là một nô lệ không liên quan, không xứng để ta quan tâm. Nàng không biết suy nghĩ…

Ngọn lửa cứ chất chứa trong ngực ta không có cách nào dập tắt, chỉ có mang tấu chương tới phòng của nàng, ta mới có thể áp chế tình cảm của mình. Nhưng đã không còn có nàng… Ta không biết giờ đây nàng đau khổ bản thân ta còn đau khổ hơn. Có lẽ, là ta… Khi màn đêm tĩnh mịch là lúc ta điên lên chỉ muốn ôm nàng. Ta biết nàng ở ngay bên cạnh ta, ở xung quanh ta. Nhưng cho dù lấy đao đâm ta ta cũng phải chịu đựng, bởi vì nàng không xứng lại có được sự quan tâm của ta…

Đại thần đưa con gái của hắn tới, dung mạo gần giống nàng. Say… Ta không nhìn rõ lắm. Làm sao vậy? Là nàng đã trở về sao.. Nàng đã biết sai, trở về cầu xin ta tha thứ? Nói cho nàng biết, ta sẽ không tha thứ cho nàng…

Ta bố trí người con gái của đại thần ở trong phòng của nàng, mặc quần áo của nàng trang điểm giống nàng. Mỗi đêm nàng ta ngủ ở trên giường, ta ở bên cạnh làm việc… Ta nghĩ ta thực sự điên rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.