Editor: Gấu Gầy
Trong khoảnh khắc ngất đi, mọi thứ dường như chậm lại.
Hơi thở nóng bỏng và sôi sục phả lên mặt hắn. Dù ý thức đang kêu gào nguy hiểm, nhưng thân thể lại không thể cử động được, chỉ có thể bị bao bọc hoàn toàn.
Hắn ngủ rất lâu, rất lâu.
Tông Lạc đã lâu không ngủ ngon như vậy, vừa không mơ thấy cảnh mình tự sát, cũng không mơ quỳ trên tuyết ngoài cung, trước mặt là một cánh cửa cung đỏ thẫm không thể nào chạm tới.
Nói thật, mặc dù bị nôn ra máu, nhưng hắn lại cảm thấy hỏa khí ức chế trong lồng ngực suốt thời gian qua đã dịu đi rất nhiều.
Trong lúc ý thức mông lung, Tông Lạc nghe thấy xung quanh có người đang xì xào bàn tán.
"Bệ hạ, thần cả gan hỏi một câu...... Tam điện hạ gần đây có phải đã dùng rất nhiều vu dược bồi bổ không?"
Trong phòng yên tĩnh tràn ngập hương thơm lượn lờ, lão Thái y đặt tay lên cổ tay hắn, cau mày hồi lâu mới quay lại bình tĩnh hỏi.
"Hàn Sâm, Lãnh Ô, Bạch Chi, Hoa Tử Kỳ......"
Nguyên Gia báo lập tức báo ra một loạt tên vu dược: "Đây là một số vu dược gần đây được đưa đến phủ Tam điện hạ."
"Thì ra là thế."
Lão Thái y thu châm, bất đắc dĩ nói: "Tam điện hạ tập võ nhiều năm, thân thể vẫn tốt, năm ngoái mặc dù trọng thương nhưng cũng hồi phục. Quá nhiều thuốc bổ sẽ dễ sinh ra hỏa khí."
"Vốn dĩ đơn thuốc do lão thần chỉ định không có vấn đề."
Ông vuốt vuốt bộ râu trắng dài: "Chỉ là lão thần cũng không ngờ, Thanh Tự lần trước, Bệ hạ lại nhường phòng tắm thuốc cho Tam điện hạ, đột nhiên như vậy, có hơi bồi bổ quá đà."
"Đúng là như thế." Y Thánh đứng cạnh cũng tiếp lời: "Nhất thời lửa giận công tâm, dược lực tích tụ chợt kích phát ra, cho nên mới nôn ra máu, nôn ra máu xong coi như bài độc, cũng không có gì đáng ngại."
Nghe hai vị Đại y đương thời nói vậy, Nguyên Gia cúi đầu đứng sau Hoàng đế mới thở phào yên tâm.
Một canh giờ trước, Bắc Ninh Vương ôm Tam hoàng tử xông vào đại điện, vạt áo trước của hắn dính đầy máu, trên nền y phục màu trắng càng thêm chói mắt.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nhưng không ai phát hiện ra biểu cảm của Uyên Đế lúc đó.
Tuy rằng chỉ có trong nháy mắt, nhưng Nguyên Gia luôn theo sau Thánh thượng vẫn không khỏi phát run trong cái nhìn lạnh lẽo như dao găm, mang theo cuồng nộ và sát ý.
Đây chính là ánh mắt năm xưa từng đao từng kiếm giết chết địch quân ở trên sa trường.
Ngay sau đó liền triệu Ngự y.
Cấm vệ quân trực tiếp phong tỏa toàn bộ đại điện, Tam điện hạ được chuyển đến tĩnh thất, tất cả Ngự y trong cung dù đang trực hay đang nghỉ ngơi đều bị đánh thức, sẵn sàng chiến đấu.
Trong suốt quá trình, sắc mặt Uyên Đế gần như phong ấn, lạnh lùng thấu xương.
Mãi đến khi lão Thái y và Y Thánh đều nói là bổ quá mức, mới có chút cải thiện không rõ rệt.
Ông cứng nhắc mở miệng: "Trẫm cũng không biết, quanh năm luyện võ tăng cường thể chất ra sao, nhưng ở bên ngoài lĩnh binh, thương tích bệnh cũ không ít, mới thế này đã chịu không nổi, nói cho cùng vẫn do thân thể quá yếu, lơ là điều trị!"
Nguyên Gia ở một bên trong lòng không ngừng kêu khổ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Mấy ngày nay, dược liệu thượng hạng trong cung đều được chuyển vào phủ Tam hoàng tử tấp nập. Bệ hạ còn đặc biệt triệu kiến hai vị Ngự y được phái đến phủ Tam hoàng tử, dặn dò bọn họ nhất định phải bồi bổ thân thể cho điện hạ.
Nhưng những việc trên không được để cho Tam điện hạ biết. Nguyên Gia đích thân thông báo cho Liêu quản gia, vì thế Liêu quản gia cũng nhắm mắt làm ngơ, rất nhiều dược liệu đưa vào đều ghi vào một quyển sổ khác.
Củ sâm già mà Tam điện hạ làm quà chúc mừng trong cung yến vừa qua, chính là củ nhân sâm từ khố phòng trong cung đặc biệt đưa qua cho Bệ hạ xem trước rồi mới gửi tới phủ Tam hoàng tử. Trời xui đất khiến làm sao, lại được trả về chỗ cũ.
Nguyên Gia không khỏi thở dài.
Nhưng dù sao thì, không có việc gì là tốt rồi.
Nghe Uyên Đế nói vậy, các Ngự y ở đây đều câm nín "......???"
Nói đúng ra, gửi nhiều thuốc bổ cùng lúc như vậy, chỉ phun ra một ngụm máu, thể chất của Tam điện hạ cũng đỡ lắm rồi.
Nhưng dĩ nhiên, lời này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng.
Ngay khi không khí trong tĩnh thất thả lỏng một chút, đột nhiên có ám vệ đến báo.
"Bẩm báo Bệ hạ, Bắc Ninh Vương đã kiểm tra xong người trong đại điện."
Sau loạt biến cố như vậy, yến tiệc cũng không thể tiếp tục được nữa.
Lúc này trăng đã treo cao, đêm đã về khuya, lẽ ra là thời khắc ngủ say, nhưng hiện tại mọi người lại bị Bắc Ninh Vương cùng cấm vệ quân canh giữ ở trong điện, lần lượt kiểm tra từng người một. Kiểm tra xong cũng không được đi, trừ khi xác định được thủ phạm chính.
Ai cũng đều biết, Ngu Bắc Châu - ba chữ này đại biểu cho cái gì.
Các Tướng quân khác, tỷ như Mục Nguyên Long, ban đầu đều là nhờ vào hào quang của hầu phủ nhà mình. Còn Ngu Bắc Châu lại là kẻ ngoan độc giết từng binh từng tốt quân thù đi lên, cho đến tận bây giờ, mỗi khi nghe đến tên y, người Hung Nô vẫn còn khiếp sợ.
Trong khi những người khác chỉ hơi lo sợ, Tông Hoằng Cửu nằm trong màn che đại điện đã tái cả mặt.
Bởi vì sự việc đột ngột xảy ra, sau khi Lâm ngự y cho Tông Hoằng Cửu uống thuốc khắc chế, phản ứng của Tông Hoằng Cửu không còn quá mãnh liệt, chỉ đổ nhiều mồ hôi.
Hắn vẫn còn nhỏ, chưa phát triển hoàn toàn, xuân dược uống vào cũng sẽ không có phản ứng nghiêm trọng như người lớn. Hơn nữa đây vốn là khổ nhục kế tự biên tự diễn của hắn, liều lượng thuốc dùng không có nhiều như Diệp Lăng Hàn, cho nên giải quyết rất đơn giản.
Tông Hoằng Cửu sớm đã lên kế hoạch với Tông Thừa Tứ. Nếu như Tông Thụy Thần uống ly rượu này, dựa vào danh tiếng ngốc nghếch của hắn, nhất định sẽ không thoát khỏi tội Ngự Tiền Thất Nghi, ngay cả kẻ chết thay cũng đã sắp xếp.
Ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện biến cố.
Tông Hoằng Cửu cảm thấy mình rất oan. Hắn nhiều lắm cũng chỉ hạ thủ với lão Bát không được phụ hoàng coi trọng, còn Tông Lạc...... Đã ăn qua hai lần thua thiệt, hắn làm sao có gan đụng chạm.
Quả nhiên, liên luỵ đến Hoàng tử mà phụ hoàng coi trọng nhất, phụ hoàng liền giận tím mặt, còn gọi Bắc Ninh Vương đến chủ trì thế cục.
Ghen tị thì ghen tị, nhưng Tông Hoằng Cửu cũng sợ việc bất ngờ này sẽ phát triển đến mức không kiểm soát được, đến nỗi 'nhổ củ cải trắng kéo theo bùn', lôi ra chuyện hắn là người hạ dược.
Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, hắn nhắm mắt kéo vạt áo của Tông Thừa Tứ bên cạnh.
Hiện giờ trên đại điện có rất nhiều tai mắt, Tông Thừa Tứ bỗng dưng cảm thấy hắn rất phiền.
"Không sao đâu, y giỏi đánh giặc, chưa chắc giỏi xử án."
Nói xong, hắn đứng lên nói: "Cửu hoàng đệ thân thể không khoẻ, trước tiên nên đến hậu điện nghỉ ngơi, sau đó để Ngự y xem kỹ, tránh để lại mầm bệnh."
Nghe thấy mình có thể rời xa nơi rối rắm này, Tông Hoằng Cửu mừng quýnh lên được.
Dù sao đi nữa, bề ngoài hắn cũng là nạn nhân. Sau khi kẻ chết thay bị điều tra, hiềm nghi trên người hắn sẽ tự động được xoá sạch.
Thầy dạy võ trong cung là người hâm mộ Bắc Ninh Vương, trước đây không ít lần đã tuyên dương chiến công rực rỡ của y. Nếu ở lại đây, Tông Hoằng Cửu sợ mình căng thẳng sẽ lộ tẩy.
Tông Thừa Tứ ước gì Tông Hoằng Cửu bị dẫn đi.
Chỉ có bị dẫn đi, kế hoạch của hắn mới tiến hành suôn sẻ.
Từ đầu đến cuối, Tướng quân áo đỏ lông trắng đều treo lên nụ cười thờ ơ quen thuộc. Không đồng ý cũng không phản đối.
Sau khi Tông Hoằng Cửu rời khỏi đại điện, một người hầu rượu cuối cùng cũng lấy hết can đảm tiến lên.
Hắn run rẩy quỳ xuống đất,, không dám ngước mắt nhìn vị Tướng quân sát phạt máu lạnh trong truyền thuyết, giọng nói run run: "Vương gia, nô tài, nô tài có chuyện muốn nói."
......
Mà tất cả những việc này, Tông Lạc hiện đang nằm trong Thái Y viện hoàn toàn không biết gì cả.
Vì hắn đã không còn gì đáng ngại nên các Ngự y đều lần lượt rút lui, để cho hắn một môi trường nghỉ ngơi yên tĩnh.
Ám vệ bẩm báo xong, Uyên Đế ra lệnh tăng cường cảnh giới Thái Y viện, sau đó cùng Nguyên Gia rời đi, quay về đại điện để xử lý kết quả điều tra cuối cùng và chủ trì đại cục.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một âm thanh cực nhẹ vang lên.
"Két —!"
Tiếng cánh cửa mở đóng trong đêm sâu vô cùng đột ngột.
Người đến mang theo một thân sương giá phong tuyết, chậm rãi bước vào tĩnh thất, từ trên cao nhìn xuống người đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Trong một thoáng mơ hồ, Ngu Bắc Châu còn tưởng mình quay về hai năm trước, mặc long bào, đứng trong tẩm điện, nhìn xuống khuôn mặt không bao giờ tỉnh trong quan tài băng.
Điểm khác biệt duy nhất là, người trước mặt lồng ngực còn đang phập phồng, vẫn còn có thể chảy máu.
Ngu Bắc Châu nhớ lại máu tươi nóng hổi văng lên đầu ngón tay mình cách đây không lâu.
Rõ ràng thân nhiệt của Tông Lạc hơi thấp, nắm cổ tay hồi lâu cũng không thấy nóng, máu trong người lẽ ra phải lạnh.
Nhưng tất da này đến bây giờ vẫn còn nóng bỏng, như thể đã trải qua sự thiêu đốt.
Rất khó để hình dung tâm tình của Ngu Bắc Châu trong khoảnh khắc đó.
Kiếp trước sau khi Tông Lạc chết đi, y đã trải qua chín năm vô cùng nhàm chán. Đằng đẵng, khô khan, còn khó chịu hơn hai mươi năm y đã trải qua trong quá khứ.
"Tiên pháp cũng không phải là thứ dễ sử dụng, sư huynh. Nếu huynh chết thêm lần nữa, chỉ sợ sư đệ sẽ không cứu nổi huynh nữa."
Hắn đột nhiên cúi xuống, ngón tay từ mái tóc của hoàng tử trượt xuống lông mày, đôi mắt, sống mũi cao ngất, cuối cùng nhẹ nhàng ấn lên đôi môi đỏ thẫm.
Ngón tay y khẽ dùng lực vuốt ve hai cái, sắc đỏ càng thêm diễm lệ, nhiễm lên thần thái mê hoặc.
"Sư huynh chỉ có thể chết trong tay ta."
Nếu y không nói ra, người này sẽ không bao giờ biết được lý do tại sao.
Hộp gấm đóng gói tinh xảo, nhất định phải đợi đến khoảnh khắc mở ra.
Ngu Bắc Châu nhìn xuống tay mình, nhỏ giọng thì thầm như tình nhân thân mật: "Nhưng mà, sắp rồi. Sư huynh, sắp rồi."
......
Sau khi Tông Lạc tỉnh lại, đã là lúc mặt trời lên cao.
Hắn cảm thấy trạng thái đêm qua của mình có chút kỳ lạ.
Hắn tuy ngủ, không có nằm mơ, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo. Dù là Uyên Đế ở trước giường của hắn lạnh lùng phân phó Ngự y, khó giấu được giọng điệu lo lắng; hay là sau đó Ngu Bắc Châu lẻn vào, không đầu không đuôi sờ soạng hắn một hồi, tự nói tự nghe những lời khó hiểu, hắn đều nghe rõ ràng từng chữ.
Nhưng chỉ giới hạn trong việc nghe tiếng, bộ não cứ như treo máy,
không thể tự chủ suy nghĩ.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Ngủ no rồi, máu ứ cũng nôn ra, Tông Lạc cảm thấy tinh thần sảng khoái, tai trong mắt sáng.
"Tam điện hạ, ngài tỉnh rồi."
Dược đồng chờ đợi một bên vội vàng chạy tới.
Chờ sau khi lão Thái y bắt mạch, dặn đi dặn lại không nên bồi bổ quá đà, Tông Lạc mới được thả ra Thái Y viện.
Ngự y dù sao cũng biết rõ thể chất của hắn, nên không lo lắng quá nhiều.
Bên ngoài Thái Y viện đều có cấm vệ quân trấn thủ, tầng tầng lớp lớp, nghiêm ngặt canh phòng, ngay cả một con chim sẻ cũng không thể bay vào được.
Tông Lạc nhìn thấy Diệp Lăng Hàn vẻ mặt tiều tuỵ đứng ở ngoài bức tường người, sau khi nhìn thấy hắn cuối cùng cũng sáng mắt lên. Hắn còn nhìn thấy Bùi Khiêm Tuyết, người đã đợi ở đây sau khi hạ triều, và người hầu luôn theo sau Ngũ hoàng tử.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, nội thị bên kia đã cất lời: "Tam điện hạ, Bệ hạ cả đêm không ngủ, đang ở Chương cung đợi ngài đã lâu."
—----