Editor: Gấu Gầy
Một hàng nội thị run rẩy đứng trước cửa cung, ai nấy đều cúi thấp đầu, sợ chọc giận kẻ bên trong hống hách.
Tông Hoằng Cửu đứng ở giữa điện, ra lệnh cho người hầu lần lượt mặc y phục cho mình, sắc mặt đen như mực.
Từ lúc nói chuyện với phụ hoàng ở Chương cung sau khi kết thúc Thanh Tự, hắn bị cấm túc đến giờ.
Từ nhỏ đến lớn, Tông Hoằng Cửu chưa bao giờ bị phạt nặng như vậy.
Thế mà, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hắn đã bị cấm túc hai lần.
Lần đầu bị cấm túc, Tông Hoằng Cửu làm ầm ĩ trong cung. Một hồi nói mình muốn ăn món này món kia, sai Ngự Thiện phòng nhanh nhanh làm cho hắn. Một hồi lại nói muốn đi học, làm mình làm mẩy mời Thiếu Phó vào cung, thế nhưng hắn lại ngủ gà ngủ gật, khiến cho Thiếu Phó tức giận đến nghẹn.
Tóm lại, cách nào thu hút sự chú ý thì hắn làm cách đó.
Sau lần cấm túc thứ hai, tất cả những thứ này cũng biến mất.
Món ăn được đưa tới từ Ngự Thiện phòng đều là những món đã được chọn trước, không được phép gọi thêm. Thiếu Phó lần trước bị hắn chọc cho phát bệnh thì đang tịnh dưỡng tại nhà, xin nghỉ phép một thời gian.
Ngay cả diệu kế mà tiểu nội thị hiến lên, giả vờ bị bệnh rồi mời Ngự y cũng vô dụng.
Tông Hoằng Cửu biết rõ trong lòng, hắn đã thật sự chọc giận phụ hoàng, còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Nhưng hắn nghĩ mãi không thông, cũng không dám tin điều đó.
Thì ra Tam hoàng huynh không được Uyên Đế quan tâm trong mắt mọi người, mới là đứa con ông coi trọng nhất, tự hào nhất.
Thật khó để hình dung được sự không cam lòng của Tông Hoằng Cửu khi biết điều này.
Nếu người hợp ý phụ hoàng là Ngũ hoàng huynh hay Lục hoàng huynh, hắn còn thông cảm và chấp nhận được. Dù sao mẫu tộc sau lưng bọn họ đều có thế lực kinh người, trước giờ vẫn luôn tranh đấu gay gắt. Ngoại trừ sự sủng ái của phụ hoàng, Tông Hoằng Cửu không có tư cách đấu với bọn họ.
Nhưng Tam hoàng huynh rõ ràng cũng giống như hắn, mẫu phi mất sớm, không có chỗ dựa, đồng nghĩa với việc không có thế lực. Thậm chí khi còn nhỏ còn làm con tin ở Vệ quốc nhiều năm, xa cách triều đình Đại Uyên, rõ ràng không được quan tâm, bị đối xử lạnh nhạt.
Suốt những năm qua, phụ hoàng cũng chẳng để ý nhiều đến Tam hoàng huynh, mà để hắn tự mình dẫn binh ra trận.
Nhưng ai có thể ngờ, người mà phụ hoàng muốn chọn làm Thái tử lại là hắn?!
Phụ hoàng còn nói cái gì mà đối xử với các Hoàng tử đều giống nhau.
Tông Hoằng Cửu cực kỳ không phục.
Rõ ràng thiên vị, nói là chính bọn họ tự lựa chọn con đường, nhưng thực tế thì chẳng hề có cơ hội để hắn tự chọn.
Nếu phụ hoàng nói thẳng muốn lập hắn làm Thái tử, thì hắn chắc chắn sẽ ráng học hành, không suốt ngày nghĩ đến trốn học. Nói cho cùng, nếu không phải Tam hoàng huynh sinh sớm vài năm, với mức độ yêu chiều mà phụ hoàng dành cho hắn, ngôi vị Hoàng đế không thể nào rơi xuống Tam hoàng huynh.
Tông Lạc thì có gì tốt chứ!
Càng nghĩ, tâm trạng Tông Hoằng Cửu càng tệ.
"Ối..." Đang nghĩ ngợi, cánh tay hắn bỗng dưng cảm thấy đau đớn.
Trong phút chốc, máu tươi phun trào ra.
Tông Hoằng Cửu kêu đau một tiếng, hung tợn duỗi chân đá vào lưng nô bộc: "Không có mắt sao, ngươi làm bản hoàng tử chảy máu rồi!"
Người hầu sợ hãi quỳ xuống xin tha, dập đầu xuống đất: "Nô tài bất cẩn, Cửu điện hạ tha mạng, Cửu điện hạ tha mạng!"
Đương nhiên, lời van xin của hắn cũng không có tác dụng gì.
Rất nhanh, lính canh nghe lệnh, lập tức lôi người hầu dám mạo phạm Hoàng tử ra ngoài, đánh chết tại chỗ.
Nội thị Lai Phúc đứng một bên thấy vậy, vội vàng đi lên giúp hắn cầm máu: "Điện hạ cần gì phải tức giận với một hạ nhân hèn mọn, tổn hại bản thân. Tối nay là ngày đại thọ của Bệ hạ, tuy nói Điện hạ bị cấm túc một tháng, nhưng sau đêm nay, có lẽ Thánh thượng long nhan đại duyệt, chuyện này sẽ kết thúc."
Nghe nội thị nói xong, sắc mặt của Tông Hoằng Cửu cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Cung yến tối nay, thân là Hoàng tử, hắn đương nhiên tham dự.
Nếu như thế, chuyện cấm túc có lẽ sẽ có đường thương lượng, nói không chừng đêm nay sau khi hắn dâng lên lễ vật, phụ hoàng sẽ nguôi giận, mắt nhắm mắt mở, không bắt buộc hắn mỗi ngày phải ở trong cung chép sách chịu tội.
Tông Hoằng Cửu nhìn nội thị đang quấn băng vải trên cánh tay mình, rốt cuộc vẫn nuốt không trôi cơn giận trong lòng: "Nói cho cùng, phụ thân tại sao lại vì hắn mà tức giận với ta?"
Nội thị ngoan ngoãn lắng nghe, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Trong những ngày bị cấm túc trong cung, Tông Hoằng Cửu luôn giữ một thái độ nghiêm khắc, chưa từng tiết lộ lý do chọc giận cha mình.
Dù sao hắn cũng hiểu rõ rằng, lợi thế để hắn hoành hành trong cung chính là sự sủng ái của Uyên Đế. Mà những hạ nhân này đã quen gió chiều nào theo chiều đó, rõ ràng đều là Hoàng tử, nhưng cách hành xử của bọn họ đối với tên ngốc trong lãnh cung kia lại rất tồi tệ.
Nếu để đám người này biết Tam hoàng tử mới là người mà Uyên Đế coi trọng và yêu thích nhất, Tông Hoằng Cửu sẽ mất hết uy quyền.
Hắn bị đánh sưng mặt cũng phải giả vờ mập mạp.
"Lai Phúc, ngươi nói xem, phụ hoàng thích vị Hoàng tử nào nhất?"
Nhận thấy mình lỡ lời, Tông Hoằng Cửu nhanh chóng ngậm miệng, chuyển hướng quay sang hỏi nội thị bên cạnh.
Lai Phúc là nội thị theo hắn lâu nhất trong cung.
Những nội thị khác, hoặc là mạo phạm đến Tông Hoằng Cửu, hoặc là nịnh nọt không đủ mượt mà, hoặc là không có khả năng làm việc.
Trong vòng hai năm ngắn ngủi, Tông Hoằng Cửu đã thay đổi gần mười nội thị, cuối cùng chỉ có Lai Phúc miệng lưỡi trơn tru mới ngồi được vững vàng.
Lai Phúc vội vàng nói: "Xem Điện hạ nói kìa, đương nhiên là Bệ hạ sủng ái Điện hạ nhất rồi."
"Mấy vị Điện hạ khác trong cung, có vị nào được cùng Bệ hạ dùng bữa như ngài đâu, ngay cả khi mùa hè nóng bứt, chỉ cần báo tên của ngài, là có thể lấy thêm vài phần băng lạnh quý giá từ Cục Nội Vụ. Nương nương được sủng trong hậu cung, công chúa tôn quý, có ai vinh hạnh bằng ngài. Hết thảy những điều đó là do
Bê hạ đã căn dặn qua, trong lòng ngài rất thương Điện hạ."
Tông Hoằng Cửu hừ một tiếng, không nói gì.
Lai Phúc lén nhìn thần sắc của hắn, lại nói: "Hơn nữa, Điện hạ chính là kim chi ngọc diệp. Nếu có người làm cho Điện hạ không vui, ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng, hiển nhiên ai cũng tranh nhau làm việc cho ngài."
"Ta cũng nghĩ vậy." Tông Hoằng Cửu xoay người, bảo hạ nhân thắt đai lưng cho hắn, lẩm bẩm một câu: "Nói thật, cái tên lão bát ngu xuẩn kia khiến ta vô cùng ngứa mắt. Lai Phúc, trong cung không phải nhiều thủ đoạn lắm sao, ngươi có cách nào khiến hắn đẹp mắt không?"
Tông Hoằng Cửu sợ Uyên Đế muốn chết, sau khi bị đánh một trận, cho dù không cam lòng, cũng quyết không dám làm loạn nữa.
Không làm gì được Tam hoàng huynh, chẳng lẽ hắn còn không thể âm thầm khiến Tông Thụy Thần đẹp mắt hay sao?
Ngày đó phụ hoàng tức giận ở Chương cung, chỉ nói về chuyện của Tam hoàng huynh, nhưng không đề cập đến việc hắn từng bắt nạt Tông Thuỵ Thần, rõ ràng thái độ không thèm quan tâm đến.
Tông Hoằng Cửu một bụng tức giận không có cách nào phát tiết, quyết định trút hết lên đầu Tông Thụy Thần giả điên giả ngốc nhiều năm.
Tất nhiên, chuyện này phải giấu Tam Hoàng huynh. Nói xong, Tông Hoằng Cửu bất đắc dĩ bổ sung một câu: "Cách mà không bị người ta phát hiện."
Một tên mù, dù phụ hoàng có thích bao nhiêu, cũng không thể thừa kế ngai vàng.
Chờ sau này phụ hoàng trăm năm, loại Hoàng tử vừa không thể kế vị, vừa nắm giữ binh quyền như hắn, để xem có kết cục tốt gì!
"Bát hoàng tử?"
Lai Phúc trong lòng không rõ nguyên do, nhưng vẫn cung kính đáp lại: "Cửu điện hạ có điều không biết, hai ngày trước Bát hoàng tử đã được Tam điện hạ đưa ra khỏi cung, nghe nói là sẽ xuất cung lâu ngày, gần đây không có trở về."
"Tam hoàng tử! Tam hoàng tử! Lại là Tam hoàng tử!"
Sự tức giận trong lòng Tông Hoằng Cửu không thể kiềm chế được nữa: "Người đâu!"
Hắn đang nóng giận vô cùng, chợt nghe bên ngoài vang lên thông báo: "Cửu điện hạ, Tứ điện hạ cầu kiến."
Tiếng thông báo vừa xong, Tông Thừa Tứ mặc bộ Miện phục tề chỉnh bước vào, cất cao giọng nói: "Ta mới đứng bên ngoài đã nghe thấy tiếng Cửu hoàng đệ, làm sao vậy, trong ngày đại hỉ của phụ hoàng, ai dám làm Hoàng đệ tức giận?"
Lúc đi vào, ánh mắt của hắn nhẹ nhàng lướt qua mặt quạt, âm thầm trao đổi ánh mắt với Lai Phú đang đứng bên cạnh.
Hoàng cung Đại Uyên giống như thùng sắt, lời này không sai, nhưng chỉ ám chỉ xung quanh Uyên Đế.
Phi tử hậu cung đôi khi cũng sẽ cho phép mệnh phụ vào cung, bên người Cửu hoàng tử tự nhiên cũng không kín đáo, chỉ là không có giá cao thì không dễ dàng mua được, bởi vì chỉ cần bị phát hiện ra thì sẽ tội chết khó thoát.
Để làm rõ bí mật của Tông Hoằng Cửu, Tông Thừa Tứ cũng đã chi tiêu khá nhiều.
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, trên tay Lão Cửu chắc chắn có một bí mật quan trọng.
Trên mặt Tông Hoằng Cửu vẫn còn lửa giận, thấy Tông Thừa Tứ đi vào, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một ý định: "Tứ hoàng huynh, huynh phải làm chủ cho đệ!"
Bên kia, xe ngựa từ phủ Tam hoàng tử chạy ra cuối cùng cũng đến cổng cung.
Trong cung không còn trang nghiêm như trước, trang hoàng đèn đuốc, giăng đèn kết hoa.
"Nơi quan trọng của hoàng cung, cấm lớn tiếng ồn ào!"
Đoàn Quân Hạo canh giữ ở cửa cung, đích thân kiểm tra, ai không mang theo vũ khí mới được đi vào.
Người hầu không có tư cách vào cung, tất cả đều dừng xe ngay bên cạnh.
Khoảnh khắc bánh xe dừng lăn, Diệp Lăng Hàn cảm thấy thất vọng.
Tại sao trước đó hắn không nhận ra, khoảng cách từ phủ tam hoàng tử đến hoàng cung lại gần như vậy, gần đến nổi khiến hắn không thể cùng ngồi cùng đối phương lâu hơn một chút.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, nhấc rèm xe lên, cúi đầu đứng sang một bên, giống như là một hạ nhân trầm mặc.
Lúc Tông Lạc xuống xe, hắn tựa hồ phát giác được, xoay khuôn mặt quấn lụa trắng sang, cau mày nói: "Ngươi không cần như thế."
Trước đây, lòng kiêu ngạo của Diệp Lăng Hàn quá mạnh, thế nên khi nhìn thấy con tin Vệ quốc hoàn toàn vứt bỏ ngạo khí của mình, trong lòng Tông Lạc cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quan trọng là kiếp trước hắn đã quen nhìn thấy Diệp Lăng Hàn đi theo Ngu Bắc Châu làm đủ chuyện xấu, bây giờ lại đổi thành hắn, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Diệp Lăng Hàn không động đậy, nắm chặt tay áo, giọng nói run run: "Ta hầu hạ ngươi, khiến ngươi cảm thấy rất bẩn sao?"
Tông Lạc bất đắc dĩ: "Ta chưa bao giờ cảm thấy như vậy, ngươi đừng tự coi nhẹ mình."
Hắn dừng một chút, dường như không ngờ đêm đó hắn không biết trả lời ra sao nên mới im lặng, lại khiến cho Diệp Lăng Hàn hiểu sai.
Cũng đúng, những người tính cách như thế thường hay nghĩ nhiều.
Tông Lạc cân nhắc một lúc, cố gắng giải thích bằng tư duy hiện đại: "Đừng đặt tiêu chuẩn vào giữa hai chân, kẻ làm ra chuyện xấu xa này mới là đồ bẩn thỉu, chứ không phải ngươi. Ngươi không cần phải tìm sự đồng thuận từ bất kỳ ai, bởi vì người thực sự quyết định ngươi có sạch sẽ hay không, chính là bản thân ngươi."
Con tin Vệ Quốc đột nhiên ngẩng đầu.
Trong đôi mắt hắn tràn đầy sắc thái khó hiểu, có giãy dụa, có hoảng hốt, và nhiều thứ khác mà Tông Lạc không hiểu.
Cuối cùng, như hạ quyết tâm, hắn rốt cuộc mở miệng: "Thực ra, ta không quan tâm đến câu trả lời của Điện hạ."
Diệp Lăng Hàn chưa bao giờ gọi Tông Lạc là Điện hạ, hắn cũng rất ít khi sử dụng tôn xưng để gọi các Hoàng tử khác. Giống như chỉ có như vậy, hắn mới bảo vệ được tôn nghiêm của mình với tư cách là Thái tử Vệ quốc.
Tuy nhiên lúc này đây, hắn thật sự cam lòng, bằng sự tôn kính như thần, Diệp Lăng Hàn cẩn thận đặt bạch y Hoàng tử vào tim hắn.
"Bởi vì cho dù Điện hạ không nói ra, thì trong lòng ta cũng đã xác định."
Bắt đầu từ đêm đó, Diệp Lăng Hàn đã trở thành một con chó của Chương 62 Chương 62
Một hàng nội thị run rẩy đứng trước cửa cung, ai nấy đều cúi thấp đầu, sợ chọc giận kẻ bên trong hống hách.
Tông Hoằng Cửu đứng ở giữa điện, ra lệnh cho người hầu lần lượt mặc y phục cho mình, sắc mặt đen như mực.
Từ lúc nói chuyện với phụ hoàng ở Chương cung sau khi kết thúc Thanh Tự, hắn bị cấm túc đến giờ.
Từ nhỏ đến lớn, Tông Hoằng Cửu chưa bao giờ bị phạt nặng như vậy.
Thế mà, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hắn đã bị cấm túc hai lần.
Lần đầu bị cấm túc, Tông Hoằng Cửu làm ầm ĩ trong cung. Một hồi nói mình muốn ăn món này món kia, sai Ngự Thiện phòng nhanh nhanh làm cho hắn. Một hồi lại nói muốn đi học, làm mình làm mẩy mời Thiếu Phó vào cung, thế nhưng hắn lại ngủ gà ngủ gật, khiến cho Thiếu Phó tức giận đến nghẹn.
Tóm lại, cách nào thu hút sự chú ý thì hắn làm cách đó.
Sau lần cấm túc thứ hai, tất cả những thứ này cũng biến mất.
Món ăn được đưa tới từ Ngự Thiện phòng đều là những món đã được chọn trước, không được phép gọi thêm. Thiếu Phó lần trước bị hắn chọc cho phát bệnh thì đang tịnh dưỡng tại nhà, xin nghỉ phép một thời gian.
Ngay cả diệu kế mà tiểu nội thị hiến lên, giả vờ bị bệnh rồi mời Ngự y cũng vô dụng.
Tông Hoằng Cửu biết rõ trong lòng, hắn đã thật sự chọc giận phụ hoàng, còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Nhưng hắn nghĩ mãi không thông, cũng không dám tin điều đó.
Thì ra Tam hoàng huynh không được Uyên Đế quan tâm trong mắt mọi người, mới là đứa con ông coi trọng nhất, tự hào nhất.
Thật khó để hình dung được sự không cam lòng của Tông Hoằng Cửu khi biết điều này.
Nếu người hợp ý phụ hoàng là Ngũ hoàng huynh hay Lục hoàng huynh, hắn còn thông cảm và chấp nhận được. Dù sao mẫu tộc sau lưng bọn họ đều có thế lực kinh người, trước giờ vẫn luôn tranh đấu gay gắt. Ngoại trừ sự sủng ái của phụ hoàng, Tông Hoằng Cửu không có tư cách đấu với bọn họ.
Nhưng Tam hoàng huynh rõ ràng cũng giống như hắn, mẫu phi mất sớm, không có chỗ dựa, đồng nghĩa với việc không có thế lực. Thậm chí khi còn nhỏ còn làm con tin ở Vệ quốc nhiều năm, xa cách triều đình Đại Uyên, rõ ràng không được quan tâm, bị đối xử lạnh nhạt.
Suốt những năm qua, phụ hoàng cũng chẳng để ý nhiều đến Tam hoàng huynh, mà để hắn tự mình dẫn binh ra trận.
Nhưng ai có thể ngờ, người mà phụ hoàng muốn chọn làm Thái tử lại là hắn?!
Phụ hoàng còn nói cái gì mà đối xử với các Hoàng tử đều giống nhau.
Tông Hoằng Cửu cực kỳ không phục.
Rõ ràng thiên vị, nói là chính bọn họ tự lựa chọn con đường, nhưng thực tế thì chẳng hề có cơ hội để hắn tự chọn.
Nếu phụ hoàng nói thẳng muốn lập hắn làm Thái tử, thì hắn chắc chắn sẽ ráng học hành, không suốt ngày nghĩ đến trốn học. Nói cho cùng, nếu không phải Tam hoàng huynh sinh sớm vài năm, với mức độ yêu chiều mà phụ hoàng dành cho hắn, ngôi vị Hoàng đế không thể nào rơi xuống Tam hoàng huynh.
Tông Lạc thì có gì tốt chứ!
Càng nghĩ, tâm trạng Tông Hoằng Cửu càng tệ.
"Ối..." Đang nghĩ ngợi, cánh tay hắn bỗng dưng cảm thấy đau đớn.
Trong phút chốc, máu tươi phun trào ra.
Tông Hoằng Cửu kêu đau một tiếng, hung tợn duỗi chân đá vào lưng nô bộc: "Không có mắt sao, ngươi làm bản hoàng tử chảy máu rồi!"
Người hầu sợ hãi quỳ xuống xin tha, dập đầu xuống đất: "Nô tài bất cẩn, Cửu điện hạ tha mạng, Cửu điện hạ tha mạng!"
Đương nhiên, lời van xin của hắn cũng không có tác dụng gì.
Rất nhanh, lính canh nghe lệnh, lập tức lôi người hầu dám mạo phạm Hoàng tử ra ngoài, đánh chết tại chỗ.
Nội thị Lai Phúc đứng một bên thấy vậy, vội vàng đi lên giúp hắn cầm máu: "Điện hạ cần gì phải tức giận với một hạ nhân hèn mọn, tổn hại bản thân. Tối nay là ngày đại thọ của Bệ hạ, tuy nói Điện hạ bị cấm túc một tháng, nhưng sau đêm nay, có lẽ Thánh thượng long nhan đại duyệt, chuyện này sẽ kết thúc."
Nghe nội thị nói xong, sắc mặt của Tông Hoằng Cửu cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Cung yến tối nay, thân là Hoàng tử, hắn đương nhiên tham dự.
Nếu như thế, chuyện cấm túc có lẽ sẽ có đường thương lượng, nói không chừng đêm nay sau khi hắn dâng lên lễ vật, phụ hoàng sẽ nguôi giận, mắt nhắm mắt mở, không bắt buộc hắn mỗi ngày phải ở trong cung chép sách chịu tội.
Tông Hoằng Cửu nhìn nội thị đang quấn băng vải trên cánh tay mình, rốt cuộc vẫn nuốt không trôi cơn giận trong lòng: "Nói cho cùng, phụ thân tại sao lại vì hắn mà tức giận với ta?"
Nội thị ngoan ngoãn lắng nghe, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Trong những ngày bị cấm túc trong cung, Tông Hoằng Cửu luôn giữ một thái độ nghiêm khắc, chưa từng tiết lộ lý do chọc giận cha mình.
Dù sao hắn cũng hiểu rõ rằng, lợi thế để hắn hoành hành trong cung chính là sự sủng ái của Uyên Đế. Mà những hạ nhân này đã quen gió chiều nào theo chiều đó, rõ ràng đều là Hoàng tử, nhưng cách hành xử của bọn họ đối với tên ngốc trong lãnh cung kia lại rất tồi tệ.
Nếu để đám người này biết Tam hoàng tử mới là người mà Uyên Đế coi trọng và yêu thích nhất, Tông Hoằng Cửu sẽ mất hết uy quyền.
Hắn bị đánh sưng mặt cũng phải giả vờ mập mạp.
"Lai Phúc, ngươi nói xem, phụ hoàng thích vị Hoàng tử nào nhất?"
Nhận thấy mình lỡ lời, Tông Hoằng Cửu nhanh chóng ngậm miệng, chuyển hướng quay sang hỏi nội thị bên cạnh.
Lai Phúc là nội thị theo hắn lâu nhất trong cung.
Những nội thị khác, hoặc là mạo phạm đến Tông Hoằng Cửu, hoặc là nịnh nọt không đủ mượt mà, hoặc là không có khả năng làm việc.
Trong vòng hai năm ngắn ngủi, Tông Hoằng Cửu đã thay đổi gần mười nội thị, cuối cùng chỉ có Lai Phúc miệng lưỡi trơn tru mới ngồi được vững vàng.
Lai Phúc vội vàng nói: "Xem Điện hạ nói kìa, đương nhiên là Bệ hạ sủng ái Điện hạ nhất rồi."
"Mấy vị Điện hạ khác trong cung, có vị nào được cùng Bệ hạ dùng bữa như ngài đâu, ngay cả khi mùa hè nóng bứt, chỉ cần báo tên của ngài, là có thể lấy thêm vài phần băng lạnh quý giá từ Cục Nội Vụ. Nương nương được sủng trong hậu cung, công chúa tôn quý, có ai vinh hạnh bằng ngài. Hết thảy những điều đó là do
Bê hạ đã căn dặn qua, trong lòng ngài rất thương Điện hạ."
Tông Hoằng Cửu hừ một tiếng, không nói gì.
Lai Phúc lén nhìn thần sắc của hắn, lại nói: "Hơn nữa, Điện hạ chính là kim chi ngọc diệp. Nếu có người làm cho Điện hạ không vui, ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng, hiển nhiên ai cũng tranh nhau làm việc cho ngài."
"Ta cũng nghĩ vậy." Tông Hoằng Cửu xoay người, bảo hạ nhân thắt đai lưng cho hắn, lẩm bẩm một câu: "Nói thật, cái tên lão bát ngu xuẩn kia khiến ta vô cùng ngứa mắt. Lai Phúc, trong cung không phải nhiều thủ đoạn lắm sao, ngươi có cách nào khiến hắn đẹp mắt không?"
Tông Hoằng Cửu sợ Uyên Đế muốn chết, sau khi bị đánh một trận, cho dù không cam lòng, cũng quyết không dám làm loạn nữa.
Không làm gì được Tam hoàng huynh, chẳng lẽ hắn còn không thể âm thầm khiến Tông Thụy Thần đẹp mắt hay sao?
Ngày đó phụ hoàng tức giận ở Chương cung, chỉ nói về chuyện của Tam hoàng huynh, nhưng không đề cập đến việc hắn từng bắt nạt Tông Thuỵ Thần, rõ ràng thái độ không thèm quan tâm đến.
Tông Hoằng Cửu một bụng tức giận không có cách nào phát tiết, quyết định trút hết lên đầu Tông Thụy Thần giả điên giả ngốc nhiều năm.
Tất nhiên, chuyện này phải giấu Tam Hoàng huynh. Nói xong, Tông Hoằng Cửu bất đắc dĩ bổ sung một câu: "Cách mà không bị người ta phát hiện."
Một tên mù, dù phụ hoàng có thích bao nhiêu, cũng không thể thừa kế ngai vàng.
Chờ sau này phụ hoàng trăm năm, loại Hoàng tử vừa không thể kế vị, vừa nắm giữ binh quyền như hắn, để xem có kết cục tốt gì!
"Bát hoàng tử?"
Lai Phúc trong lòng không rõ nguyên do, nhưng vẫn cung kính đáp lại: "Cửu điện hạ có điều không biết, hai ngày trước Bát hoàng tử đã được Tam điện hạ đưa ra khỏi cung, nghe nói là sẽ xuất cung lâu ngày, gần đây không có trở về."
"Tam hoàng tử! Tam hoàng tử! Lại là Tam hoàng tử!"
Sự tức giận trong lòng Tông Hoằng Cửu không thể kiềm chế được nữa: "Người đâu!"
Hắn đang nóng giận vô cùng, chợt nghe bên ngoài vang lên thông báo: "Cửu điện hạ, Tứ điện hạ cầu kiến."
Tiếng thông báo vừa xong, Tông Thừa Tứ mặc bộ Miện phục tề chỉnh bước vào, cất cao giọng nói: "Ta mới đứng bên ngoài đã nghe thấy tiếng Cửu hoàng đệ, làm sao vậy, trong ngày đại hỉ của phụ hoàng, ai dám làm Hoàng đệ tức giận?"
Lúc đi vào, ánh mắt của hắn nhẹ nhàng lướt qua mặt quạt, âm thầm trao đổi ánh mắt với Lai Phú đang đứng bên cạnh.
Hoàng cung Đại Uyên giống như thùng sắt, lời này không sai, nhưng chỉ ám chỉ xung quanh Uyên Đế.
Phi tử hậu cung đôi khi cũng sẽ cho phép mệnh phụ vào cung, bên người Cửu hoàng tử tự nhiên cũng không kín đáo, chỉ là không có giá cao thì không dễ dàng mua được, bởi vì chỉ cần bị phát hiện ra thì sẽ tội chết khó thoát.
Để làm rõ bí mật của Tông Hoằng Cửu, Tông Thừa Tứ cũng đã chi tiêu khá nhiều.
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, trên tay Lão Cửu chắc chắn có một bí mật quan trọng.
Trên mặt Tông Hoằng Cửu vẫn còn lửa giận, thấy Tông Thừa Tứ đi vào, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một ý định: "Tứ hoàng huynh, huynh phải làm chủ cho đệ!"
Bên kia, xe ngựa từ phủ Tam hoàng tử chạy ra cuối cùng cũng đến cổng cung.
Trong cung không còn trang nghiêm như trước, trang hoàng đèn đuốc, giăng đèn kết hoa.
"Nơi quan trọng của hoàng cung, cấm lớn tiếng ồn ào!"
Đoàn Quân Hạo canh giữ ở cửa cung, đích thân kiểm tra, ai không mang theo vũ khí mới được đi vào.
Người hầu không có tư cách vào cung, tất cả đều dừng xe ngay bên cạnh.
Khoảnh khắc bánh xe dừng lăn, Diệp Lăng Hàn cảm thấy thất vọng.
Tại sao trước đó hắn không nhận ra, khoảng cách từ phủ tam hoàng tử đến hoàng cung lại gần như vậy, gần đến nổi khiến hắn không thể cùng ngồi cùng đối phương lâu hơn một chút.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, nhấc rèm xe lên, cúi đầu đứng sang một bên, giống như là một hạ nhân trầm mặc.
Lúc Tông Lạc xuống xe, hắn tựa hồ phát giác được, xoay khuôn mặt quấn lụa trắng sang, cau mày nói: "Ngươi không cần như thế."
Trước đây, lòng kiêu ngạo của Diệp Lăng Hàn quá mạnh, thế nên khi nhìn thấy con tin Vệ quốc hoàn toàn vứt bỏ ngạo khí của mình, trong lòng Tông Lạc cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quan trọng là kiếp trước hắn đã quen nhìn thấy Diệp Lăng Hàn đi theo Ngu Bắc Châu làm đủ chuyện xấu, bây giờ lại đổi thành hắn, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Diệp Lăng Hàn không động đậy, nắm chặt tay áo, giọng nói run run: "Ta hầu hạ ngươi, khiến ngươi cảm thấy rất bẩn sao?"
Tông Lạc bất đắc dĩ: "Ta chưa bao giờ cảm thấy như vậy, ngươi đừng tự coi nhẹ mình."
Hắn dừng một chút, dường như không ngờ đêm đó hắn không biết trả lời ra sao nên mới im lặng, lại khiến cho Diệp Lăng Hàn hiểu sai.
Cũng đúng, những người tính cách như thế thường hay nghĩ nhiều.
Tông Lạc cân nhắc một lúc, cố gắng giải thích bằng tư duy hiện đại: "Đừng đặt tiêu chuẩn vào giữa hai chân, kẻ làm ra chuyện xấu xa này mới là đồ bẩn thỉu, chứ không phải ngươi. Ngươi không cần phải tìm sự đồng thuận từ bất kỳ ai, bởi vì người thực sự quyết định ngươi có sạch sẽ hay không, chính là bản thân ngươi."
Con tin Vệ Quốc đột nhiên ngẩng đầu.
Trong đôi mắt hắn tràn đầy sắc thái khó hiểu, có giãy dụa, có hoảng hốt, và nhiều thứ khác mà Tông Lạc không hiểu.
Cuối cùng, như hạ quyết tâm, hắn rốt cuộc mở miệng: "Thực ra, ta không quan tâm đến câu trả lời của Điện hạ."
Diệp Lăng Hàn chưa bao giờ gọi Tông Lạc là Điện hạ, hắn cũng rất ít khi sử dụng tôn xưng để gọi các Hoàng tử khác. Giống như chỉ có như vậy, hắn mới bảo vệ được tôn nghiêm của mình với tư cách là Thái tử Vệ quốc.
Tuy nhiên lúc này đây, hắn thật sự cam lòng, bằng sự tôn kính như thần, Diệp Lăng Hàn cẩn thận đặt bạch y Hoàng tử vào tim hắn.
"Bởi vì cho dù Điện hạ không nói ra, thì trong lòng ta cũng đã xác định."
Bắt đầu từ đêm đó, Diệp Lăng Hàn đã trở thành chó của Tam hoàng tử Đại Uyên.
—-----