Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 31




Editor: Gấu Gầy

Bên ngoài rất yên tĩnh, gần như không nghe thấy âm thanh gì.

Hương thơm lành lạnh quen thuộc phảng phất trong không khí, quanh quẩn không thôi. Cách một cánh cửa thật dày cũng có thể ngửi thấy, khiến người ta thoải mái.

Uyên Đế không thích mùi thơm ngào ngạt của an thần hương mà quan to quý nhân hay dùng, cũng không thích long diên hương mà Tiên đế thường đốt. Ông chỉ thích một loại hương thảo giá rẻ, loại hương thảo này chỉ là cỏ dại, hầu như nơi nào cũng có, dân chúng bình dân thường thích chặt một bó lớn mang về làm củi đốt, mùi khét hăng mũi, nâng cao tinh thần tỉnh táo, hay dùng trong quân đội.

Lúc Tông Lạc ở biên quan, rất nhiều lần ngửi thấy mùi thơm này.

Trong một thoáng chốc, hắn còn tưởng rằng mình đã trở lại những ngày chinh chiến sa trường.

Ngay cả khi đứng ngoài cửa thế này, cũng giống như trở lại lúc trước.

Khi đó Vu tế đại điển vừa xong, vốn dĩ dựa theo quy củ, khi đại điển kết thúc nên tuyên bố người được chọn làm Thái tử, tiến hành sắc phong tại chỗ, đại điển sẽ được cử hành sau.

Thế nhưng, vào thời điểm Vu tế đại điển kết thúc, Thái Vu trình lên mệnh bài của từng Hoàng tử, Uyên Đế xem xong giận tím mặt. Không nói lời nào, trực tiếp giải tán tất cả.

Sau đó, toàn bộ Hoàng thành giới nghiêm, mỗi ngày đều có Cảnh vệ binh tuần tra xung quanh.

Trong cung không có động tĩnh, mấy vị Hoàng tử đoạt trữ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngay khi Tông Lạc dự định vào cung từ giã, chuẩn bị tấn công Dự quốc, trong cung bỗng nhiên truyền đến Thánh chỉ, trực tiếp thu hồi hổ phù trong tay hắn. Không chỉ như vậy, còn lệnh hắn phải ở yên trong phủ Tam hoàng tử, không có ý chỉ không được ra ngoài.

Việc này không khác gì giam lỏng.

Tông Lạc không hiểu, đến tận bây giờ cũng không hiểu.

Vu tế đại điển lựa chọn Thái tử, mà hắn căn bản không có dã tâm với ngôi Hoàng đế. Chọn hoàng đệ nào cũng không có liên quan tới hắn, bất luận ai xưng đế, hắn nắm binh quyền trong tay cũng không cần sợ. Chỉ cần Thái tử vừa lập, hắn sẽ xin Uyên Đế phong Vương, sau này cho dù rút khỏi hoàng thành, cũng có thể an tâm ở trên phần đất của mình.

Mà trước đó, Tông Lạc chưa từng nghĩ phụ hoàng không coi trọng hắn.

Trong triều nhiều người nói Tam hoàng tử không được sủng ái, nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy vậy.

Tuy nói Uyên Đế ngày thường vô cùng nghiêm khắc với hắn, nhưng trong nhiều Hoàng tử như vậy chỉ có mỗi mình Tông Lạc là nắm giữ hổ phù, thành lập thân binh. Được ông thống khoái ủy quyền, đã là một loại coi trọng.

Nhiều khi, Tông Lạc thậm chí còn nghĩ...... Có lẽ chỉ là Uyên Đế không thể biểu đạt mà thôi. Dù sao người làm Hoàng đế, thân bất do kỷ, hơn nữa con nối dõi đông đảo, không thể xử lý mọi chuyện công bằng.

Sau khi Đại hoàng huynh và Nhị hoàng huynh lần lượt chết non, hắn trở thành trưởng tử, đương nhiên phải làm gương, nghiêm khắc một chút là điều không thể tránh khỏi.

Chính vì thế, sau khi bị thu hồi binh quyền, Tông Lạc ngoan ngoãn ở trong phủ một tháng.

Trong quá trình này, tất cả tin tức đều như đá chìm biển rộng, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nên mới ngang nhiên chống lại thánh chỉ, xông vào trong cung.

Tông Lạc vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, trời đổ tuyết lớn dày đặc.

Tuyết rơi rất lớn, mỗi mảnh to bằng nửa nửa đốt ngón tay, không ngừng bay lả tả, trải lên tường cung đỏ thẫm, nhìn không thấy đích.

Giống như vĩnh viễn sẽ không kết thúc.

Uyên Đế không chịu gặp hắn, hắn liền quỳ bên ngoài Chương cung, quỳ suốt một ngày một đêm.

Người bình thường không thể quỳ suốt mấy canh giờ, nhờ thể lực phi thường và nội công thâm hậu, Tông Lạc mới kiên cường chống đỡ được.

Nhưng dù là vậy, quỳ lâu, cũng cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu gối không còn cảm giác.

Bấy giờ, một tiểu nội thị từng được Tam hoàng tử chiếu cố không nhịn được chạy đến khuyên nhủ, nào ngờ mới vừa tới gần hai bước, còn chưa kịp nói một câu, đã bị thị vệ kéo xuống.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp bầu trời.

Tuyết đọng màu trắng nhuộm lên màu đỏ, xa xa có tiếng xì xào bàn tán.

"Bệ hạ tức giận, nói ai dám cầu tình một câu, sẽ giết chết không tha."

......

Mãi đến hừng đông, Nguyên Gia rốt cuộc cũng cầm thánh chỉ tới.

"Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương, chiếu viết: tuyên Tam hoàng tử Tông Lạc lập tức mang thân binh rút khỏi hoàng thành, phòng thủ biên quan, không có kỳ hạn. Không được tùy ý trở về, nếu không luận tội mưu phản."

Khi đó Tông Lạc hoa mắt thần mê, từng câu từng chữ như gõ vào tai.

Hắn trầm mặc thật lâu, gần như trở thành người tuyết.

Cuối cùng, hắn vẫn không dám xé bỏ thánh chỉ, xông vào cửa lớn trước mặt.

Mà hôm nay, vật đổi sao dời, trước mặt hắn lại có thêm một cánh cửa.

Phía sau cánh cửa vẫn là người đó.

Tông Lạc giật giật khóe miệng, xây dựng tất cả tâm lý cần thiết, chậm rãi đẩy cửa ra.

Bên trong hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng viết sột soạt.

Từ hôm qua, Uyên Đế đã đem công văn tấu chương trong Chương cung chuyển đến đây, chuẩn bị cho hai ngày Thanh Tự.

Sau khi chinh phục một quốc gia mới, bất kể là hợp nhất quân đội hay kiểm kê quốc khố, rất nhiều việc cần tính toán. Hiện giờ phải hoàn tất những chuyện dây dưa, tấu chương dâng lên quá nhiều, từ sáng đến tối phê duyệt không hết. Huống chi trong hoàng thành đang cử hành Bách gia yến, hơn nữa còn phải tổ chức Thanh Tự, mọi việc chồng chất lên nhau.

Vị Hoàng đế mặc long bào đen ngồi trước bàn, phía trên chất đống từng chồng tấu chương, sắc mặt khó chịu.

Ông nhìn chằm chằm từng dòng chữ nhỏ khó hiểu trên thẻ tre, mày kiếm nhíu chặt, trong lòng cảm thấy nếu muốn thống nhất thiên hạ, thống nhất chữ viết là việc cấp bách phải làm.

Bằng không làm một Hoàng đế, phải học ngôn ngữ bảy nước, nói ra quả thực buồn cười!

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, ông cũng không ngẩng đầu, giọng điệu không kiên nhẫn: "Nguyên Gia, ngươi làm sao vậy? Đã nói không được để bất cứ ai tới quấy rầy trẫm."

Thanh Tự mỗi năm một lần được xem là dịp hiếm hoi Hoàng thất xuất cung, toàn thể hoàng tử công chúa hậu phi đều phải đến dự.

Trước đó không lâu, Dự Quốc nóng lòng phái sứ thần đưa một nhóm mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn tới, Uyên Đế cũng không nói lời nào, cũng không thèm nhìn tới, phất tay một cái, bổ sung toàn bộ vào hậu cung.

Muốn đưa thì đưa, ông sẽ thu toàn bộ, dù sao đại nghiệp Đại Uyên hùng mạnh, cũng không phải nuôi không nổi.

Những mỹ nữ này ngay từ ngày đầu tiên vào cung đã kinh hồn bạt vía, một mặt e ngại vị bạo quân nổi danh hung ác, mặt khác lại nhớ kỹ sự bồi dưỡng dạy dỗ của Dự quốc đối với các nàng, muốn leo lên hậu vị, vì cố quốc hiến dâng một phần sức lực.

Mọi người đều biết, hậu cung Uyên Đế tựa như chợ đầu mối bán sỉ, miễn là sinh ra hoàng tự, không phân biệt hoàng tử công chúa, đều có thể tấn vị, nhưng cao hơn nữa thì không. Những năm gần đây Uyên Đế tận lực chăm lo việc nước, mỗi ngày phê tấu chương đến đêm khuya, hầu như không đến hậu cung, hậu cung cũng không có người mới được tấn vị, dù sao Uyên Đế cũng chưa từng độc sủng người nào, lâu ngày tỷ muội thuận hoà vui vẻ.

Hơn nữa hậu phi không nhiều, kết cấu cơ bản giống triều đại trước. Vì thế, dưới tình huống hậu vị bỏ trống, những mỹ nhân không có địa vị mới từ Dự quốc tiến hiến, liền nhìn chằm chằm không buông.

Hôm nay Thanh Tự, Uyên Đế đêm qua xuất cung, sáng sớm mới dậy làm việc hơn một canh giờ, không dưới năm vị mỹ nhân đã chạy đến kiếm. Có người bưng chén canh hầm tới gặp, có người mặc áo mỏng tang chực chờ muốn nói lại thôi, có người còn dứt khoát té ngay ra giả bệnh......

Uyên Đế quả thực phiền không chịu nổi.

"Thật sự cho rằng tính trẫm rất tốt sao? Lão già kia cho dù có đem nữ nhi thiên kiều vạn sủng của lão đưa tới, nước kế tiếp trẫm đánh cũng vẫn là Dự Quốc."

Ông hung dữ viết xuống một nét bút cuối cùng, đột nhiên phát hiện có gì không đúng, chợt ngước mắt lên.

Trên bàn, tấu chương chồng chất trùng hợp còn trống một khoảng, lộ ra chút ánh sáng.

Bạch y Hoàng tử đứng yên tại chỗ, tóc đen buộc cao, khuôn mặt trầm tĩnh.

Hắn dáng người cao lớn, nét mặt ôn hoà, như trăng rằm trong đêm thu, hoa trong sương sớm.

Hương thơm lành lạnh lượn lờ quẩn quanh bốn phía, khiến hắn không giống người phàm, mà như một ảo ảnh hư không.

Không gian yên lặng.

Uyên Đế ném bút, kinh ngạc nói: "Ngươi - -"

Tông Lạc khó hiểu ngước mắt lên.

Khuôn mặt của hắn hoàn toàn lộ ra ánh sáng, một tấc lụa trắng đột ngột lại kinh tâm.

"Rầm rầm......"

Trong khoảnh khắc, toàn bộ công văn chồng chất trên bàn đều bị quét sạch, phát ra tiếng vang thật lớn như động đất, vài cuốn lăn xuống đất, vẫn còn lạch cạch chuyển động.

Tông Lạc theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Hắn chỉ thực hiện một nửa chuyển động bình thường này, rồi đột ngột dừng lại.

Tiếng vải vóc xào xạc, bước chân từ xa đến gần, tiếng mười hai sợi chuỗi va vào nhau lanh lảnh, âm thanh dồn dập, gần trong gang tấc.

Tông Lạc lúc này mới chợt bừng tỉnh, hướng về phía trước cúi người chắp tay, lộ ra biểu tình hoang mang: "Mới vừa có vị tôi tớ dẫn ta tới đây, nói có người muốn gặp, nhưng lại không nói nguyên do... Cho nên, xin hỏi ngài là...?"

Hắn còn chưa nói xong, một giây sau, lụa trắng trước mắt đã bị thô bạo kéo xuống, siết đến đau nhức.

Đôi mắt bình thường sáng tỏ như sao nay chìm xuống vô hồn, tuy rằng mặt mày vẫn ôn nhuận như tranh vẽ, nhưng đã mất đi thần thái.

Vẽ rồng điểm mắt, mất đi phần linh động này, giống như minh châu phủ bụi, giống như một con rối gỗ không có linh hồn bị ép thành xác sống.

Bạch y Hoàng tử không hề che giấu nhíu mày: "Y thánh các hạ đã dặn dò, trước khi chữa khỏi không thể tháo băng, công tử làm vậy hợp lý sao?"

Cảm giác mất đi thị giác rất tệ, so với lúc trước giả mù, lần này hắn mù thật rồi.

Nên hắn hoàn toàn không thấy biểu cảm và hành động của Uyên Đế, chỉ có thể dùng âm thanh phán đoán, tùy cơ ứng biến.

Căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến đáng sợ.

Yên lặng quá lâu, lâu đến mức Tông Lạc thậm chí hoài nghi kế hoạch mà hắn chuẩn bị có phải bại lộ hay không, thì đột nhiên ngửi thấy mùi rỉ sét nồng nặc.

Từng giọt từng giọt chất lỏng ấm nóng bắn lên má hắn, tích tích nhỏ xuống.

Tông Lạc không khống chế được con ngươi đột nhiên co rút, đầu ngón tay dưới ống tay áo run rẩy.

Là máu.

Sao lại là máu?

Một lát sau, toàn bộ hiện trường trở nên ồn ào.

Tiếng bước chân, tiếng ồn ào, tiếng mở cửa, tiếng xô đẩy...... Không dứt bên tai.

"Bệ hạ!" "Bệ hạ!" "Bệ hạ!"

Ám vệ từ chỗ tối vọt ra, nội thị canh cửa xông vào, Cấm vệ quân đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ, nhanh chóng vây lấy toàn bộ căn phòng, ngay cả một con ruồi cũng không lọt.

Trong tiếng hỗn loạn, Uyên Đế vẫn đứng yên tại chỗ, trên long bào tối màu thấm ướt một mảng máu lớn ngay ngực, môi ông mím chặt, giống như một pho tượng im lặng.

Hoàng đế không hạ lệnh, nội thị và thị vệ không dám hành động hấp tấp.

Trong nháy mắt, những người cho rằng có chuyện khẩn cấp xông vào tĩnh thất đã quỳ xuống đất.

Thật lâu sau, Nguyên Đế chậm rãi giơ tay lên.

Khuôn mặt ông cứng đờ mệt mỏi, kẽ tay dính đầy máu do chính mình nôn ra.

Bạo quân chăm chú nhìn Hoàng tử trẻ tuổi mặc áo trắng trước mặt, làm tư thế giương tay.

Ngay khi mọi người cho rằng ông sẽ tát Tam hoàng tử, ông bỗng dưng vô lực buông tay xuống, giống như trong nháy mắt già đi rất nhiều, đột nhiên ngã xuống.

Nguyên Gia hắng giọng: "Các ngươi còn thất thần làm gì, mau truyền ngự y!"

Tông Lạc đứng thẳng tại chỗ, dùng hết sức lực siết chặt nắm tay, thu hồi bàn tay không thể đỡ lấy bất cứ vật gì.

—----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.