Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 17-18




Chương 17

Editor: Gấu Gầy

Sau khi tiễn những người này đi, Tông Lạc chào đón vài ngày rảnh rỗi.

Thư nghệ thi xong, không có gì ngạc nhiên khi Cố Tử Nguyên đoạt được khôi thủ.

Trong chốc lát, thiệp mời bay đến nơi đóng quân của Nho gia giống như bông tuyết, vô cùng náo nhiệt.

Năm nay Nho gia đạt thành tích cao, thậm chí trên phương diện võ công cũng giành được nhiều thứ hạng tốt.

Các đệ tử Nho gia hiện giờ bước ra ngoài cũng vô thức đứng thẳng lưng, dáng vẻ kiêu hãnh.

Ngày mai chính là săn nghệ, Tông Lạc vốn dĩ hôm nay dự định đến các cửa hàng trong kinh dạo một vòng, chọn mua đồ dùng cần thiết rồi mới đi làm chút chuyện.

Nếu Tứ hoàng tử đã đem điều kiện mời chào đưa đến, Tông Lạc cũng gần như đoán được suy nghĩ tiếp theo của hắn, hẳn là chờ sau khi Tông Lạc dùng đan dược xong sẽ chủ động tới cửa tìm mình.

Nhưng Tông Lạc lại không làm thế, không những vậy, hắn còn muốn cho những Hoàng đệ khác biết tin tức này.

Mọi người cùng nhau cạnh tranh công bằng, đều biết Tam hoàng huynh mù loà mất trí nhớ, ngầm hiểu mà không nói, ra sức lôi kéo mới tốt.

Nếu chỉ có một người chiếm được tiện nghi thì còn gì thú vị.

Ngay khi hắn chuẩn bị bước ra cửa, một con chim bồ câu trắng từ trên trời bay tới, trên vòng chân khắc ấn ký Quỷ Cốc.

Tông Lạc vội vàng gỡ thư trên chân nó xuống, thừa dịp không có ai khác xung quanh thả ra ngoài.

"Tính toán thời gian, quả thật đã đến lúc."

Hắn mở thư ra, quả nhiên nhìn thấy tin tức giống như kiếp trước.

Suy nghĩ một lát, Tông Lạc bỏ thư vào trong túi, đang định ra ngoài, không ngờ lại bị chặn ở cửa.

"Cố công tử, đại nhân nhà ta mời người đến gặp."

Bên ngoài nơi tạm trú của Nho gia, một chiếc xe ngựa khiêm tốn đang dừng ở cửa, người hầu cung kính hành lễ, đưa thẻ bài cho hắn xem.

Là người trong phủ Bùi Khiêm Tuyết.

Tông Lạc dừng một chút, gác lại chuyện của mình, bước lên xe giữa nhiều ánh mắt hâm mộ.

Đợi đến khi xe ngựa đi xa, các học sinh mới nhao nhao cảm khái.

"Cố công tử mặc dù mù mắt, nhưng vận khí lại quá tốt."

"Ngươi nói sai rồi, nếu ngươi cũng có trình độ kiếm thuật như vậy, chắc hẳn sẽ không lo."

"Đúng vậy.

Nếu ta nhớ không lầm, quy củ của Bùi thừa tướng là không thu nhận môn khách, bây giờ lại phá lệ, ai có thể ngờ chứ."

Trước có Bắc Ninh Vương tặng ngọc, bây giờ lại được Bùi thừa tướng coi trọng.

Những đại nhân vật này, bình thường các học sinh nghĩ cũng không dám nghĩ.

Vận khí như thế, quả thực không biết phải nói gì.

Bên kia, Tông Lạc bước lên xe ngựa.

Mặc dù bề ngoài nhìn không bắt mắt, nhưng bên trong xe ngựa trang trí khá tao nhã, trong lư hương rỗng đốt trầm thơm ngào ngạt, đệm mềm cũng dùng vật liệu tốt nhất chế thành, lót thảm lông cừu dày nặng, phía dưới đốt than sưởi ấm không gian chật hẹp.

Hiện giờ thời tiết dần chuyển lạnh, ngồi trong một chiếc xe ngựa như vậy thì còn gì bằng.

Tông Lạc không khách khí ngồi xuống chống đầu, mặt mày tràn đầy trầm tư.

Dù sao đời trước hắn và Bùi Khiêm Tuyết cũng là bạn thân, cho nên đương nhiên biết rõ đây là xe ngựa đối phương thường dùng.

Nếu lấy cả xe ngựa của mình tới đón, vậy chắc đã nhận ra rồi.

Thừa tướng Đại Uyên không phải là người lộng quyền xa xỉ, nhưng cũng nhàn hạ thoải mái, ngày thường thông thạo cầm kỳ thư họa, lúc dâng hương lễ nhạc lại hạ bút thành văn.

Ăn mặc cực kỳ chú ý, không chút tì vết, là một văn nhân cao quý nho nhã.

Nhưng khi viết hịch văn, tranh luận, Bùi Khiêm Tuyết thật đúng là từng chữ châu ngọc, kim châm thấy máu, giống như đạn pháo, mười người cũng không đấu lại, khác hẳn vẻ ngoài lãnh đạm thường ngày của hắn.

Sau khi Tông Lạc ngồi vững vàng, xe ngựa bắt đầu di chuyển, lăn bánh trên con đường lát đá của đại lộ Chu Tước.

Ngửi mùi thơm lành lạnh quen thuộc trong xe, Tông Lạc có chút phiền lòng, nhấc rèm xe nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bọn họ vừa vặn đi qua cửa hàng trên đại lộ Chu Tước.

Là trung tâm thương mại chính trị của Đại Uyên, mức độ phồn hoa của Hoàng thành khỏi phải nói.

Nhưng mà hôm nay, những cửa hàng này lại treo toàn đồ trắng, hàng hoá vải nhuộm màu sắc sặc sỡ đem đi cất vào, trước cửa còn bày một chậu hoa lan.

Không chỉ như thế, ngay cả xiêm y của người đi đường phần lớn cũng có màu sắc nặng nề, ai nấy trầm tư im lặng, mặt mày buồn bã.

Giống như hô ứng, sắc trời hôm nay cũng tối sầm từ sáng sớm, mây đen đen kịt chồng chất khắp bầu trời, dường mưa sắp đổ mưa xuống.

Đại Uyên nằm ở phía bắc, mùa đông hàng năm tới sớm, hầu như đều có tuyết.

Nhìn thời tiết càng ngày càng lạnh như vầy, chắc là sau khi săn bắn trận tuyết đầu mùa sẽ rơi.

Tông Lạc tò mò, thấp giọng hỏi: "Đây là đường nào, sao nghe có vẻ vắng vẻ như vậy?"

"Bẩm công tử, hiện tại chúng ta đang ở đại lộ Chu Tước, đi về tướng phủ Vũ Lư."

Mã phu trả lời: "Hôm nay không khéo, chính là ngày giỗ của Tam hoàng tử, dân chúng đều tụ tập đến Vu từ phúng viếng, đường phố thưa thớt."

"Ài, công tử mới tới Đại Uyên, hẳn là có điều không biết.

Lúc trước đánh trận Hàm Cốc Quan, nếu không có Tam hoàng tử, chỉ sợ chúng ta đều phải trôi dạt khắp nơi, Hoàng thành có giữ được không còn khó nói."

Dường như tức cảnh sinh tình, mã phu nói tiếp: "Sau đó, lê dân cả nước đều mơ thấy cảnh Tam điện hạ cứu nước.

Điện hạ chính là thần tiên trên trời, chuyên cứu thương sinh, giúp đỡ dân thường chúng ta!"

"Chúng ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể dâng hương, bày một chậu hoa Điện hạ yêu thích.

Để ngày nào đó Điện hạ hạ phàm du ngoạn, cũng có thể tìm được đường trở về."

Tông Lạc ngây ngẩn cả người.

Hắn còn suy nghĩ không biết hôm nay có phải Thái Vu phát dụ phạm vào vật kỵ gì, khiến dân chúng vội vàng đóng cửa.

Hoặc là Bùi thừa tướng thanh trừ thế gia nào, mọi người mới bất an như thế.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hôm nay lại là ngày giỗ của chính mình.

"Đây thật đúng là..."

Bạch y kiếm khách cười khổ buông rèm, sắc mặt cổ quái.

Giống như hôm nọ khi khai yến, nghe người khác đọc thuỵ hiệu* của mình, nghe thế nào cũng không được tự nhiên, cả người đều không thoải mái.

Sau khi cơn sầu muộn qua đi, lại quay về hiện tại.

Nói thật, cảm xúc của Tông Lạc đối với Bùi Khiêm Tuyết vô cùng phức tạp.

"Cũng đúng, dù sao cũng phải có một ngày như vậy."

Tông Lạc yên lặng thở dài.

Nếu nói hiện giờ hắn đang chơi trò chơi qua cửa, Uyên Đếlà boss cuối cùng, thì Bùi Khiêm Tuyết chính là tiểu boss canh giữ trước cửa đại boss.

Trong mấy nam phụ, Tông Thừa Tứ mưu mô xảo quyệt.

Công Tôn Du vượt trội hơn người, am tường mưu kế.

Diệp Lăng Hàn tâm cao khí ngạo, rất dễ hắc hóa.

Mỗi người đều có điểm yếu.

Chỉ có Bùi Khiêm, dường như chỉ thực hiện hoài bão bản thân, không tranh với đời, kì thực tâm như gương sáng, tinh tế cẩn trọng, cực kỳ thông suốt.

Trong nguyên văn, Bùi Khiêm Tuyết chỉ dựa vào một số manh mối nhỏ, trở thành người đầu tiên phát hiện Ngu Bắc Châu mắc bệnh lạ trong người, điều này cho thấy sự nhạy bén của hắn.

Huống chi, ngoại trừ ấn tượng trước khi xuyên sách, kỳ thật Tông Lạc kiếp trước đã trải qua một đoạn giao tình thân thiết với Bùi Khiêm Tuyết, đây cũng là nguồn cơn khiến tâm tình hắn phức tạp.

Nếu như ngay cả cửa ải Bùi Khiêm Tuyết cũng không thể vượt qua, vậy nói gì đến Uyên Đế?

Tiếng lộc cộc vẫn vang như trước, kèm theo tiếng sấm rền vọng vào đầu xe.

Không biết qua bao lâu, tiếng xe ngựa trong mưa rốt cục ngừng lại.

Gã sai vặt vén rèm xe, trong tay cầm một chiếc ô giấy dầu màu mực, cẩn thận che chắn, ngăn nước mưa bên ngoài rơi trúng.

"Cố công tử, chúng ta đến rồi."

Tông Lạc ngước mắt lên.

"Xin hãy chờ một lát."

Đúng lúc một cơn gió ùa qua, thổi bay tất lụa trắng che trên mắt hắn.

Hắn vội nghiêng người trốn vào trong xe, đưa tay buộc lại.

"Rầm rầm rầm ——"

Sấm sét vang vọng trên bầu trời.

Mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn nhìn thấy sau màn mưa dày đặc hiện lên một vệt hồng diễm lệ, mang theo một khuôn mặt quỷ màu đen.

Chim ưng dang cánh lao vào bầu trời, vật lộn với giông bão.

Chỉ cần liếc mắt nhìn, ánh mắt Tông Lạc liền trở nên sắc bén.

Một kẻ thù truyền kiếp đủ tư cách, dù có hóa thành tro cũng nhận ra.

Huống chi còn mặc áo đỏ khoác lông trắng như Ngu Bắc Châu, cực kỳ mang đặc trưng trang phục.

Từ sau khi hắn sống lại đến nay, tên bi3n thái này tựa hồ không còn nhảy nhót như kiếp trước, tạm thời yên tĩnh một thời gian.

Ngu Bắc Châu không thể làm người tốt, thân là nam chính vạn người mê trong , sinh ra là để khuấy động giông tố, đi đến đâu cũng gió tanh mưa máu.

Cho nên Tông Lạc trực tiếp nhận định Ngu Bắc Châu đang âm thầm phát ra đại chiêu gì đó.

Nói ai có thể oan uổng chứ y thì không.

Nghĩ đến cũng đúng, đời này hắn giả vờ chết trận, Ngu Bắc Châu nhất định vỗ tay khoái chí, vui không kìm được.

Bây giờ hắn trở lại, Ngu Bắc Châu hiển nhiên phải dốc sức ngăn cản, nếu không cũng sẽ không ở cổng thành nói ra những lời như vậy.

Vấn đề này là, Ngu Bắc Châu vì sao lại xuất hiện ở đây?

Trong bốn phương Hoàng thành Đại Uyên mỗi phương đều có xây dựng Vu từ, trung ương Đại vu từ được đặt ở phía đông, căn cứ vào thuật kỳ môn độn giáp mà thiết lập.

Ngày thường dân chúng phần lớn đến Vu từ bốn phương bái tế, còn Đại vu từ là nơi toạ trấn của Thái Vu Đại Uyên, quanh năm không mở cửa cho người ngoài, ngay cả triều thần cũng không thể tùy tiện đặt chân tới.

Bên cạnh phủ Thừa tướng vừa vặn là Đại vu từ.

Hiện giờ Thái Vu tọa trấn trong Đại vu từ có thể nói là cực kỳ bí ẩn.

Ngay cả Tông Lạc cũng chỉ thấy lão một lần trong Vu tế đại điển kiếp trước.

Vu tế đại điển là lễ tế quan trọng nhất của Đại Uyên, mỗi một vị quân vương sẽ chỉ cử hành một lần khi tại vị.

Tại đại điển, Thái Vu tiến hành quẻ tính, tính toán vận mệnh tương lai của đất nước, xác định người được lựa chọn cho ngôi Thái tử.

Nói cách khác, kết quả quẻ tính của Thái Vu chi phối trực tiếp vận mệnh của quốc gia.

Trong lịch sử Đại Uyên từng xuất hiện tình huống lập Thái tử trước, sau Vu tế đại điển lại bị bãi bỏ.

Từng có mấy vị Hoàng đế yêu thương Thái tử một mực không phế, cuối cùng suýt nữa rơi vào kết cục diệt quốc.

Nhưng mà nói đến cũng lạ, dù có quẻ tính, mỗi lần hoàng thất đổi ngôi đều vẫn máu chảy thành sông, không được chết già, tỷ như Uyên Đế hiện tại

Vì thế thật lâu về sau, không ai dám nghe theo lời Thái Vu nói nữa.

Thái Vu trong triều địa vị vô song, uy vọng cực cao, không thua gì Quốc sư các nước khác, thậm chí còn cao hơn một bậc.

Đáng tiếc ngoại trừ tính toán vận mệnh quốc gia, không thể nhúng tay vào chính sự.

Kiếp trước Tông Lạc chưa từng nghe qua tin đồn Thái Vu thiên vị, chẳng lẽ kiếp này Ngu Bắc Châu có thể lén lút móc nối với sợi dây này?

Cái khác không nói, ngoại trừ thu hút sự đào hoa, Ngu Bắc Châu còn là nhân vật người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở, ngay cả phụ thân bạo tàng của y cũng rất hâm mộ.

Dù sao, Ngu Bắc Châu cũng là nam chính tập hợp muôn vàn sủng ái.

"Được rồi, đi thôi."

Tông Lạc buộc đi buộc lại dải lụa trắng, sau đó mới vén rèm lên.

Nếu Ngu Bắc Châu và Thái Vu thật sự có quan hệ với nhau, vậy thì tên bi3n thái kia đã thắng ngay từ vạch xuất phát.

Điều quan trọng nhất là...!Kiếp trước, sau Vu tế đại điển, không hiểu sao hắn lại bị Uyên Đế ghét bỏ.

Nếu như Ngu Bắc Châu thật sự có quan hệ với Thái Vu, vậy cái chết của hắn ở kiếp trước không khỏi cùng Ngu Bắc Châu có liên hệ.

Người hầu vội vàng nghênh đón: "Công tử coi chừng một chút, bên ngoài mưa to, đừng để bị ướt."

"Đa tạ."

Qua chiếc ô nghiêng, bầu trời được chia thành hai mảnh rõ rệt.

Tông Lạc nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài, sắc mặt hơi lạnh, trầm mặc không nói.

Nhớ tới bức mật thư Quỷ Cốc đưa cho, trong lòng Tông Lạc dâng lên lửa giận.

Cách đây không lâu, Ngu Bắc Châu còn nhắc tới quy tắc của Quỷ Cốc.

Đúng, Quỷ Cốc đích thật có quy tắc.

Ít ai biết, Quỷ Cốc Tử không phải là một người, mà là một biệt danh thay thế.

Các đời Quỷ Cốc đều chỉ thu nhận một số đồ đệ cố định, cuối cùng từ trong đám đồ đệ này lựa chọn một vị, tiếp nhận truyền công của Quỷ Cốc Tử đương thời, vứt bỏ tên của mình, được gọi là tiên sinh Quỷ Cốc.

Nếu là muốn tranh giành danh hào Quỷ Cốc Tử, phải tiếp nhận khiêu chiến của các đệ tử khác, bất kể sống chết.

Nhưng dù có chết, bọn họ cũng phải đường đường chính chính tỷ thí, dùng võ công học được ở Quỷ Cốc, tự tay gi3t chết đối phương.

Chứ không phải sử dụng thủ đoạn quanh co, bày mưu tính kế đê tiện như vậy.

—------

Chú thích:

*Thuỵ hiệu: còn gọi là hiệu bụt hoặc thụy danh theo ngôn ngữ Việt Nam, là một dạng tên hiệu sau khi qua đời trong văn hóa Đông Á đồng văn gồm Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và Triều Tiên.

—-----.

Chương 18

Đời trước Tông Lạc không biết đã tới Bùi phủ bao nhiêu lần, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được đường đi.

Người hầu ở phía trước cầm ô dẫn đường, Tông Lạc xuyên qua tất lụa trắng đã ngâm qua nước Vô Ảnh, mơ hồ nhìn vào trong sân.

Là nơi ở của Thừa tướng một triều, Bùi phủ tuy không lớn, nhưng cũng không đơn giản, huống chi Bùi Khiêm Tuyết lại là một văn nhân phong nhã, đích thân thiết kế toàn bộ phủ Thừa tướng, hành lang cửu khúc, cầu nhỏ ao sen, mái hiên cao vểnh, khóm trúc xanh rì. Không giống hoàng cung lạnh lùng uy nghiêm, mà đẹp như tranh vẽ.

"Công tử, đến rồi."

Trong khi Tông Lạc vẫn còn trầm tư về bức thư Quỷ Cốc và chuyện phiền lòng kiếp trước, người hầu đã dẫn hắn đến một hành lang, thu ô, cung kính đứng sang một bên hầu hạ.

Quả nhiên là chỗ này.

Trước kia, hắn và Bùi Khiêm Tuyết không ít lần đốt hương chỉnh đàn, uống trà đánh cờ tại đây. Về sau xảy ra chiến tranh lạnh, hắn cũng không tới nữa.

Tông Lạc ngẩng đầu đẩy cửa bước vào.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, giống như ngăn cách tiếng mưa bên ngoài.

Lư hương màu tím đặt ở góc tường, hương thơm lạnh lạnh lượn lờ lan toả. Trên bàn không chỉ có một bàn cờ chơi dở, mà còn bày một bình trà mới pha.

Khi gió thổi vào, ngọn lửa lò sưởi đung đưa một chút, mặc kệ bên ngoài bão táp mưa sa, năm tháng nơi này trôi qua rất yên tĩnh.

Nam nhân áo xanh ngồi ngay ngắn trước bàn, mi mục như hoạ, thân như tùng trúc.

Biểu tình của hắn vẫn lãnh đạm như nước, chỉ khi nhìn thấy dải lụa trắng trên mắt bạch y kiếm khách, khuôn mặt lạnh nhạt kia mới bắt đầu dao động, đầu ngón tay khép trong ống tay áo khẽ run.

Ngày đó tại Bách gia yến, bởi vì cách xa nên chỉ thoáng nhìn. Hơn nữa, Bùi Khiêm Tuyết xưa nay thận trọng, giỏi che dấu cảm xúc thật của mình, dù Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt cũng không hề biến sắc. Đợi đến khi vội vàng rời yến tiệc, phái người đi điều tra, mới cảm thấy không thể tin được.

Trên đời không thể có chuyện trùng hợp như vậy.

Nhưng Bùi Khiêm Tuyết còn chưa kịp đắm chìm trong niềm vui bạn thân chưa chết, người hầu đã nhanh chóng truyền đạt tin tức lấy được từ chỗ Cố Tử Nguyên.

Một năm trước, người bị trọng thương được thủ lĩnh Nho gia nhặt được, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, vất vả lắm mới từ quỷ môn quan trở về, sau khi tỉnh dậy lại mù loà mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện.

Mù loà mất trí nhớ... Từng chuyện từng chuyện, nghe đến mà giật mình.

Tông Lạc đúng lúc chắp tay: "Thảo dân bái kiến Bùi thừa tướng."

"Cẩn.... Cố công tử không cần đa lễ."

Bùi Khiêm Tuyết nhanh chóng đứng dậy tránh đi lễ này.

m thanh của hắn thanh lãnh, như tiếng ngọc châu.

"Cố công tử ngồi đi, không cần câu nệ. Trong yến tiệc, ta ngẫu nhiên nhìn thấy phong thái của công tử, cảm thấy rất kinh ngạc, cho nên mới mời công tử nói chuyện."

"Bùi thừa tướng không cần khách khí."

Tông Lạc thuận ý, tiến lên một bước, mò mẫm đi về phía trước.

Bùi Khiêm Tuyết cả kinh, theo bản năng tiến lên đỡ Tông Lạc.

Đến khi định thần lại, hắn mới nhận ra mình đang siết chặt cổ tay hơi lạnh của đối phương.

Vừa sát lại gần, mùi hương dược liệu khiến hắn hoa mắt.

"Xin lỗi, là ta đường đột."

Bùi Khiêm Tuyết miệng nói như vậy, nhưng tay không hề buông lỏng, đôi mắt trong trẻo thấu suốt nhìn thẳng Tông Lạc. Một lúc lâu sau, khi bạch y kiếm khách nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn, hắn mới như lửa đốt buông tay, nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn dải lụa trắng kia nữa, rũ mắt không nói gì.

Kể từ lần hai người uống rượu tiễn biệt dưới trăng hai năm trước, hắn đã lâu không gặp Tông Lạc.

Trong đêm trăng tròn soi bóng nước, bọn họ ngồi uống rượu với nhau.

Bạch y Hoàng tử ôn nhu nho nhã, mông lung say rượu ngước mắt lên, ánh mắt tựa như sao mai hừng sáng.

Bùi Khiêm Tuyết ngồi đối diện hắn, không để ý đã bị đoạt chén rượu.

"A Tuyết, rượu lạnh đả thương người."

Tông Lạc mỉm cười, dùng nội lực hâm ấm chén rượu lạnh như băng, khi hắn đưa lại cho Bùi Khiêm Tuyết, nơi hắn chạm vào vẫn còn cảm giác nóng bỏng, lăn xuống cổ họng.

Bùi Khiêm Tuyết tửu lượng rất tốt, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình say.

Ai ngờ... Ngay cả lần cuối cũng không thể gặp.

Bùi Khiêm Tuyết vĩnh viễn nhớ rõ đêm đó. Hắn canh giữ trên đài quan sát, đội gió lạnh chờ đợi cả đêm, cuối cùng cũng chờ được chiến mã nhuốm máu trở về, nhưng thứ hắn nhận được lại là tin tức Tam hoàng tử đã chết.

Mà lúc này, nam nhân mắt quấn lụa trắng, y phục rộng rãi như vậy cũng không che giấu được thân thể gầy gò, đoan chính ngồi ở trước mặt hắn. Cho dù mất đi trí nhớ, hắn vẫn trầm ổn như trước. Những ký ức ảm đạm đã lâu không gặp lập tức trở nên sống động, nhưng mà có thêm hương dược trầm kha, lại nhẹ nhàng thoáng qua như mộng.

Thiên chi kiêu tử, sao lại lưu lạc đến mức này?

Cảm giác như đã qua một đời.

Trong mộng hắn cầm dây dẫn ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang, thà chết không theo, cuối cùng tự sát dưới Hàm Cốc Quan.

Sấm sét mưa giông, máu nhuộm đôi môi tái nhợt của hắn, vô cùng diễm lệ mà kinh hoàng.

Hơn một năm nay, Bùi Khiêm Tuyết thường xuyên lặp đi lặp lại giấc mơ này.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, nhưng thật lâu sau, tựa hồ muốn đem những tâm tư thầm kín không thể nói lên, giũ ra vài gợn sóng.

Còn có thanh kiếm kia, thanh kiếm Trạm Lư không nên xuất hiện trong tay Tông Lạc.

"Bùi đại nhân?"

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Lúc này Bùi Khiêm Tuyết mới phát hiện ra mình đã vô thức nhìn chằm chằm vào khóe môi đối phương quá lâu.

Hắn từ trước đến nay luôn lạnh lùng tuân thủ lễ tiết, vốn định tránh đi xin lỗi, lại chợt nghĩ đến, Cẩn Du hiện giờ không thể thấy gì.

Một chút tâm tư nhỏ bé bắt đầu nảy mầm, hắn khẽ giơ tay lên, trong chớp mắt nhìn thấy sự hoảng loạn của đối phương, hắn không dám phất đi sợi tóc kia, vội cúi đầu rót để che giấu.

Nước trà giống như tâm tư của hắn, tràn ra khỏi tách.

"Không cần phải dùng kính ngữ với ta."

Quá khứ không cần, hiện tại không cần, tương lai lại càng không cần thiết.

Bùi Khiêm Tuyết thấp giọng nói: "Ta và Cố công tử vừa thấy đã có duyên, hận không thể cùng sinh cùng tử."

"Nếu như có thể... Gọi ta là A Tuyết, được không?"

Nếu đây chỉ là một giấc mơ, thì hắn sẵn sàng không tỉnh dậy.

......

"Rào rào rào..."

Bên ngoài vẫn mưa không ngớt, làm lệch tàu chuối lá sen.

Hương thơm trong phòng vẫn thoang thoảng xoay quanh.

"Đã như vậy, ta cũng yên tâm."

Khác với sự ngầm ngầm thăm dò của Tông Thừa Tứ, Bùi Khiêm Tuyết không hỏi hắn vì sao mất trí nhớ, mà chỉ quan tâm tình cảnh của hắn một năm qua, lo lắng bạn cũ mất trí nhớ, hết thảy rất chừng mực.

Suy nghĩ của Tông Lạc dần dần bay xa.

Kiếp trước thời điểm này, hắn và Bùi Khiêm Tuyết vẫn chưa đến mức trở mặt với nhau vì Ngu Bắc Châu. Nói cách khác, họ vẫn là bạn thân ở giai đoạn này.

Công bằng mà nói, ngoại trừ chiến tranh lạnh không thể giải thích được xảy ra sau đó, hắn và Bùi Khiêm Tuyết cũng coi như có chí hướng tương đồng.

Năm ấy Tông Lạc trở về Đại Uyên sau khi xuất môn Quỷ Cốc.

Ngu Bắc Châu là sư đệ của hắn, nhập môn muộn hơn, cho nên Tông Lạc tốt nghiệp sớm hơn y một năm.

Lúc đó Tông Lạc đang hăng hái, nghé con mới sinh không sợ hổ, quyết tâm đối đầu với Ngu Bắc Châu. Sau khi trở về Đại Uyên, hắn định dựa theo trí nhớ trước khi mình xuyên sách, cực lực lôi kéo mấy vị nam phụ, chuẩn bị 'nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng', chiếm lấy tài nguyên tương lai của đối thủ.

Đáng tiếc thời gian có hơi sớm, Diệp Lăng Hàn vẫn là Thái tử êm đẹp ở Vệ Quốc, Công Tôn Du còn đang bái sư học nghệ, Tông Thừa Tứ thì chưa đủ tuổi xuất cung kiến phủ.

Chỉ có Bùi Khiêm Tuyết.

Sự quen biết này cũng không vụ lợi, bởi vì lúc quen biết Tông Lạc, Bùi Khiêm Tuyết vẫn chỉ là một học sinh Pháp gia, còn chưa tham gia Bách gia yến, trở thành khôi thủ tam nghệ danh chấn sau này. Muốn tiếp cận nam phụ, sẽ rất bất tiện nếu trực tiếp tiết lộ danh tính, cho nên lúc đầu bọn họ kỳ thật là dùng thân phận thường dân để kết bạn.

Mãi đến khi kết thúc Bách gia yến, Bùi Khiêm Tuyết nhìn thấy vị Hoàng tử cao quý mặc áo trắng thêu hoa văn vàng ở sau lưng Uyên Đế, mới biết thì ra vị này chính là Tam hoàng tử Đại Uyên làm Chất tử ở Vệ quốc nhiều năm vừa mới trở về.

Bùi Khiêm Tuyết là một thanh quan thật sự, vô cùng lạnh lùng xa cách, vì thực hiện tham vọng tư tưởng của bản thân mà dấn thân vào Đại Uyên, vẻ ngoài lãnh đạm chứa góc cạnh sắc bén. Mặc dù chỉ là một văn nhân, nhưng cũng có mộng bỏ bút tòng quân, ra trận giết địch.

Điều này vừa vặn phù hợp với tâm tình của Tông Lạc lúc ấy.

Hắn sau khi xuyên sách bái sư học võ, luyện được công phu lợi hại, đang nghĩ đến chuyện kiến quốc lập công, xé bỏ kịch bản pháo hôi, phát triển sự nghiệp, sớm ngày thực hiện giấc mộng thiên hạ thái bình. Suy cho cùng, hắn cũng là một người cầu tiến.

Vì thế hai người vừa gặp đã hợp ý nhau.

Hơn nữa Tông Lạc cũng không phải cố ý giấu diếm, Bùi Khiêm Tuyết lại thuận lợi trở thành Thừa tướng, tính ra vẫn là cộng sự, cho nên hợp tình hợp lý tiếp tục làm bạn.

Sau đó Tông Lạc xây dựng thân binh của mình, ra ngoài chinh chiến. Bùi Khiêm Tuyết một bước lên mây, con đường làm quan thênh thang bằng phẳng. Cơ hội gặp gỡ ngày càng ít hơn, nhưng không ảnh hưởng đến giao tình của họ. Bùi Khiêm Tuyết không có bạn thân nào khác ở trong triều, thường xuyên bị nói là người của phe Tam hoàng tử.

Có được bạn tốt như Bùi Khiêm Tuyết, quả thực đã cổ vũ cho Tông Lạc rất nhiều.

Nhưng Tông Lạc không ngờ, sau khi Ngu Bắc Châu về triều, Bùi Khiêm Tuyết cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của hào quang vạn người mê. Hắn cùng nam chính càng lúc càng gần, đẩy mối giao tình với Tông Lạc đi đến tình trạng không còn gì để nói.

Đến tận bây giờ, Tông Lạc vẫn còn nhớ rõ.

Sau Vu tế đại điển, không hiểu sao hắn lại bị Uyên Đế thu hồi binh quyền, giam lỏng trong phủ Hoàng tử.

Mặc dù đã ngầm chiến tranh lạnh với Bùi Khiêm Tuyết, nhưng Tông Lạc cũng thử đi tìm vị tâm phúc nổi tiếng của Uyên Đế, đáng tiếc hết thảy đều giống như đá chìm biển rộng.

Hắn quỳ trước cung Uyên Đế một ngày một đêm, hừng đông nhận được thánh chỉ.

Về sau nghe Tiết Ngự Sử nói, Uyên Đế quyết định phái hắn ra biên ải là đã tiếp thu đề nghị của Bùi thừa tướng.

Đây cũng là lý do vì sao Tông Lạc sau đó không cố gắng lôi kéo các nam phụ khác, bởi vì hoàn toàn không có tác dụng.

Bạn thân phản bội, huynh đệ tương tàn, phụ thân chán ghét.

Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

......

Sau khi rời khỏi gian phòng, vẻ mặt Tông Lạc vẫn bình thản như trước.

Tạm biệt người bạn thân kiếp trước này, hắn nghĩ mình sẽ ít nhiều khổ sở.

Nhưng có thể là do kiếp trước chết thảm, hoặc là tích đủ thất vọng, cho nên bây giờ Tông Lạc không có bi thương như hắn tưởng tượng, ngược lại vô cùng bình tĩnh.

May mà hắn cũng không che giấu bất cứ điều gì. Tứ hoàng tử biết, lập tức Ngũ hoàng tử Lục hoàng tử cũng sẽ biết, sớm muộn mấy ngày mà thôi.

Bùi Khiêm Tuyết đã biết, vậy thì không lâu nữa, Tông Lạc sẽ trực tiếp đối mặt với Uyên Đế.

Vấn đề là Tông Lạc không biết Bùi Khiêm Tuyết rốt cuộc đang nghĩ gì. Theo lý mà nói, nếu đã xác nhận thân phận của hắn, Bùi Khiêm Tuyết hẳn là nên bẩm báo ngay cho Uyên Đế.

Cho dù Uyên Đế không coi trọng hắn, người chết sống lại, ông cũng nên triệu hắn đến hỏi thăm một chút.

Trừ phi Bùi Khiêm Tuyết chưa từng nói chuyện này với Uyên Đế.

Rõ ràng vừa nãy trò chuyện với nhau, Bùi Khiêm Tuyết có nói trước khi hắn mất trí nhớ, hai người là bạn tốt, chỉ là không nói thẳng ra thân phận của hắn. Nhìn dáng vẻ đó không giống chuẩn bị lừa hắn, vậy vì sao không bẩm báo cho Uyên Đế?

"Vừa hay ta cũng muốn ra ngoài. Bên ngoài mưa to, ta tiễn công tử một đoạn."

Ở phía sau hắn, Thừa tướng thanh y cầm lấy chiếc ô từ tay người hầu bên cạnh, vô cùng tự nhiên mở ra.

Người hầu kinh ngạc mở to hai mắt.

Hắn là hạ nhân mới tới của Tướng phủ, chưa bao giờ thấy Thừa tướng đối đãi với ai ân cần như vậy.

Bình thường, cho dù là Tam công, nhiều lắm cũng chỉ đưa đến cửa, người nên chờ vẫn phải chờ.

Chỉ có vị Cố công tử này, chẳng những tự mình phái xe ngựa tới đón, còn đưa đến tận cửa, quả thật giống như đãi ngộ thần tiên.

Tông Lạc mỉm cười: "Vậy thì đa tạ A Tuyết."

Mưa đổ mông lung, gương mặt nam nhân bên cạnh kiếm khách áo trắng giống như ngắm hoa trong sương mù.

Hắn thật sự đang đứng ở đây, dưới tán ô này.

Khóe miệng nghiêm nghị của Bùi Khiêm Tuyết cũng giãn ra một chút.

Bất kể mất trí nhớ hay mù lòa, vẫn luôn có cách.

Miễn là... người vẫn còn đó.

Ngón tay thon dài của hắn siết chặt cán ô, nhẹ nhàng nói: "Ngươi và ta không cần cảm tạ."

Tông Lạc dừng một chút, cười nói: "Xem ra ta và A Tuyết từng là bằng hữu rất tốt."

Xa hơn một chút, dưới mái hiên Đại vu từ nổi lên một quầng đỏ rực.

Mưa dần dần nhỏ đi, bầu trời xám xịt bắt đầu quang đãng, chim ưng chống chọi với giông bão dường như mệt mỏi, đáp xuống trên vai người nọ, khẽ mổ lông mình.

Ngu Bắc Châu đứng ở trước cửa Vu từ, nửa khuôn mặt lộ ra vẻ hung ác quỷ dị giương nanh múa vuốt.

Nghe được âm thanh, y quay đầu lại, ánh mắt quét qua chiếc ô hai người che chung, hai tay khoanh trước ngực, thần sắc không biết đang vui hay giận.

"Bùi đại nhân, chuyện gì cũng phải có trước có sau."

Ngu Bắc Châu bày ra dáng vẻ lười biếng, khuôn mặt mang theo nụ cười, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm.

"Cố tiên sinh là người ta nhìn trúng trước, hoành đao đoạt ái* không ổn lắm đâu."

—-----

Chú thích:

*Hoành đao đoạt ái: (cầm ngang đao đoạt ái tình) chỉ người thứ ba vô duyên nhảy vào cướp đoạt tình yêu của người khác; hoặc là đoạt lấy vật yêu thích của người khác.

—----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.