Cùng một kịch bản.
Trên đường trở về, Từ Vi Trần đột nhiên nói với Hạ Triêm: "Thầy gác thi em nói em phát huy thất thường."
Một tia sét giữa trời quang đột nhiên giáng xuống đầu Hạ Triêm, "Thật á? Rõ ràng em đã ôn tập nghiêm túc rồi mà! Cũng đâu có mấy câu em không biết làm!"
"Thầy ấy nói em sai một câu trắc nghiệm."
Cậu đột nhiên cạn lời, "Một câu? Trắc nghiệm? Phát huy thất thường?"
Từ Vi Trần mỉm cười, "Có lẽ bọn họ cho rằng em phải thi điểm tối đa."
"Tha cho em đi, em có thể thi đạt yêu cầu là tốt lắm rồi, bọn họ từ đâu mà có lòng tin nghiêm trọng với em thế?"
Từ Vi Trần nói: "Là quá có lòng tin với 'tôi'."
Hạ Triêm hiểu ngay, cười mắng hắn: "Từ Vi Trần mặt dày dễ sợ."
Sau khi kết thúc môn tiếng Anh tổng hợp cuối cùng, Hạ Triêm xem như hoàn toàn được giải phóng, nghênh đón kỳ nghỉ đông vui vẻ.
Bởi vì vài ngày nữa cậu có cuộc thi street dance nên tạm thời không thể về nhà và có được lý do để tiếp tục ở cùng với Từ Vi Trần, khi mẹ cậu hỏi cậu muốn ở đâu thì câu trả lời của cậu là ở nhà của bạn học bản địa.
Từ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, ngày nào Hạ Triêm đến phòng tập nhảy đổ mồ hôi, cuộc thi này rất có phân lượng, nếu có thể bộc lộ tài năng trong cuộc thi cấp tỉnh thì có thể được lên truyền hình, một khi độ nhận diện tăng lên, con đường street dance sau này sẽ dễ đi hơn.
Cậu thì nghỉ nhưng Từ Vi Trần thì không, hắn phải dẫn dắt nghiên cứu sinh, thời gian làm việc và nghỉ ngơi vẫn như trước, mỗi sáng đưa Hạ Triêm đến trường, trước khi tan sở sẽ đến phòng tập nhảy đón cậu về nhà.
Sau một thời gian, Hạ Triêm bắt đầu nảy ra chút suy nghĩ, cậu nghĩ học trò của Từ Vi Trần chắc chắn không biết có một sư mẫu là mình, vậy thì sẽ kích thích biết bao nếu 'tình tính tang' với giáo sư Từ ngay trước mặt họ!
Hạ Triêm tìm một buổi chiều, mang theo một túi trà sữa nóng đến phòng làm việc của Từ Vi Trần ở học viện kinh doanh.
Cậu đứng trước cửa gõ cửa, giả vờ ngây thơ ngoan ngoãn: "Giáo sư Từ, em vào được không?"
Từ Vi Trần ngẩng đầu nhìn cậu, biết ngay cậu đang có ý đồ gì, cũng giả vờ nói: "Mời vào."
Hạ Triêm cười đến là ngọt ngào, "Giáo sư và các đàn anh vất cả rồi, em tiện đường mang cho mọi người ít trà sữa, sưởi ấm tay."
Ba nghiên cứu sinh đang ngồi chấm hỏi đầy mặt, không biết giáo sư Từ với sư mẫu chơi trò gì, Từ Vi Trần ho nhẹ một tiếng, "Đàn em quan tâm ba đứa đó, nhận đi."
Ba người mỗi người nhận một ly trà sữa, kiên trì nói: "Cảm ơn... đàn em."
Làm một học trò xuất sắc, kính trọng thầy thì cũng phải phối hợp với thầy 'tình tính tang' với sư mẫu, đúng, chính là như vậy.
Triêm Triêm vẫn đang đắc ý, cho rằng họ không biết thân phận của mình, càng nghĩ càng hăng, cố ý đi đến bên cạnh Từ Vi Trần hỏi: "Giáo sư Từ uống gì?"
Từ Vi Trần nói: "Hừm... Có vị dâu tây không?"
"Ngại quá giáo sư Từ, không có dâu tây, có ca cao nóng thầy uống không?"
Từ Vi Trần đi tới bên cạnh Hạ Triêm, dùng cơ thể của mình che khuất tầm nhìn của ba người kia, khẽ hôn lên vành tai cậu, "Nếm được rồi, cảm ơn trò Hạ Triêm."
Hạ Triêm cắn môi nín cười, "Vậy em không quấy rầy giáo sư với các đàn anh nữa, mọi người làm việc tiếp đi ạ."
Cậu nhảy nhót suốt dọc đường về phòng tập, ve vãn với Từ Vi Trần trước mặt mọi người sướng quá đi!
Từ Vi Trần đóng cửa phòng làm việc, lại bắt gặp ánh mắt chất vấn của ba đứa học trò.
Hắn ra hiệu im lặng, không nhịn được cười nói: "Cứ để sư mẫu của mấy đứa đắc ý thêm vài ngày nữa đi."
Làm học trò của giáo sư Từ quá khó, chưa nói đến nhiệm vụ nặng nề, lại còn phải giả ngu dỗ sư mẫu chơi...
Hạ Triêm trở về phòng tập nhảy, trên đường gặp bạn trai Trần Phương Thu Dương, lớp trưởng lớp tự động hóa năm ba, tên là Triển Lâm, vóc người rất cao, đeo cặp kính gọng đen, mặc áo khoác đen và quần jean, vừa nhìn đã biết ngay là sinh viên ba tốt tính cách vô cùng nhàm chán, mà Trần Phương Thu Dương từ màu tóc có thể nhìn ra cậu ta thuộc về tuýp người theo trend nhiều hơn, Hạ Triêm vẫn luôn cực kỳ không hiểu tại sao hai con người tưởng như không hợp nhau này lại đến với nhau.
Nhưng cậu có ấn tượng không tồi với Triển Lâm, dù sao người ta cũng đã giúp mình hai lần, cậu chào hỏi Triển Lâm một cách thân quen: "Anh áo đen, đến chơi với Lam Mao à?"
Triển Lâm nhíu mày, nghiêm túc chỉnh lại: "Em ấy tên Trần Phương Thu Dương."
"..." Hạ Triêm chắc đã biết tại sao hai người này có thể đến với nhau rồi.
Lẽ nào tiêu chí kén chồng của Lam Mao là có thể nhớ tên của nó à!?
Hạ Triêm ngượng ngùng cười, "Xin lỗi nha, gọi quen rồi, tôi có trà sữa nè, uống không?"
Triển Lâm lịch sự từ chối ý tốt của cậu, lại hỏi: "Xin hỏi các cậu khi nào có thể kết thúc luyện tập?"
"Anh tìm Lam... Trần Phương Thu Dương có chuyện gì sao? Nếu gấp có thể để nó đi ngay bây giờ."
Triển Lâm lại cau mày, "Em ấy hứa với tôi sau bốn giờ đến thư viện."
Nghe lời nói quen thuộc, Hạ Triêm hình như từng kịch bản này ở đâu rồi, vỗ vai Triển Lâm, "Anh em tốt, đợt này tôi là nhà tiên tri, tôi tiên đoán trong vòng ba ngày hai người sẽ cãi nhau."
Đúng như dự đoán, còn chưa tới ba ngày, hai ngày sau phòng tập nhảy diễn ra vở kịch y đúc trước đây.
Triển Lâm đứng ở cửa phòng tập, mặt lạnh hỏi Trần Phương Thu Dương: "Không phải em nói em đang ở thư viện đọc sách sao?"
Trần Phương Thu Dương: "Em..."
Hạ Triêm chủ động đứng ra tái diễn kịch bản: "Đừng trách nó, đều do tôi dụ nó tới."
Triển Lâm: "Trông tôi giống đến để dấy binh vấn tội lắm à?"
Hạ Triêm: "Anh bắt chước bạn trai tôi?"
Triển Lâm không biết cậu đang nói gì, kéo Trần Phương Thu Dương đi, trước khi đi còn nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, có chút chuyện nhà cần xử lý.". Ngôn Tình Sủng
Hạ Triêm: "Liên hoàn đạo văn? Còn có ai quản không còn có ai quản không hả?"
Loại này kịch bản này lặp đi lặp lại, tâm lý của chủ nhiệm sắp sụp đổ, hùng hồn nói: "Từ nay về sau, cấm người nhà vào phòng tập nhảy!"