Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 65




Giảng đường cuộc đời của Từ Vi Trần.

Hạ Triêm thỉnh thoảng sẽ đăng lên tài khoản vài bức ảnh đẹp của giáo sư Từ, cũng như bài luận văn nào đó gần đây của giáo sư Từ đạt được giải thưởng, dưới sự uy hiếp và dụ dỗ để vài người anh em tốt chia sẻ giúp, cộng với sức ảnh hưởng của tường bày tỏ, sau một đợt lan truyền, thực sự đã có một số người thật lòng lên tiếng cho Từ Vi Trần.

Trên thực tế, hầu hết những tin đồn không hay về Từ Vi Trần đều là bảo sao hay vậy, sinh viên toàn trường đều biết Từ Vi Trần là một giáo sư như thế, nhưng chỉ có vài trăm người thực sự được gặp bản thân Từ Vi Trần, về căn bản đều sẽ giống như Hạ Triêm ban đầu nghĩ rằng hắn là một lão già dầu mỡ, không ngờ lại là một người trẻ tuổi trông vừa nhã nhặn vừa có phong độ của người trí thức, sau khi ảnh của Từ Vi Trần được công khai, không hiểu sao hắn lại có thêm một đống fan nhan sắc.

Làn sóng phản hắc đầu tiên rất có hiệu quả, vì vậy Hạ Triêm bắt đầu lo lắng cho địa vị sư mẫu của mình.

Trước giờ học ngày thứ sáu, cậu ngồi đối diện Từ Vi Trần đọc sách, gần đây đã sắp cuối kỳ, thư viện căn bản không còn chỗ trống, thế là cậu đổi địa điểm học tập thành văn phòng của hắn, còn giành được quyền giữ thẻ cửa phòng làm việc của giáo sư Từ, bình thường khi Từ Vi Trần không ở học viện văn học thì đây chính là phòng tự học của một mình cậu.

Hạ Triêm đột nhiên hỏi Từ Vi Trần một vấn đề: "Ể, giáo sư Từ, thi cuối kỳ em không có điểm quá trình thật à?"

"Như vậy không phải rất tốt sao?" Từ Vi Trần hỏi ngược lại cậu, "Thi cuối kỳ bao nhiêu thì thành tích cuối cùng là bấy nhiêu, không cần tổng hợp với điểm quá trình như những người khác."

"Vậy lỡ em thiếu điểm quá trình để đạt yêu cầu thì sao? Sang năm phải thi lại à?"

Từ Vi Trần búng vào trán cậu, "Hạ Triêm Triêm, ngay cả điểm đạt yêu cầu còn không đạt, em xứng đáng với bé Hạ và bé Từ sao?"

Hạ Triêm vẻ mặt đau khổ, cậu vốn cho rằng quan hệ với Từ Vi Trần tốt như vậy, lẽ ra hắn sẽ khoan dung với mình, nhưng không ngờ hắn nói không cho là không cho thật.

"Ai, được rồi, dù sao em thi trượt thì người mất mặt trước mặt các giáo sư khác cũng đâu phải em." Hạ Triêm cố ý nói thế.

Từ Vi Trần thấy buồn cười, đứng dậy xoa đầu cậu, "Đi thôi, đến giờ lên lớp rồi."

"Vậy em đi trước, anh theo sau."

Từ Vi Trần hôn Hạ Triêm, "Cùng đi nào."

Cậu lập tức vui vẻ, "Đi đi đi."

Như Từ Vi Trần dự đoán, đây là tiết học thứ hai đếm ngược trước kỳ thi cuối kỳ, quả nhiên số người lên đã đạt mức cao mới, Hạ Triêm đếm sơ... Sao lại xuất hiện nhiều hơn mười mấy người?

Cậu vừa nghĩ thì hiểu ngay, chạy đến vì mặt của Từ Vi Trần.

Nếu sớm biết sẽ không phản hắc cho hắn, cớ sao lại chiêu dụ ong bướm thế này...

Từ Vi Trần điều chỉnh xong micro, khẽ mỉm cười, "Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp giảng dạy của tôi mà số lượng sinh viên có mặt vượt quá số lượng trong danh sách, được thương mà sợ."

Mọi người cười ha ha, Từ Vi Trần nói tiếp: "Cảm ơn các trò đã có mặt, bất kể xuất phát từ mục đích gì, tôi hy vọng mọi người ít nhất có thể học được điều gì đó sau khi vào lớp."

"Nếu như các trò tới đây với mục đích nước đến chân mới nhảy thì thật đáng tiếc, chương trình học kinh tế vi mô của tôi đã kết thúc vào tuần thứ mười tám, không có trọng điểm cũng không có tài liệu tham khảo, điều tôi nói trong lớp ngày thường chính là tham khảo tài liệu."

Dưới khán đài lại là một âm thanh ai oán, đã có người bắt đầu đá bàn ghế, gây ra tạp âm kháng nghị.

Từ Vi Trần lờ đi việc này, nói tiếp việc của mình: "Mọi người đang ở đây đều là sinh viên ngành ngôn ngữ Anh, chắc hẳn lúc đầu không hiểu tại sao mình phải học một môn kinh tế, thậm chí còn là một môn kinh tế bằng tiếng Anh. Trong số các trò có lẽ sẽ một vài người muốn làm giáo viên, có người muốn làm phiên dịch viên, người thì muốn làm nhà ngoại giao, rất nhiều rất nhiều, nhưng hoàn toàn không có ai nghĩ tới sẽ làm một nhà kinh tế, đúng không?"

Đó là đương nhiên, nếu như họ muốn làm nhà kinh tế tại sao ban đầu không đi học ngành có liên quan đến kinh tế mà cứ phải học ngành ngôn ngữ không hề liên quan?

"Vậy thì tôi có thể nói với mọi người rằng ý nghĩa của môn học này là để ngay cả sinh viên khoa ngôn ngữ và văn học cũng có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của kinh tế học, có lẽ trong lòng một số người nó đã bắt đầu nảy mầm, mang đến những khả năng vô tận. Ý nghĩa của đại học là mang đến cho mỗi người trẻ cơ hội tích lũy và lựa chọn, để các trò từ từ suy nghĩ xem trong tương lai mình sẽ trở thành người như thế nào và cũng không phải chọn ngành tiếng Anh thì sau này nhất định phải làm công việc liên quan đến tiếng Anh."

Từ Vi Trần đưa mắt về phía Hạ Triêm, nói với: "Trò có thể làm giáo viên, cũng có thể làm nhà kinh tế học và cũng có thể trở thành một dancer chuyên nghiệp."

Tiếng vỗ tay cổ vũ dưới khán đài vang lên, kéo dài rất lâu, theo sau tiếng vỗ tay hắn cúi chào mọi người, "Lớp học kinh tế vi mô của Từ Vi Trần học kỳ này đến đây là kết thúc, chúc mọi người đạt được thành tích tốt, cuộc sống viên mãn, hẹn gặp một vài trò vào học kỳ sau."

Sau khi nói xong những gì nên nói, Từ Vi Trần cầm giáo án thong dong bước ra khỏi cửa, để lại sinh viên cả một phòng học lớn ngơ ngác nhìn nhau.

Có nghĩa là... thật sự không cần trở lại?

Hạ Triêm là người đầu tiên ra khỏi phòng học, cậu đi cùng Từ Vi Trần đến văn phòng, đè hắn lên ghế ngồi chất vấn: "Lời anh vừa nói có phải cố ý nói cho em nghe không?"

Từ Vi Trần thành thật trả lời: "Có một phần."

"Vậy phần kia thì sao?"

"Phần khác là khuôn mẫu cố định của mỗi học kỳ, thay đổi theo tình huống cụ thể, nhưng thay đổi của học kỳ hết sức đặc biệt."

Hạ Triêm ngồi trên đùi Từ Vi Trần ôm eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn, nói như muỗi kêu: "Từ Vi Trần, em yêu anh, em tốt nghiệp xong sẽ kết hôn với anh."

Từ Vi Trần vuốt ve ngón áp út trên tay trái của Hạ Triêm, cười hỏi cậu: "Vội vậy sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.