Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 52




Sạc pin trong giờ làm việc

Tiết đầu Hạ Triêm không có lớp, cậu nghĩ đến việc sống chung với Từ Vi Trần nên tìm thầy phụ đạo điền đơn đăng ký. Xin phép phụ huynh rất dễ, chỉ cần nói với mẹ cậu một tiếng cậu muốn ra ngoài trường ở là được.

Trước khi đi thầy phụ đạo còn dặn dò cậu: "Gần đây vào mùa đông rồi, phải chú ý chăm sóc sức khỏe, thầy thấy khóe miệng trò sưng lên cả rồi, nhất định là thiếu vitamin."

Hạ Triêm lúng túng, "Cảm ơn thầy, em biết rồi ạ."

Quá trình đăng ký sẽ mất khoảng một tuần, nghĩ thôi đã thấy vô cùng gian nan, cậu nóng lòng muốn được sống chung hợp pháp với Từ Vi Trần ngay lập tức.

Cậu gửi tin nhắn cho Từ Vi Trần: Điền đơn đăng ký rồi, phải đợi một tuần.

Từ Vi Trần có lẽ đang bận, một lúc sau mới trả lời cậu: Định khi nào sẽ lấp đầy tủ quần áo của tôi?

Hạ Triêm nhìn màn hình điện thoại, không nhịn được cười: Buổi chiều đi học về em sẽ thu dọn quần áo, được chưa nà?

Từ Vi Trần: Chờ tin vui.

Hạ Triêm: Giáo sư Từ hôm nay có lười biếng không?

Từ Vi Trần: Giờ đầu tiên không gặp Hạ Triêm Triêm, nhớ em ấy.

Hạ Triêm khẽ cười, Từ Vi Trần thực sự ngày càng trẻ con, cậu gửi một tin nhắn thoại: Từ Vi Trần Trần, anh làm việc chăm chỉ nhó!

Một lát sau, hắn Từ Vi Trần cũng một tin nhắn thoại: Được, Hạ Triêm Triêm, ngài cũng phải học tập chăm chỉ.

Hạ Triêm nghe đi nghe lại tin nhắn thoại, giọng của Từ Vi Trần rất hay, âm sắc truyền từ điện thoại càng từ tính, vừa trầm thấp lại dịu dàng, khiến Hạ Triêm phơi phới trong lòng.

Ôi, làm cho cậu không muốn đi học chút nào.

Khi bạn nhớ một người thì tần suất gặp được người ấy cũng sẽ tăng theo.

Hồi năm nhất, Hạ Triêm nào gặp được mấy người như Từ Vi Trần trong trường, cậu là học viện văn học, Từ Vi Trần ngoại trừ thứ năm với thứ sáu thì thời gian còn lại đều ở học viện thương mại, xác suất để hai người chạm mặt rất mong manh, nhưng duyên phận kỳ diệu thế đó, họ gặp nhau vào thời điểm không thuận tiện để gặp nhau nhất.

Khi đó, Hạ Triêm đang sắp xếp bàn ghế cho buổi họp mặt câu lạc bộ của bọn cậu chiều nay ở trung tâm hoạt động sinh viên, khi cậu còn chưa hay biết gì thì bên cạnh có người đẩy đẩy cậu, thấp giọng nói: "Anh Hạ, kẻ thù không đội trời chung của anh đến rồi."

Hạ Triêm còn chưa kịp nhận ra là ai, quay đầu nhìn lại thì bất thình lình va vào đôi mắt của Từ Vi Trần.

Khoảnh khắc đó, hươu con trong lòng cậu suýt chút nữa đã đâm sầm vào cây mà chết.

Cũng không biết Từ Vi Trần đã nhìn chằm chằm cậu bao lâu.

Hẹn hò có dự tính trước với gặp nhau khi đang làm việc đứng đắn tâm lý sẽ hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là dưới sự dõi theo của mọi người, cứ có cảm giác lén lút yêu đương sau lưng mọi người thời trung học.

Hạ Triêm muốn giả vờ không nhìn thấy hắn, để tránh bị người khác nhìn ra vết thương giống nhau trên miệng bọn họ, nhưng cậu lại quên cân nhắc đến thầy phụ đạo nhiệt tình quá mức của mình.

Thấy thái độ thờ ơ của Hạ Triêm, thầy phụ đạo tưởng đâu cậu lại bị giáo sư Từ dạy dỗ nên chủ động giảng hòa, "Hạ Triêm, thấy giáo sư sao không chào?"

Hạ Triêm cứng đờ xoay người, nói từng chữ một: "Chào, giáo, sư."

Từ Vi Trần mỉm cười dịu dàng, ánh mắt rõ ràng là chăm chú, nhưng lại chào hỏi một cách lạnh nhạt: "Trò Hạ Triêm, thật trùng hợp."

"Ha ha, trùng hợp thật sự."

Mắt thấy hiện trường lại lặng ngắt, thầy phụ đạo chủ động khơi chủ đề: "Mấy ngày nay hanh khô quá ha, tôi thấy cả hai đều bị nhiệt rồi, phải chú ý ăn nhiều hoa quả vào."

Sau đó, anh ta thu hoạch được cái nhìn chăm chú từ hai người cùng một lúc.

Thầy phụ đạo: "... Tôi nói sai gì à?"

Lam Mao chọc chọc Hạ Triêm, "Tại sao vết thương trên miệng Từ Vi Trần lại rất đối xứng với cái của mày vậy?"

Hạ Triêm nhịn nửa ngày, nhịn ra một lý do rất tệ: "... Thật ra hôm qua tụi tao tẩn nhau, mày tin không?"

"Tin, anh Hạ đĩnh voãi!"

"..." Chú bé đần này nói gì cũng tin.

Thầy phụ đạo lại hỏi cậu: "Mấy đứa đang làm gì đó? Chuyển nhiều bàn như vậy đến đây?"

"À, buổi chiều tụi em có buổi họp câu lạc bộ ạ."

"Được, vậy các em cứ làm việc đi."

Thầy phụ đạo đưa Từ Vi Trần đến căn phòng bên cạnh trung tâm hoạt động, không biết đến để làm gì, từ góc độ của Hạ Triêm đúng lúc có thể thấy được bóng dáng của Từ Vi Trần, vốn dĩ còn đang làm việc rất tốt, Từ Vi Trần vừa đến như vậy, cậu đã không nhịn được mà thường xuyên lén nhìn vào cánh cửa kia, quấy nhiễu cảm xúc của cậu trỗi dậy không thôi, mấy chục bàn đếm đi đếm lại mấy lần cũng không đếm xong.

Cuối cùng với hai người một bàn, vẫn còn thiếu một cái bàn, Hạ Triêm đi vào phòng gửi bàn ghế để lấy, bàn ghế đều được xếp chồng lên nhau để tiết kiệm diện tích nên không dễ lấy ra, không ngờ Từ Vi Trần lại đến giúp cậu dời chúng.

Bên ngoài vẫn có người đang nhìn, Hạ Triêm không dám tỏ ra quá thân mật, khép na khép nép nói: "Giáo sư Từ không cần thầy giúp, em tự chuyển được."

Từ Vi Trần tự nhiên nói: "Có cửa chắn ở đây không tiện dùng sức, đóng lại sẽ tốt hơn."

Viện cớ này để đóng cửa lại.

Cái ôm của Từ Vi Trần làm đến chỉ sau một giây khi cửa đóng lại, hắn đặt cằm lên vai Hạ Triêm, giọng nghe rất trẻ con, "Hạ Triêm Triêm, tôi muốn hôn ngài."

Hạ Triêm nhìn xung quanh, cái camera duy nhất đã bị chặn lại bởi những chiếc bàn ghế chồng lên nhau, cậu bèn từ từ ôm lại hắn, nói như dỗ con nít: "Từ Vi Trần Trần, sao lại dính người thế này."

Từ Vi Trần uể oải nói: "Không có động lực làm việc, cho lão giáo sư trung niên sạc xíu điện đi."

Hạ Triêm ôm mặt hắn, nhón chân mổ lên môi hắn.

"Sạc xong chưa?"

"Vẫn thiếu chút nữa."

Từ Vi Trần đè gáy Hạ Triêm, dịu dàng hôn lên môi cậu, đầu lưỡi đảo qua khe môi, tiến vào miệng Hạ Triêm, thấy nụ hôn sắp phát triển theo hướng mất kiểm soát, hắn rốt cuộc cũng kiềm chế, rút ra khỏi miệng cậu.

Cuối cùng anh lại in lên môi Hạ Triêm một nụ hôn nữa, "Cảm ơn ngài, lại có động lực làm việc rồi."

Hạ Triêm dùng đầu lưỡi liếm vết thương ở khóe miệng, hình như sưng nặng hơn rồi, cậu hỏi Từ Vi Trần: "Không phải anh nói chúng ta không thể xuất hiện cùng một lúc sao?"

Từ Vi Trần nhét cà vạt vào trong áo sơ mi, chuyển bàn cho cậu, "Gần đây vào mùa đông rồi, quả thật rất dễ bốc hỏa."

*ở đây giáo sư đang nhại lại lời của thầy phụ đạo, 上火: bốc hỏa, bị nhiệt, bị nóng trong người đồ đó

Hạ Triêm phì cười, "Từ Vi Trần, anh thật sự không biết xấu hổ."

Sau đó, Từ Vi Trần có việc đi trước, Hạ Triêm lại bận rộn hơn nửa tiếng mới nghỉ ngơi, cuối cùng cũng coi như sắp xếp xong chỗ ngồi, thầy phụ đạo ôm một hộp hoa quả lớn đến, nói: "Mọi người cực khổ rồi."

"Quao, thầy ơi, thầy tốt vậy hả?"

Thầy phụ đạo cười ha hả bảo: "Không phải thầy mua, là giáo sư Từ mua đó, thầy ấy có việc bận nên nhờ thầy tiện đường ghé qua."

Bàn tay đang cầm dâu tây của Hạ Triêm dừng lại, "Thầy ấy mua?"

"Đấy thầy vừa nhắc đến chuyện em thiếu vitamin là thầy ấy đi mua ngay, thực ra giáo sư Từ đối với em rất tốt, đừng có nhắm vào người ta nữa, dù sao người ta cũng là một giáo viên đức cao vọng trọng, sẽ không cố ý gây khó dễ em đâu, giao tiếp riêng với thầy ấy nhiều hơn, đừng có hở cái là cau có khó chịu với người ta, có nghe chưa?"

Hạ Triêm nín cười nói: "Vâng ạ, em nhất định sẽ cố gắng 'giao tiếp' với giáo sư Từ."

Giao tiếp trên giường, chắc cũng tính nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.