Cổ Tâm Linh Lung

Chương 10




Lâm Lung tỉnh lại vào lúc nửa đêm, thấy Triệu Tích Diệp đang ghé vào bên cạnh giường mình ngủ gật, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, cậu cũng không ngờ mình lúc đó lại xúc động đến mức quay đầu bỏ chạy như vậy.

Triệu Tích Diệp lúc ngủ cũng rất cảnh giác, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên ngay, “Em tỉnh rồi?”, Hắn lơ đễnh sờ trán của Lâm Lung, kiểm tra xem nhiệt độ đã hạ chưa.

Hai người ở gần nhau da thịt động chạm, ngược lại càng làm cho Lâm Lung cảm thấy khô nóng, thân thể không nghe lời cứ nhích lùi về sau. Một loạt hành động này của cậu đều rơi vào trong mắt Triệu Tích Diệp, nhưng hắn lại lí giải thành là cậu đang cố tạo khoảng cách với hắn, hắn đứng lên trong bóng tối, thanh âm rất ôn nhu ngược lại với tâm tình, “Vẫn còn hơi nóng, em tiếp tục ngủ thêm một lát, tôi đi tìm Tích Văn tới chăm sóc cho em.”

“… Ta không phải…” Lời phản bác kẹt lại trong cổ họng, giọng nói khàn khàn của Lâm Lung dù há miệng cũng không thốt lên được thêm một lời nào. Nhìn thấy Triệu Tích Diệp đang muốn rời đi, cậu bắt đầu nôn nóng mà nhảy xuống giường giữ chặt lưng hắn.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Triệu Tích Diệp ngốc nghếch nhìn cậu đang lắc đầu, sau đó hắn mới nhận ra là giờ cậu đang nói không ra tiếng.

“Ta không có trách ngươi.” Lâm Lung khoa tay múa chân sử dụng khẩu hình, hy vọng hắn không hiểu lầm mình.

Triệu Tích Diệp cuối cùng cũng yên tâm, xoa đầu tóc mềm mại của cậu, “Không trách là tốt rồi.” Nói xong hắn lại kéo Lâm Lung trở lại trên giường.

“Ngươi cũng trở về ngủ đi, ta không sao đâu.” Lo lắng hắn sẽ kiệt sức, Lâm Lung nói không ra hơi thều thào.

“Được, tôi quay về phòng. Sáng mai Tích Văn sẽ đến gặp em.” Đưa môi in lên vầng trán nóng, Triệu Tích Diệp mới yên tâm mà quay đi.

—–

“Gì? Không thể nói chuyện?” Triệu Tích Văn sờ sờ trán của Lâm Lung, ngồi ở bên giường tiếp tục lải nhải lầm bầm, “Không phải tôi đã nói rồi sao, Lung Lung cậu thể chất quá kém, chẳng lẽ ở thời cổ đại gì đó không được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ hả?”

Lâm Lung lắc lắc đầu, cũng không phải không tốt, mà là do bọn họ nghèo không mua nổi lương thực.

“Ha ha… thật ra, chuyện ngày hôm qua ấy, tôi đến đây giúp anh trai giải thích một chút…”

Miệng nói lưỡi khô cả nửa ngày, Triệu Tích Văn cuối cùng trình bày công đạo rõ ràng, chẳng qua, muốn Lâm Lung hiểu được hiện tại chẳng phải là thời đại tôn thờ trinh tiết gì nữa cả thì cũng phải mất thêm một thời gian nữa.

“Cho nên là, đứa bé kia không phải là con của anh tôi, cô gái đó cũng chỉ là vui đùa thoáng qua mà thôi. Anh của tôi tuy rằng cũng có không ít tình cũ, nhưng mà hắn chưa từng thực sự yêu ai hết.”

Lâm Lung xấu hổ cười cười, quả nhiên chính mình hiểu lầm rồi.

“Á, đúng rồi đúng rồi, dẫu cho hiện giờ con người quan niệm yêu đương cởi mở, chính phủ chúng tôi vẫn đề ra chế độ hôn nhân một vợ một chồng, cho nên mấy thứ nạp thê nạp thiếp gì đó là hoàn toàn không có khả năng đâu.” Triệu Tích Văn nhớ lại chuyện về Tịch phủ mà Lâm Lung từng đề cập qua trong lòng còn cảm thấy sợ hãi, lòng đố kị của đàn bà thật sự không thể xem thường.

Lâm Lung mở to hai mắt kinh ngạc nhìn hắn, nghĩa là nhất phu nhất thê sao, làm sao có thể có khả năng như vậy?! Mấy trăm năm trôi qua, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại biến hóa khôn lường đến thế?

“Có cơm rồi, dậy ăn cơm đi.” Triệu Tích Diệp gõ gõ cửa, đẩy cửa ta thì thấy thằng em trai đang hưng phấn múa may quay cuồng, Lâm Lung thì ngồi một bên nghe rất cẩn thận, bên miệng thoáng qua nét tươi cười.

“Oa, anh tự mình xuống bếp sao! Thật may mắn!” Triệu Tích Văn tính tình nóng vội khẩn cấp kéo Lâm Lung còn chưa mặc áo khoác ngoài dậy.

“Này, em chậm một chút.” Triệu Tích Diệp cảnh cáo, vươn tay ra sau lưng ôm Lâm Lung sát vào bên mình, “Em ấy vẫn còn đang bệnh.”

Triệu Tích Văn vô tình quay đầu lại, khoát khoát tay, “Anh à, ý muốn bảo vệ của anh cũng quá sức mãnh liệt rồi đó.”

—–

Ơ hay… Đây là cái loại tình huống gì…

Triệu Tích Văn lạnh mặt nhìn hai người ngồi đối diện, cùng với… cái bát của Lâm Lung đã bị đồ ăn chồng lên như núi, “Khụ, anh à, Lâm Lung chỉ là bị viêm họng, không phải bị cụt tay. Còn nữa, thịt vịt kia là món yêu thích nhất của em, tại sao em lại nhìn thấy hết 80% là đang nằm trong bát của cậu ấy rồi?”

“Hừ, đại minh tinh như em còn sợ thiếu đồ ăn hay sao?!” Không thèm nhìn hắn kháng nghị, Triệu Tích Diệp tiếp tục gắp thêm một miếng thịt vịt đè lên ngọn núi nho nhỏ.

Lâm Lung trong lòng run sợ nhìn đồ ăn chất mỗi lúc một cao, run rẩy vươn đũa muốn đem một ít trong đó gắp bớt sang cái chén trống rỗng của Triệu Tích Văn.

“Bộp.” Một đôi đũa khác lập tức đưa sang cản trở tín hiệu cầu cứu mong manh của cậu.

“Không cần chia sẻ, quản lý nói hắn gần đây cần phải giảm béo.” Triệu Tích Diệp bình tĩnh mở miệng nói.

“A! Không thể nào!” Triệu Tích Văn đang ngồi trên ghế nhảy dựng lên, chạy vào phòng tắm dội nước cho đỡ bốc hỏa.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, Lâm Lung mới xử lý được một phần thức ăn để lộ ra lòng bát trắng ngà, mà Triệu Tích Diệp, y hệt như cai tù ngồi giám sát toàn bộ quá trình ăn uống của cậu. Bị nhìn chằm chằm lâu như vậy khiến cho mặt mày của cậu đỏ hết cả lên.

Một loạt tiếng chuông điên thoại vang lên làm cho Lâm Lung ngẩng đầu, lại thấy Triệu Tích Diệp đang ngồi ở bên cạnh vẫn đang dính vào ghế không hề có ý định rời đi.

“Anh trai chết tiệt, điện thoại kêu này!” Triệu Tích Văn chạy từ phòng khách xuống phòng bếp, hắn đang ngồi trong phòng học kịch bản, lại bị tiếng ồn làm mất tập trung.

Triệu Tích Diệp nhận điện thoại, sau khi nghe thấy gì đó lập tức đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Lâm Lung có chút tò mò bưng bát lên lặng lẽ đi theo hắn ra tới cửa, chỉ nghe thấy hắn nói: “Tô tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Tô tiểu thư… cậu cố gắng nhớ lại…

A! Chính là cô nương nhìn y hệt như tỷ tỷ đó.

Một khi nhớ lại, lòng tò mò về cô lại dấy lên. Nhưng mà, Triệu Tích Diệp hình như đang cố ý tránh cậu, không cho cậu nghe thấy bọn họ đang nói gì qua điện thoại.

Cuộc trò chuyện này cũng không kéo dài, trong chốc lát Triệu Tích Diệp lại xuất hiện ở trong bếp, chỉ là hiện giờ hắn có mặc thêm áo khoác ngoài.

“Lâm Lung, tôi phải đi ra ngoài một chút, có lẽ sẽ về muộn, em lát nữa nói với Tích Văn giúp tôi.” Hắn liếc mắt nhìn cái bát trong tay cậu, nói: “Em cố gắng ăn cho hết, ăn nhiều lên, đừng để mình gầy như vậy.”

Triệu Tích Diệp nói xong đi ngay, làm cho Lâm Lung chỉ biết đứng đó nhìn theo cửa chính mà ngẩn người.

“Gì chứ, lén lút như thế, chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.” Triệu Tích Văn không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau lưng cậu, miệng ai oán nói, “Mụ đàn bà xấu xa, hại cho tôi trở thành như vậy mà còn dám quay về sao?” (1)

Hắn cầm kịch bản ném thật mạnh lên sô pha, quay đầu về phía Lâm Lung, “Tiểu Lung Lung à, cậu nếu cứ như vậy mà trơ mắt nhìn anh tôi đi ôm ôm ấp ấp người phụ nữ kia, tôi sẽ tuyệt giao với cậu luôn!”

Ôm ấp cái gì? Tuyệt giao cái gì? Lâm Lung nghe hoàn toàn không hiểu, nghi hoặc nhìn hắn.

“Thật là, nghĩa là cô gái kia thích anh tôi đấy!”

Bởi vì quá mức giật mình, Lâm Lung không cẩn thận run tay, đánh rơi luôn cái bát đang cầm. Cậu lo lắng ngồi xổm xuống thu dọn, Triệu Tích Văn đứng một bên cũng nhanh chóng chạy tới, lo lắng hỏi, “Lung Lung, cậu không sao chứ?”

Lâm Lung lắc đầu, nhưng mà cảm giác này, sao lại giống như biết được tỷ tỷ của mình cũng thích Triệu Tích Diệp thế, trong lòng vô cùng khó chịu.

* Chú thích:

(1) Bạn Văn đang học kịch bản:))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.