Tay cầm ngọn nến, Lâm Lung tâm tình chua xót đi theo mẫu thân bước vào cửa sau của Tịch phủ. Cậu biết hôm nay một khi bước chân vào cánh cửa này, mai sau sẽ không còn cơ hội rời đi nữa. Người đi đằng trước là Lâm mẫu đầu tóc bạc trắng, quần áo tả tơi, căn bản nhìn không ra người phụ nữ này chỉ mới có ba mươi tuổi.
Ngày hôm trước Lâm mẫu may một bộ quần áo mới thật đẹp. Khoác lên thân thể gầy yếu của Lâm Lung, vải dệt màu trắng càng làm cậu trông có vẻ xuất trần. Lâm mẫu vốn muốn may một bộ quần áo thật rực rỡ nhưng do trong nhà quẫn bách khiến nàng ngay cả mua một xấp vải cũng cảm thấy khó khăn.
Phu quân của nàng lúc trước vì bị kẻ gian hãm hại mà tán gia bại sản, hắn vì không chịu nổi lời đàm tiếu từ những người xung quanh mà chọn cách tự vẫn, thế nhưng lại quên không nghĩ đến vợ và những đứa con của mình sẽ phải sống như thế nào. Về sau Lâm mẫu đem nữ nhi gả đến làm thiếp cho một phú gia. Từ khi nữ nhi được gả đến danh môn Tịch phủ làm tiểu thiếp, cuộc sống của bọn họ cũng có đôi chút chuyển biến, thế nhưng phù dung sớm nở tối tàn (1), nữ nhi sau này chết vì khó sinh. Vì thế mấy mẹ con Lâm mẫu lại quay trở về cuộc sống bèo dạt mây trôi.
Nàng hổ thẹn quay đầu nhìn đứa con trai lớn của mình, trong lòng tràn đầy tự trách và bất đắc dĩ. Do không chú ý dưới chân cho nên nàng vấp phải hòn đá, thân hình nghiêng ngả, may mắn Lâm Lung phản ứng nhanh, đưa tay đỡ lấy nàng. Quản gia của Tịch gia đi ở đằng trước nghe thấy tiếng động, quay đầu tỏ vẻ chán ghét, phẫn hận thúc giục, “Hai người các ngươi làm trò quỷ gì vậy, còn không nhanh chân lên, chẳng lẽ còn muốn thiếu gia nhà chúng ta phải chờ đợi nữa hay sao?!”
Lâm mẫu lo lắng nhìn đứa nhỏ bên cạnh mình. Thấy khuôn mặt mẫu thân không còn chút huyết sắc nào, cậu liền cười với nàng một cái để trấn an. Đối với những lời trách móc phẫn nộ như vậy, Lâm Lung từ sáu năm về trước đã thản nhiên mà đối mặt rồi.
Trong đại sảnh của Tịch gia, Tịch Phong ra oai dựa thân mình vào trên ghế gỗ lim, hưng trí bừng bừng ôm dì Ba trong lòng mà trêu đùa. Đột nhiên trông thấy có vài người đi vào, dì Ba thức thời đẩy hắn ra, từ từ lui xuống phía sau bức rèm.
“Tịch thiếu gia an khang”. Hai mẹ con Lâm Lung đồng thanh mở miệng nói.
“Ai ai, đừng có khách sáo như vậy.” Tịch Phong nghênh ngang đứng dậy bước xuống bên cạnh Lâm mẫu đang còn quỳ, “Nhạc mẫu đại nhân, ta tốt xấu gì cũng là con rể của người, đừng gọi ta là thiếu gia này thiếu gia nọ nữa, thật quá khách khí, huống hồ…” Vừa nói Tịch Phong vừa đưa ánh mắt đáng khinh sang nhìn nam hài xinh đẹp tuyệt trần đang đứng bên cạnh Lâm mẫu, “… Về sau chúng ta lại là người một nhà.” Hắn đưa tay nâng Lâm Lung dung mạo tuyệt sắc lên, “Lung nhi, mấy ngày không thấy ngươi, ngươi lại xinh đẹp lên không ít.”
Lâm Lung bị Tịch Phong động chạm, khó chịu đến mức buồn nôn, cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh trả lời: “Tỷ phu quá khen.” (2)
Tịch Phong nheo mắt cười lộ ra hàm răng vàng ố, “Lung nhi, chỉ sau đêm mai thôi, ngươi sẽ không còn gọi ta là tỷ phu nữa.” Lâm Lung giấu hai bàn tay đã nắm chặt thành quyền vào trong ống tay áo, thân thể vẫn không thể khống chế được mà run run.
Lâm mẫu đã sớm nước mắt lưng tròng, nàng chỉ có thể cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy bắp đùi, lòng thầm trách chính mình bất lực.
Tịch Phong đảo hai mắt, phất phất tay gọi quản gia đến, “Tịch Lực, mang nhạc mẫu và Lung nhi đến phòng dành cho thượng khách đi, hôm nay là ngày cuối cùng, để cho hai mẹ con thoải mái mà tâm sự, chỉ sợ sau khi Lung nhi chính thức bước chân vào cửa sau của phủ ta, cơ hội như vậy sẽ không còn nữa đâu.”
Lâm Lung không nói một câu mà đứng dậy, nắm tay mẫu thân theo đuôi quản gia rời khỏi đại sảnh.
Dì Ba lúc này mới từ sau rèm bước ra, không nặng không nhẹ đưa tay đẩy Tịch Phong một cái, “Ngươi ma quỷ này là đồ hoa tâm, ngay cả nam nhân cũng không buông tha.”
Tịch Phong cười dâm uế, bế lấy nữ nhân yêu kiều đầy đặn vào lòng, “Ngươi thì biết cái gì, Lung nhi xinh đẹp hơn tỷ tỷ hắn rất nhiều, bao nhiêu người ao ước có được hắn. Thật sự không thể chờ đợi được đến lúc nhìn hắn nằm ở dưới thân ta mà rên rỉ.” Hắn vừa nói vừa đưa tay cọ cọ hai bầu ngực của dì Ba khiến nàng không ngừng than thở. Người hầu của Tịch gia từ lớn đến nhỏ vốn đã sớm quen với cảnh tượng xuân cung đồ như vậy rồi, nhưng không thể trách được, thiếu gia nhà bọn họ mỗi khi tiết dục thường chẳng bao giờ chú ý tới thời gian hay địa điểm.
Ở trong khách phòng nho nhỏ, Lâm Lung nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay của mẫu thân đang che kín lấy khuôn mặt, ôn hòa nói: “Mẫu thân, chờ Tịch Phong mang ngân phiếu đến đưa cho người, người phải ngay lập tức mang Giác nhi rời khỏi nơi đây, sớm tìm được đại phu chữa lành bệnh cho hắn, người nhớ chứ?”
Lâm mẫu lệ rơi đầy mặt, nói không nên lời, “Mẫu thân, người đi về trước chăm sóc cho đệ đệ đi, con không sao đâu.” Lâm Lung khẩu khí vững vàng, ánh mắt lại trống rỗng nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Lâm mẫu.
“Lung nhi, hay là con đừng…”
“Con sẽ không.” Ít nhất là vì mẫu thân và đệ đệ, cậu cũng không phải là phí hoài bản thân mình.
Lâm mẫu kéo tay cậu, cậu lại không đoái hoài nhúc nhích, chỉ nói: “Mẫu thân, người về đi thôi, mau trở về nhìn xem Giác nhi có phải lại đang ho khan hay không.” Một đứa trẻ mới chỉ có mười hai tuổi lại bị ác bệnh đeo bám mãi không thôi.
Nhìn theo bóng dáng của mẫu thân, Lâm Lung cởi xuống bộ quần áo mới xếp cất cẩn thận rồi mặc vào bộ quần áo vải thô màu xám cũ kĩ, rút trâm gỗ cài trên tóc ra, một mái tóc đen dài tựa như thác nước đổ xuống.
Cậu lững thững bước đi như cô hồn dã quỷ, bồi hồi nhớ lại con đường đi đến một đoạn hành lang gấp khúc, tìm đường đến nơi ở dành cho người hầu mà tỷ tỷ đã từng ở. Trừ cậu ra, không ai hay biết cuộc hôn nhân lúc trước của tỷ tỷ là do bị ép buộc. Lâm Tuyền, hai năm trước vì muốn cứu lấy gia đình mà không còn sự lựa chọn nào khác, từ bỏ kí ức tiểu thư nhà giàu tôn quý, xin vào làm nô tỳ ở Tịch phủ, chấp nhận làm những công việc nặng nhọc nhất. Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng bị Tịch Phong chú ý, hắn muốn chiếm lấy dung nhan mỹ mạo của nàng, cuối cùng nàng do bị ép buộc mà phải lấy hắn. Nghĩ đến đây, tức giận trong lòng Lâm Lung dâng lên đến đỉnh điểm, cậu đưa tay đấm một quyền vào thanh cửa. Trực giác nói cho cậu biết, Lâm Tuyền không phải chỉ đơn giản là chết vì sinh non.
“Ôi, tiểu Thúy, nhìn xem âm hồn nào đang đứng ở đó vậy?” Lâm Lung quay đầu lại, nhận ra người phụ nữ khuôn mặt đầy phấn trang điểm đang đứng trước mặt mình chính là người thiếp bị thất sủng của Tịch gia. Ở đằng sau hẳn là nha hoàn của ả.
“Hừ, chẳng khác gì tiện nhân tỷ tỷ của hắn, chỉ biết dùng nhan sắc câu dẫn nam nhân.”
“Đúng vậy, thiếu nãi nãi, hắn thật không biết liêm sỉ, còn chẳng tự nhìn xem mình là cái loại mặt hàng gì, rõ ràng là nam nhân a.”
Lâm Lung không buồn lên tiếng, mặc kệ bọn họ muốn lăng nhục ra sao thì tùy.
“Tiểu Thúy, giúp ta giữ lấy hắn.” Tịch thiếu nãi nãi vừa mở miệng, nha hoàn kia cũng thức thời chạy lên, đá một cước vào đầu gối của Lâm Lung khiến cho cậu phải quỳ xuống, sau đó ả chạy đến sau lưng cậu dùng một tay khóa lấy hai tay cậu lại, bàn tay còn lại nắm đầu ép buộc cậu phải nhìn vào mặt Tịch thiếu nãi nãi.
Tịch thiếu nãi nãi từ trong túi vải đeo ở thắt lưng lấy ra một gói giấy nhỏ, bên trong có chứa thứ bột phấn màu vàng vàng. Trong lòng Lâm Lung đột nhiên hoảng hốt, không biết hai người này đang định làm gì với cậu.
“Há mồm!”, Lâm Lung không nghe theo lời ả, ngậm chặt đôi môi. Thiếu nãi nãi trừng lớn hai mắt hô to “Tiểu Thúy!”, nha hoàn liền dùng hai bàn tay thô ráp vặn bung khớp hàm của Lâm Lung, ngay lập tức trong miệng cậu cảm thấy mùi vị vừa cay vừa đắng.
Tịch thiếu nãi nãi và nha hoàn vô cùng đắc ý nhìn cậu đang quỳ rạp trên mặt đất không ngừng ho khan, khoái trá thảo luận về cái chết của Lâm Tuyền lúc trước, “Tỷ tỷ của hắn cũng chỉ là một ả tiện nhân, nghĩ sao lại dám mang thai trước ta, ta khinh. Hậu quả còn không phải là chết trong tay ta hay sao?”
Lâm Lung nghe vậy lập tức biến sắc, cố gắng lờ đi thân thể đang nóng như lửa đốt, tiến tới kéo áo của ả, “Tỷ tỷ của ta… ngươi đã làm gì tỷ ấy?”
Tịch thiếu nãi nãi hừ một tiếng, nắm đầu cậu xoay về hướng mặt hồ, nói: “Ả chỉ là bị ta xô xuống dưới đó mà thôi. Ngươi còn nên cảm tạ ta là đã không giữ lại tạp chủng trong bụng của ả, để cho nó xuống dưới đó làm bạn với mẹ nó.” Nói xong ả liền bước đi, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, chẳng hề để ý đến Lâm Lung đang muốn ngất nằm ở đó. Đi được vài bước lại nghe thấy tiếng hai người đối thoại, “Thiếu nãi nãi, người cho hắn uống cái gì vậy?”, Tiểu Thúy mơ hồ hỏi.
“Thứ kia chính là xuân dược tốt nhất chuyên cung cấp cho nam sủng dùng. Chỉ cần nghe thấy mùi của nam nhân khác thôi cơ thể cũng sẽ không thể chịu nổi. Ngươi nhanh đi tìm một tên gia nhân đến đây làm cho hắn hảo hảo khoái hoạt đi.”
Trong gió vang lên lời nói châm biếm của nữ nhân, Lâm Lung lại chẳng thể nghe thấy cái gì, cậu lảo đảo nghiêng ngả đi đến bên hồ, vươn một bàn tay vào trong làn nước, thần trí mơ hồ suy yếu kêu lên, “Tỷ tỷ… tỷ tỷ…”
“Dì Hai, mau nhìn xem, có người té xỉu ở bên hồ.” Xuân Thủy khẩn trương lôi kéo chủ tử. Dì Hai bảo trì phong thái tao nhã đi đến bên cạnh Lâm Lung, lạnh lùng nghiêm mặt hỏi nha hoàn: “Hắn? Nam sủng của thiếu gia?”
Xuân Thủy ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn mặt Lâm Lung, gật đầu nói, “Vâng, chính là hắn.”
“Không biết xấu hổ.” Dì Hai khoanh hai tay lại, bất mãn nhìn chằm chằm vào thân thể đơn bạc kia, sau đó phân phó, “Xuân Thủy, đẩy hắn ta xuống nước.”
Xuân Thủy hốt hoảng đứng lên, sắc mặt xanh xám nói, “Dì Hai, người thật sự muốn…”
“Vô nghĩa, nhanh làm theo lời ta!” Dì Hai mặc kệ hình tượng, tiến đến tát tai Xuân Thủy một cái.
“… Nhưng nếu thiếu gia biết được chuyện này…”
“Thì nói là hắn đi qua đây bị trượt chân ngã xuống hồ. Xuân Thủy, ngươi nha đầu chết tiệt làm nhanh lên cho ta!”
Xuân Thủy trong lòng thầm mặc niệm hai chữ “xin lỗi”, không tốn bao nhiêu sức lực mà đẩy Lâm Lung không hề có chút phản kháng nào xuống hồ.
“Nha đầu chết tiệt, ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, không mau đi nhanh lên!?” Dì Hai có tật giật mình nhìn xung quanh rồi vội vàng ly khai bờ hồ.
* Chú thích
(1) Phù dung sớm nở tối tàn: Ý chỉ người con gái xinh đẹp nhưng có số phận bất hạnh, tương tự như “Hồng nhan bạc phận”
(2) Tỷ phu: Anh rể