*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ Mặc và Thương Huyền mây mưa triền miên thật nhiều canh giờ, tới tận lúc chạng vạng mới yên tĩnh trở lại. Tắm rửa xong xuôi, Thương Huyền khoác chiếc áo mỏng ghé lên giường nghỉ tạm, Kỳ Mặc ra khỏi phòng không biết lại đi làm chuyện gì. Không biết đã qua bao lâu, Lãnh Thu bưng bữa tối vào phòng, trên bàn là những món ăn mà Thương Huyền chưa từng thấy bao giờ, chính giữa bàn được đặt một đóa thạch liên.
(Thạch liên: họ Trường Sinh, thuốc bỏng; tên tiếng Anh: Graptopetalum paraguayense)
“Đây là cái gì?”
“Đây là quái ngư, cá sống cắt thành miếng, chấm tương làm từ “tám loại gia vị trộn đều” rồi ăn. Đại thiếu gia nói, công tử sống trên núi, nhất định là chưa từng ăn quái ngư, đặc biệt phân phó chúng nô làm. Còn đóa thạch liên này, có thể ăn với mật ong, chua ngọt ngon miệng, giúp giải ngấy.” Lãnh Thu đặt đĩa tương chấm và bình mật ong ngọt ngào lên bàn.
Thương Huyền nhìn chằm chằm từng miếng cá tươi sống đặt trên đĩa thủy tinh trong suốt, đột nhiên nở nụ cười thản nhiên.
“Lãnh Thu, gọi Kỳ đại thiếu gia của các ngươi về, ta dùng bữa với y.”
Lãnh Thu hơi sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, vui mừng đi mời chủ tử về. Kỳ Mặc nhận được lời mời, trong lòng cũng vô cùng sung sướng, Thương Huyền khó có một lần chủ động ngồi cùng bàn dùng bữa với y, y vui đến phát khóc, ai ngờ thứ làm cho y bất ngờ hãy còn ở phía sau.
Người hầu đã sớm lui xuống, Kỳ Mặc vào phòng đóng cửa lại, lại nhìn cái đĩa trống không trên bàn, trong lòng cảm thấy phiền muộn, chẳng lẽ Tiểu Huyền của mình ăn trước rồi, để lại cái đĩa không chê cười y hay sao?
“Còn chưa tới dùng bữa đi?”
Giọng nói thanh lãnh của Thương Huyền vang lên từ sau tấm màn che, Kỳ Mặc cảm thấy nghi hoặc, vén màn che trước giường ra, lại nhìn thấy cảnh tượng khiến cho y như muốn ngừng thở. Thương Huyền trải từng miếng cá lên trên chính cơ thể mình, đặt đóa thạch liên giữa hai chân, trong tay là đĩa tương, chỉ chờ y tới “dùng bữa”.
Nhất thời cơn đói và dục vọng của Kỳ Mặc trào lên, chỉ hai ba động tác đã cởi sạch y phục của mình, nhanh chóng leo lên giường, đè nửa người lên người Thương Huyền, dùng miệng ngậm một miếng cá sống, chấm tương, đưa đến trước miệng Thương Huyền.
“Bảo bối nhi, ngươi ăn trước đi.”
Thương Huyền cắn một nửa, một tay kia ôm lấy cổ Kỳ Mặc, kéo người y lại gần mình, đưa nửa miếng cá tới bên miệng người kia.
“Ngươi cũng ăn đi!”
Kỳ Mặc nuốt trọn nửa miếng còn lại vào miệng, lại lần nữa khom người dùng miệng ngậm lấy một miếng cá bày trước ngực Thương Huyền, còn nhân cơ hội liếm nhẹ lên đầu nhũ.
“Ưm….”
Chấm cá vào nước tương, Kỳ Mặc cắn một cái, rất nhanh đã cúi xuống dưới hạ thân mà ăn tới tận ba miếng. Y dùng lưỡi lật miếng cá lên, lại liếm láp lên da thịt mẫn cảm của Thương Huyền, liền cảm giác người dưới thân hơi run lên. Lần này y ngậm lấy miếng cá, chấm tương rồi đưa tới trước miệng Thương Huyền, dùng miệng mình chặn lấy miệng hắn, bón cho hắn ăn xong, liền hôn hắn, lưỡi của cả hai cuốn quýt lấy nhau.
“Ưm…..hừ……”
Thương Huyền ưỡn người vặn vẹo vài cái, một chân hơi cong lên, dùng chân dài cọ lên đùi của nam nhân bên trên, ý khiêu khích không nói ra mà lại vô cùng rõ ràng. Kỳ Mặc nhìn vào hai mắt Thương Huyền, dục vọng trần trụi đã dâng lên không hề che giấu, miệng phun khí cũng dần nặng nhọc, tiếng hừ hừ hổn hển cực kì quyến rũ.
“Nóng quá….ưm…….ngươi mau…..”
Thương Huyền thúc giục y, động tác của Kỳ Mặc liền trở nên nhanh hơn, ngậm cá trên người Thương Huyền đút vào miệng cả hai, Kỳ Mặc dường như còn chưa hết thèm, liếm lên cơ thể dưới thân đang nằm mặc cho y muốn làm gì thì làm. Đợi đến lúc ăn hết quái ngư, trên người Thương Huyền gần như đều bị liếm qua vài lần, làn da còn dính chút mỡ trên miếng cá, nhìn lại càng trơn bóng.
Kỳ Mặc cầm thạch liên đang đặt trên phân thân đang bừng bừng phấn chấn của Thương Huyền, trong lòng liền sinh ra một nghi vấn.
“Ta nhớ rõ thạch liên phải ăn với mật ong mà, mật ong đâu rồi?”
Lúc này Thương Huyền mới giạng hai chân mình ra, tiểu huyệt ngay lập tức được mở rộng, mùi mật ong nồng đậm liền tỏa ra.
“Tiểu Huyền, ngươi thật sự làm ta kinh hỉ!”
Kỳ Mặc nằm sấp giữa hai chân Thương Huyền, dùng lưỡi liếm tiểu huyệt đang không ngừng phun mật ong ra, lại tách từng cánh hoa thạch liên cho vào miệng.
“Ưm…..hừ…..”
Tiểu huyệt bị kích thích, bên trong mẫn cảm co rút, lại lần nữa trào ra, mật ong chảy ra lại càng nhiều.
Mới ăn được vài cánh hoa thạch liên, Kỳ Mặc đã ném thạch liên sang một bên, ấn hai đùi Thương Huyền, liếm láp bên trong hắn. Cái lưỡi gian xảo chui vào động nhỏ ngập mật ong liếm quanh, khi liếm lên nội bích non mềm, còn có thể cảm nhận được nhịp đập kịch liệt của Thương Huyền truyền qua lưỡi.
“Ưm…..hừ….ưm…..a…..”
Hai chân Thương Huyền kẹp lấy đầu Kỳ Mặc, vòng eo dẻo dai mạnh mẽ vặn vẹo, Kỳ Mặc liếm càng sâu hơn, liếm sạch sẽ mật ong trong động nhỏ.
“Ha…..a……a……ưm…..Kỳ Mặc…..ưm…..ừ……”
“Bảo bối nhi……có muốn ta liếm sâu thêm một chút không? Bên trong co rút thật lợi hại nha!”
Kì mặc cười đáng khinh, đầu lưỡi liếm mút ngày càng sâu hơn, lưỡi linh hoạt ra ra vào vào trong tiểu huyệt, bắt chước động tác giao hợp, trước sau nhanh chóng thò ra thụt vào.
“Ưm…….a…..a……ưm……lại sâu thêm chút…..ưm…..a….a….còn chưa đủ …….ưm……ta còn muốn nữa…..”
Giọng nói khàn khàn mà ướt át của Thương Huyền ngập tràn dục vọng, ngữ khí gần như là làm nũng.
Rút lưỡi ra, Kỳ Mặc tách hai chân Thương Huyền sang hai bên, đỡ côn th*t vừa nóng vừa cứng nhắm ngay trước cửa huyệt mà “vụt” một tiếng nhét cả cây vào.
“Bảo bối nhi cảm thấy chưa đủ…….liền đổi đại gia hỏa này vậy…..”
“Ưm..a……nóng quá…..cho ta……ưm……a…..”
Thương Huyền ôm lấy Kỳ Mặc, toàn thân nóng như bị lửa đốt, chỉ khi được Kỳ Mặc cắm vào, cảm giác khô nóng này mới hơi giảm đi một chút. Trong cơ thể vừa nóng vừa ngứa, hận không thể có thứ gì đó hung hăng cọ xát một phen cho thoải mái.
Ôm lấy eo Thương Huyền, Kỳ Mặc bắt đầu dùng lực mạnh trừu sáp, tiểu huyệt nóng ướt phát ra tiếng nước dâm mỹ, mỗi lần cắm vào, tràng bích liền dùng lực nhanh chóng ngậm chặt lấy, ôm lấy gắt gao không buông, người trong lòng cũng run rẩy rên rỉ trong cơn khoái cảm.
“A…a…..ưm…..a…..a….a………ưm….hừ…..a……..”
Kỳ Mặc cảm thấy hưng phấn thỏa mãn, nhưng cũng có chút nghi hoặc, Tam đệ hạ xuân dược, có vẻ khác với bình thường, dược hiệu có vẻ đặc biệt mạnh, hiệu quả còn rất mãnh liệt, có thể khiến cho Thương Huyền vốn quật cường lại làm ra nhiều “chuyện xấu hổ” mà ngay cả khi hắn “song tu” bình thường cũng sẽ không làm.
“Ưm…..ha…..a…..Kỳ Mặc…..ưm….hôn ta…….”
Thương Huyền nói khẽ, Kỳ Mặc nhanh chóng bỏ qua nghi hoặc trong lòng mình, cắn hai cánh môi đang dâng lên kia, dưới thân tiếp tục thúc, côn th*t vừa nóng bỏng lại cứng ra ra vào vào không ngừng trong tiểu huyệt mở rộng.
“Hừ…..ưm…..ưm……ưm…….a…….hảo bổng…….a…..a….a……”
“Bảo bối nhi…..vi phu sáp ngươi thích không? Có thoải mái không?”
“Ha…..ưm……….ha…..a……a……thoải mái……ưm……a…….ưm…..a…a….”
Kỳ Mặc không chú ý tới, trong ánh mắt Thương Huyền chợt lóe lên vẻ giãy giụa thống khổ, nhưng rất nhanh liền bị cơn sóng dục vọng che đi mất. Y chỉ biết người dưới thân khát cầu y nhồi thật đầy hắn, vì vậy liền cố gắng thỏa mãn hắn.
“Bảo bối nhi…….ngươi hảo bổng…….ưm…..”
“A…….ưm….Kỳ Mặc…..ưm…..cho ta……lại…..sâu thêm chút…..ưm……”
Kỳ Mặc dùng lực đẩy sâu tới tận cùng, tận tới lúc đỉnh tới hoa tâm, tiểu huyệt liền bao bọc lấy y gắt gao, Thương Huyền lúc này lại niệm tâm pháp “song tu”. Qua một buối sáng triền miên, Thương Huyền gần như đã có thể nắm được điểm trọng yếu của song tu, cũng hiểu rõ việc làm thế nào để thân thể có thể đạt tới khoái cảm cao nhất.
“Ha….a….ưm……a…….a…..a….ưm…..”
“A……bảo bối nhi…….ta muốn bắn……ưm……”
“A……ưm……..mau bắn vào……ha…..a…..ưm…..a…..”
Hai chân Thương Huyền dùng lực kẹp lấy eo Kỳ Mặc, hai người cùng phóng dục dịch ra, sau đó xụi lơ, ngã xuống chăn đệm mà thở dốc không ngừng. Thân thể không chỉ nghiện khoái cảm, mà còn cảm thấy không thể thỏa mãn với nội tức và linh lực thu được, thầm nghĩ phải tiếp tục cướp càng nhiều thêm từ cơ thể Kỳ Mặc.
Kỳ Mặc muốn rút côn th*t của mình ra, Thương Huyền lại lần nữa dùng hai chân kẹp lấy eo y, trên khuôn mặt phiếm hồng hiện lên nụ cười yêu nghiệt.
“Lại đến…..”
“Tuân lệnh, nương tử!” Thạch liên: