Có Rể Là Chiến Vương

Có rể là chiến vương - Chương 375




“Đúng, chỉ đơn giản vậy thôi, chả mất gì cũng kiếm được sáu mươi vạn. Rõ hời.” Lê Văn Vân cười hehe trả lời.

Anh ta có phần không tin lời nói của Lê Văn Vân, dù sao rất nhiều người đi trước đó, cuối cùng đều phải vào bệnh viện.

Đương nhiên những người đó không lăn lê gào khóc om sòm, chẳng lẽ thật sự lấy được nhờ vào chiêu này, quán bar bên kia sợ to chuyện?

Anh ta nghĩ không ra nhưng đồng thời cũng hơi ghen tị.

Đây là trích phần trăm của số tiền đó. Tương đương lấy được sáu mươi vạn, một tổ trưởng tiêu thụ như anh ta cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một năm.

“Lê Văn Vân!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn, phát hiện Vương Ý với vẻ mặt không có ý tốt đang nhìn mình.

Vương Ý định lợi dụng khoản nợ xấu để uy hiếp Lâm Nhã khiến cô ta đâm lao phải theo lao, bắt buộc phải đồng ý với anh ta. Như vậy thì Vương Ý có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi Lâm Nhã.

Nhưng Lê Văn Vân lại giúp Lâm Nhã giải quyết khoản nghiệp vụ này làm Vương Ý rất khó chịu.

“Có chuyện gì?” Lê Văn Vân giương mắt hỏi.

Người của tiêu thụ số hai bên cạnh giật giật khóe miệng.

Ở tổ tiêu thụ bên này, chưa có ai dám nói với Vương Ý như vậy, Lê Văn Vân là người đầu tiên.

Vương Ý nhíu mày, cười khẩy một tiếng rồi nói: “Đến phòng làm việc của tôi. Phó tổng giám đốc của chúng ta tìm cậu!”

Nói xong, anh ta xoay người đi về phía phòng làm việc của mình.

Đám người Lâm Nhã bên cạnh chợt biến sắc.

“Toi rồi, Lê Văn Vân xui xẻo rồi.” Có người nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lê Văn Vân nhìn về phía Lâm Nhã hỏi: “Phó tổng giám đốc là ai?”

“Là cậu của Vương Ý.” Lâm Nhã mím môi nói: “Vương Ý cũng dựa vào cậu của anh ta mới leo lên được vị trí này…”

Lê Văn Vân hiểu rồi.

Thảo nào hôm qua Vương Ý này còn khom lưng cúi đầu với mình, hôm nay bỗng nhiên thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, thì ra là đã tìm được chỗ dựa vững chắc.

Anh sờ mũi, vui vẻ đi về phía phòng làm việc.

Lê Văn Vân nhanh chóng đi vào phòng làm việc, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên mà âu phục màu lam đang ngồi bên trong, ông ta thấy Lê Văn Vân đi vào thì quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt rồi mới hỏi:

“Cậu chính là Lê Văn Vân?”

“Có chuyện gì?” Lê Văn Vân hỏi.

“Lê Văn Vân, đây chính là phó tổng giám đốc của công ty chúng ta, Phó tổng giám đốc Phùng – Phùng Kính, cậu nói kiểu gì vậy!” Vương Ý trừng mắt nói.

Lê Văn Vân nhìn anh ta đáp lại: “Tôi cũng đâu phải anh, thấy người có địa vị thấp hơn mình thì lên mặt ra oai, gặp người có chức vị cao hơn thì khom lưng cúi đầu.”

“Cậu…” Ánh mắt Vương Ý lộ ra giận dữ!

Phùng Kính phất tay áo. Ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân à, người trẻ tuổi đừng nói chuyện thẳng thừng như vậy, người nhà cậu quen biết tổng giám đốc Bành à? Tổng giám đốc Bành là người giới thiệu cậu vào công ty sao?”

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Cứ cho là thế đi, sao vậy?”

“Cũng không có gì.” Phùng Kính nói: “Chỉ là muốn nói với cậu một câu. Vương Ý là cháu ngoại của tôi, tôi cũng khá ưng Lâm Nhã. Con bé cũng coi như xứng đối với Vương Ý, tôi cũng có ý tác hợp cho hai đứa nó.”

Nói đến đây, ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Cho nên cậu đừng tham gia vào việc của hai đứa nó nữa. Tuy cậu có quan hệ với tổng giám đốc Bành nhưng tôi nghĩ nếu tôi muốn đuổi việc cậu, chắc ông ta cũng không nói gì đâu?”

Đúng lúc đó, bọn họ chợt nghe thấy âm thanh lạch cạch vang lên ngoài cửa, sau đó có người lên tiếng chào:

“Chào tổng giám đốc Bành!”

Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, tiếp đến tổng giám đốc Bành đi vào phòng. Lúc nhìn thấy Phùng Kính, ông ta nhíu mày hỏi:

“Sao ông lại ở đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.