“Được rồi, nói chuyện chính đi!” Lê Văn Vân nhìn Vương Hồng và Trác Nhất Minh, nói: “Hai người các ông đích thân đến Yến Kinh là có chuyện lớn gì à?”
“Ừ, quả thực nghe ngóng được một ít tin tức.” Vương Hồng nói: “Chỉ là thời gian còn chưa xác định mà thôi, nhưng là có thể rõ ràng việc này không thua gì lần náo động sáu năm trước.”
Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ liếc nhau một cái.
Lần náo động sáu năm trước, Lê Văn Vân trở thành Người Gác Đêm số không của Hoa Hệ, là đánh một trận ở thế giới ngầm mà chân chính thành danh.
“Bao lâu?” Anh hỏi.
“Dài thì một năm, ngắn thì nửa năm” Vương Hồng bình tĩnh trả lời: “Nếu đến thời khắc mấu chốt, Trảm Hồng đạo sẽ ra khỏi vỏ. Cho nên lúc này đến đây cũng là bàn giao.”
Chân mày Lê Văn Vân nhíu chặt, anh đưa mắt nhìn về phía Trác Nhất Minh.
Trảm Hồng đao, cái tên số một trên sách vũ khí là thanh đao thuộc về Trác Nhất Minh.
Tuy là ông ta có danh xưng vô địch Thế Kỷ, nhưng cũng có người nói, đời này của ông ta, sinh mệnh cạn kiệt, chỉ có thể vung ra một đao, mà đạo này chém xong, Trác Nhất Minh nhất định sẽ chết.
“Nếu như Trảm Hồng đao tuốt vỏ, Người Gác Đêm sau này sẽ giao vào trong tay cậu!” Vương Hồng nhìn Lê Văn Vân, khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Lần này cậu điểm danh chọn ra mấy người để tôi xem thử. Ngô Nghiêu kia căn cơ cũng không tệ, rèn luyện cho tốt thì có thể kham nổi nhiệm vụ lớn, về phần Khương Vĩ thì đầu óc cũng được lắm, để đích thân tôi bồi dưỡng cậu ta!”
“Đừng có làm như để lại di ngôn vậy!” Lê Văn Vân khoát tay, nói: “Ít nhất còn thời gian nửa năm, vẫn còn sớm lắm”.
Vương Hồng cười cười, nói: “Cho nên chúng tôi không cho cậu trở về Người Gác Đêm cũng có nguyên nhân này, để cho cậu hưởng thụ thêm chút cuộc sống thoải mái ở thành phố, chứ đeo cái danh Người Gác Đêm mà đi, mệt lắm!”
Lê Văn Vân có hơi phiền muộn. Anh khoát khoát tay, nói: “Trời có sập xuống cũng có những người trẻ chúng tôi đỡ, nếu chuyện không hay xảy ra thật, tôi sẽ chém một đao đó thay lão già kia!”
“Coi như nhóc con cậu còn có chút lương tâm.” Trác Nhất Minh cười lạnh nói: “Nhưng mà không cần đâu, chút trình độ của cậu đi chém Hạ Lan Sơn còn được, còn thật sự muốn…”
Vương Hồng khoát tay, cắt ngang lời ông ta.
“Chuyện thứ hai, huân chương ba năm trước đã phát xuống rồi, còn có một số thứ ba năm nay mấy cô cậu nên có đều ở bên kia.” Vương Hồng chỉ một cái rương cách đó không xa, sau đó liền ném hai khối huân chương Kim Sắc về phía Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ.
Huân chương Kim Sắc gần với huân chương Tinh Diệu, nhưng huân chương Tinh Diệu muốn trao phải cần Liên hiệp Người Gác Đêm thế giới thảo luận mới trao được, cho đến giờ cũng mới có ba miếng được trao thôi.
Miếng thứ nhất thuộc về Dempsey, miếng thứ hai thuộc về Trác Nhất Minh,
Còn miếng thứ ba, chính là cái mà Lê Văn Vân mới chụp được.
Huân chương màu vàng kim anh và Hoàng Thi Kỳ lấy được lần này cũng là tấm huân chương đã đến trễ ba năm.
Sau khi nói xong, Vương Hồng đứng dậy, nói: “Chủ yếu chính là hai chuyện này, chúng tôi cũng phải đi rồi, ngoài ra, nhớ phải bảo vệ tốt cho Vương Giai Kỳ. Cô gái này rất quan trọng!”
“Đi liền luôn á?” Lê Văn Vân có hơi ngạc nhiên.
“Sao hả, ngứa đòn nên muốn tôi đánh cho một trận hay gì?” Trác Nhất Minh trừng mắt hỏi.
Lê Văn Vân: “ ”