Có Rể Là Chiến Vương

Có rể là chiến vương - Chương 368




“Vị số hai mươi chín ra giá một tỷ!” Giọng của người dẫn chương trình run rẩy một cách kịch

liệt.

Bọn họ không ngờ thanh đao này lại có thể đấu giá cao đến như vậy.

Trong buổi đấu giá này, có không ít món đồ có giá trị cao được đem ra đấu giá. Nhưng đa

phần những món đồ giao dịch thành công có giá cao nhất cũng chỉ rơi vào khoảng bốn trăm. triệu.

Mà bây giờ, thanh đao này lại có giá cao như thế.

Hiển nhiên là gần như tất cả mọi người đều quen anh ta, có người ngẫm nghĩ rồi nói: “Không ngờ bác sĩ Hứa cũng ra tay rồi.”

“Không biết bọn họ nghĩ cái gì nữa.”

“Nghe nói bác sĩ Hứa luyện võ, đoán chừng anh ta thích những vũ khí này đi. Dù sao tôi cũng thấy không đáng.”

Tiếng xì xào bàn tán vẫn vang lên không ngớt.

Vị số mười chín vừa ra giá trước đó là một người đàn ông trung niên. Trên mặt ông ta hiện lên một tia xoắn xuýt, nghiến răng nói: “Đợi chút, tôi gọi một cuộc điện thoại.”

Nhưng đây là buổi đấu giá, đương nhiên sẽ không đợi ông ta.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình nói: “Một tỷ lần thứ nhất!”

“Một tỷ lần thứ hai!”.

Chiếc búa trong tay cô ta cũng đồng thời được giơ lên.

Đúng lúc này, Lê Văn Vân mỉm cười, giơ tấm biển trong tay lên, giọng nói của anh vang lên trong hội trường buổi đấu giá: “Hai tỷ!”

Giọng Lê Văn Vân rất bình tĩnh, anh nhàn nhạt nói: “Hai tỷ!”

“Chà!”

Hiện trường lập tức trở nên náo động.

Cái giá này khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!

Nếu tiếp tục tăng giá thì cũng thôi đi, dù sao giá cả đã nâng lên đến mức như hiện tại, bọn họ đều thấy hơi tê dại rồi.

Nhưng lần tăng giá này là một phát gấp đôi luôn, điều này khiến tất cả mọi người đều nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Bao gồm cả Hứa Giang, lúc này anh ta cũng đực mặt ra.

Vừa rồi, trên khuôn mặt anh ta còn nở nụ cười, trong lòng cũng đang thầm chế giễu đám phú hào kia, nghĩ: “Một đám ngu ngốc không biết nhìn hàng, dùng ba nghìn tỷ mua thanh đạo này, bất kể là mình tự sử dụng này hay bán lại cho đám người ở thế giới ngầm đều có thể kiếm lại được một món tiền lớn!”

Nhưng bây giờ, có người đã lên tiếng rồi, hơn nữa còn trực tiếp ra giá gấp đôi!

Hứa Giang là bác sĩ, danh tiếng của anh ta ở Yến Kinh rất lớn, anh ta phục vụ cho rất nhiều phú hào, hơn nữa giá cả cũng rất đắt đỏ.

Có không ít phú hào cũng sẽ trả cho anh ta phí chữa trị cực kỳ đắt để cứu lấy mạng sống, cộng thêm xuất thân danh môn, sư phụ của anh ta cũng là người khá giàu có!

Nhưng anh ta không phải loại giàu có thực thụ. Một tỷ tệ gần như đã là tất cả tài sản của anh ta rồi.

Lúc này, giá mà Lê Văn Vân đưa ra lập tức khiến anh ta thấy hơi bất lực.

Hầu như tất cả mọi người đều hướng sự chú ý của mình về phía Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân đưa tay lên che mặt mình theo bản năng, Hoàng Thi Kỳ ở bên cạnh cũng vậy.

Bọn họ không muốn bị người khác nhìn thấy ngoại hình của mình lắm.

Nhưng liếc mắt một cái Hứa Giang đã nhận ra Lê Văn Vân.

“Là thằng nhãi này à!” Ánh mắt anh ta lóe lên một tia lạnh lẽo.

Đồng thời, những người đã ra giá trước đó cũng nhìn Lê Văn Vân với ánh mắt vô cùng không có thiện ý.

Đây là vũ khí đứng top mười trong bảng vũ khí ở thế giới ngầm đó, hoàn toàn không phải thử có thể dùng tiền để đo lường được.

Nhưng hiện giờ đang ở buổi đấu giá, anh đang dùng tiền để đo lường nó, còn bọn họ… không thể ra được cái giá cao hơn.

Hứa Giang hơi không cam tâm, anh ta nghiến răng đứng dậy, nhìn Lê Văn Vân nói: “Người anh em này, chúng ta cũng đã từng gặp nhau, chi bằng anh nể mặt tôi đi, nhường thanh đao này cho tôi, thế nào? Tôi thật sự rất thích thanh đao này.”

Lê Văn Vân cười khẩy, anh có ấn tượng không tốt về Hứa Giang. Nếu không có ông cụ Hoàng ngăn lại thì chỉ e buổi chiều lúc ấy Hứa Giang đã bị anh một trận nhừ tử rồi.

Anh xoa mũi mình, nhàn nhạt nói: “Nhường cho anh? Anh là cái thả gì?”

Xung quanh lại nổi lên một trận xôn xao.

Hứa Giang hiển nhiên là rất được người khác yêu thích, lúc này một phú hào dường như đã không thể nhịn được nữa, anh ta cười khẩy một tiếng, nói: “Bác sĩ Hứa, nếu anh thực sự thích thanh đao này, anh cử đấu giá với anh ta đi. Tôi có thể cho anh mượn tiền, anh bảo ông cụ nhà các anh trả lại cho tôi là được.”

Người dẫn chương trình nghe bọn họ thảo luận như vậy, trong mắt cô ta càng hiện lên vẻ hưng phấn, động tác giờ búa cũng chậm đi rất nhiều.

“Hai tỷ lần thứ nhất!”

“Hai tỷ lần thứ hai…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.