Có Rể Là Chiến Vương

Có rể là chiến vương - Chương 361




Lê Văn Vân buồn cười nhìn anh chàng này.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy thì dáng vẻ dũng mãnh và uy nghiêm của anh ta hoàn toàn khác với dáng vẻ hiện tại. Giờ anh ta giống như một con chó đang ngoe nguẩy đuôi. Thật là hai bộ dáng hoàn toàn khác biệt.

Trong một gia đình như gia đình họ Hoàng này lại có thể nuôi dưỡng và phát triển nên một người có tính cách như vậy thì thật buồn cười.

“Tuy rằng nơi đó gọi là sòng bạc ngầm, nhưng thật ra đó chính là một thế giới ngầm” Hoàng Gia Gia hùng hồn nói: “Nơi đó đúng là một thế giới thu nhỏ dưới lòng đất, có quán bar, karaoke, sòng bạc, hội đấu giá, vân vân… Thứ gì cũng có.”

Đương nhiên Lê Văn Vân đã biết tất cả những điều này. Trước kia, nơi đó là một căn hầm trú ẩn của lực lượng kháng chiến chống Nhật và nó đã được đào rất lớn.

Sau đó có lẽ là trong những năm đầu, một người đã mua lại toàn bộ khu đất và mở rộng nó một lần nữa. Nó đã được trang trí lại để tạo thành một sòng bạc ngầm dưới lòng đất.

Vào thời điểm đó, quy mô của nó tương đối nhỏ và chỉ những người giàu có mới đến nơi này để đánh bạc.

Dần dần, những người giàu có đi vào đó bắt đầu tăng lên. Chính vì vậy mà họ bắt đầu tự nấu nướng đồ ăn ở dưới đây và cùng với sự phát triển thì hợp chất đơn giản bắt đầu biến thành hợp chất phức tạp, thế là nền sản xuất công nghiệp ra đời. Bao gồm cả thư pháp cổ và chợ tranh, rất nhiều thứ khai quật được bên trong lặng lẽ bán ra, từ từ hình thành một thế giới

nhỏ dưới lòng đất.

Nói về điều này, Hoàng Gia Gia hào hứng cho biết: “Tất nhiên, điều tôi thích nhất là môn hắc quyền của họ. Bà nội nó, cái đó còn kích thích hơn nhiều so với giải UFC (giải chung kết võ thuật hỗn hợp).”

Anh ta liếc nhìn Hoàng Thi Kỳ và nói: “Nhưng chị Thi Kỳ không nên đến đó xem. Nơi đó quả đẫm máu và không thích hợp với con gái như chị đâu.”

Rõ ràng, ông cụ Hoàng và Hoàng Hân đã không nói với anh ta về chuyện Người Gác Đêm.

Nếu anh ta biết Hoàng Thi Kỳ là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt thì không biết bây giờ anh ta có bỏ của chạy lấy người hay không.

“Mỗi ngày cậu đều đi đến đó à?” Lê Văn Vân hỏi.

“Không phải vậy đâu. Thỉnh thoảng tôi chỉ đi một lần thôi.” Hoàng Gia Gia nói: “Chủ yếu là để

gặp mặt bạn bè của tôi.”

Nhắc đến chuyện này thì anh ta lại nói tiếp: “Đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho anh làm quen một vài người trong chúng tôi. Lúc đó anh chỉ cần nói tên chúng tôi là có thể tung hoành ngang dọc ở bất cứ nơi đâu tại đất Yến Kinh này.”

Lê Văn Vân tò mò hỏi: “Là những ai vậy?”

“Ngoài tôi ra, còn có Vương Hàn Lâm của nhà họ Vương, Quách Vĩ Thịnh của tập đoàn của tập đoàn Phong Vân và Tôn Lượng của nhà họ Tôn.” Hoàng Gia Gia nói: “Chúng tôi biết nhau từ khi học mẫu giáo và chúng tôi đều là bạn cùng lớp cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp đại học. Hoàn cảnh gia đình của chúng tôi khá tốt, cho nên rất nhiều người gọi chúng tôi là “bốn cậu chủ” ở Yến Kinh.”

Lê Văn Vân, Hoàng Thị Kỳ: “…”

Cái quái gì mà bốn cậu chủ ở Yến Kinh chứ. Lê Văn Vân dùng cái mông của mình để nghĩ cũng biết đây chính là thế hệ thứ hai giàu có của bốn ông chủ giàu có nhất Yến Kinh này. Nói họ là “tứ đại lụa là” thì sẽ chính xác hơn.

“Mấy người là “tứ đại lụa là” thì có.” Lê Văn Vân cạn lời không biết nói sao cho phải.

“E hèm” Hoàng Gia Gia vừa lái xe vừa nói: “Anh nói vậy cũng được, nhưng tính ra chúng tôi vẫn còn tốt chán chứ không giống như mấy tên cậu ấm ăn chơi trác táng kia. Dù chúng tôi tiêu tiền tán gái nhưng chúng tôi không ép buộc bất cứ ai cả. Tất cả đều là tự nguyện. Hơn nữa, anh thử nghĩ lại xem, trong nhà chúng tôi có nhiều tiền như thế mà chúng tôi lại không có việc gì làm thì không quần là áo lượt thì còn làm gì nữa chứ?”

“Lý do này được đó” Hoàng Thi Kỳ cũng cạn lời với anh ta.

“Tóm lại lúc đó tôi sẽ giới thiệu họ với hai người. Nếu hai người ở Yến Kinh có gặp chuyện gì bất trắc cứ nói tên của chúng tôi ra, nhất định sẽ có ích đấy.” Hoàng Gia Gia tươi cười hớn hở nói.

Lê Văn Vân sờ sờ cái mũi của anh: “Thôi được rồi. Lát nữa cậu có thể dẫn chúng tôi vào trong là được. Chúng tôi chỉ muốn có thể tự mình đi dạo một vòng thôi.”

Trong ánh mắt của Hoàng Gia Gia lóe lên vẻ vui mừng.

Rõ ràng là thực ra anh ta cũng không muốn chơi với đám người Lê Văn Vân, dù sao thì anh ta cũng không quen thân với họ nên chơi sẽ không vui vẻ gì.

Mất khoảng một giờ lái xe thì đến nơi. Khoảng chín giờ tối, bọn họ dừng lại ở một nơi ở ngoại ô. Khi đến gần, Lê Văn Vân sửng sốt. Gần đó có một hàng ô tô hạng sang đang đậu ở đó.

Có quỷ mới biết việc kinh doanh của sòng bạc ngầm này tốt như thế nào.

Chẳng mấy chốc, bọn họ bước tới một tòa nhà tương đối cổ kính. Ở cửa ra vào có hai người đang đứng, hiển nhiên là họ biết Hoàng Gia Gia nên vừa nhìn thấy anh ta là hai mắt họ hơi sáng lên và nói: “Cậu Hoàng, cuối cùng cậu cũng đến đây rồi sao? Xem ra đã gần nửa tháng rồi cậu chưa đến đây đó.”

“Thời gian vừa rồi tôi đến Lâm Hải chơi, Vương Hàn Lâm và những người khác đang ở đâu?” Anh hỏi hai người họ.

“Cậu Vương đã ở đây lâu rồi, tại phòng số chín khu quán bar.” Một người vội vàng nói.

Lê Văn Vân tương đối quen thuộc nơi này. Trước đây khi đến Yến Kinh làm nhiệm vụ, anh đã đến đây mấy lần. Người đứng ở cửa cũng không hỏi về lai lịch của hai người họ. Là người do Hoàng Gia Gia mang theo nên tự nhiên sẽ được đi vào mà không có vấn đề gì.

Họ bước vào căn phòng trong sân, loanh quanh một lúc và sau đó họ đi xuống một lối đi xuống dưới tầng hầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.