Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 34




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước đó, chúng ta đều nghĩ, hắn đối xử tốt với ta như vậy, hẳn là vì muốn giành được sự ủng hộ từ Giang gia. Có thể hắn thật sự thích ta, nhưng điều đó không ngăn cản hắn đồng thời mưu cầu sự hậu thuẫn của Giang gia.

 

Khi đối cờ cùng phụ thân ta, ông nhân cơ hội bày tỏ thái độ sẵn sàng đầu quân. Ai cũng nghĩ rằng hắn sẽ vui vẻ tiếp nhận.

 

Dẫu sao, một sự giúp đỡ lớn như vậy, đổi lại ai cũng không thể từ chối.

 

Nhưng Tạ Tô Duẫn chỉ nhàn nhạt cự tuyệt, tay cầm quân cờ đen, ngón tay trắng trẻo như bạch ngọc, rơi xuống bàn cờ lại không phải là một quân đen, mà là một miếng ngọc bội.

 

Một mảnh ngọc đỏ, xanh biếc tựa lá xuân, được chạm khắc thành hình một cây cổ cầm, nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, buộc thêm một sợi dây tơ uyển chuyển, sắc đỏ như quả hồng chín, ấm áp và rực rỡ, nổi bật trên bàn cờ đen trắng giao nhau.

 

Nhìn nó, ta không khỏi liên tưởng đến cây đàn ta từng tặng hắn, nhưng giờ đã bị thu nhỏ lại, trông thật đáng yêu lạ kỳ.

 

Tạ Tô Duẫn đặt mảnh ngọc xuống, khoát tay một cách nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhàn nhạt, như chẳng hề bận tâm:

 

“Vãn bối nhận thua.”

 

Nước cờ này, hắn nhường quá rõ ràng. Người chơi cờ giỏi luôn tính toán trước mấy chục bước, chỉ cần liếc qua đã biết ván này hắn chắc chắn bại trận.

 

Phụ thân ta đặt quân trắng trong tay xuống, cầm mảnh ngọc đỏ kia lên xem. Lật sang mặt sau, trên ngọc lại có chữ khắc. Phải chăng… đây là một loại lệnh bài?

 

Tạ Tô Duẫn từ chối sự giúp đỡ của Giang gia, nhưng lại để lại cho ta một mảnh ngọc bội tựa như tín vật.

 

Ta và gia tộc của ta, chưa bao giờ nằm trong bàn cờ của hắn.

 

Hắn không muốn kéo Giang gia vào, vì thành bại chưa thể đoán định. Dẫu kế hoạch có chu toàn đến mấy, cũng khó tránh khỏi bất ngờ. Nếu để Giang gia cùng hắn mưu nghịch, nhỡ đâu thất bại, sẽ khiến Giang gia, dòng dõi trăm năm, vạn kiếp không thể phục hồi.

 

Hắn không cần Giang gia làm gì cho hắn. Không ngăn cản, đứng ngoài quan sát, thế là đủ. Nhưng hắn để lại tín vật này, kèm theo một lời hứa: nếu thành công, Giang gia vẫn sẽ được ghi công.

 

Dù không để Giang gia tham gia vào kế hoạch, nhưng Tạ Tô Duẫn lại gần như kể hết hành trình và mưu đồ của mình cho ta một cách ẩn ý.

 

Có lẽ, hắn muốn ta nắm được mọi chuyện, để không phải bất an hay lo lắng vì những điều không biết.

 

Như lần ta bị thương ở mắt, tạm thời mất đi ánh sáng. Tấm lụa mỏng che kín đôi mắt, khi ấy còn là thiếu niên, hắn cố ý làm nặng tiếng bước chân, mỗi bước gần xa đều rõ ràng, từng bước một dẫm nát sự mơ hồ và hoang mang mà ta cố che giấu trong bóng tối.

 

Ta chợt bừng tỉnh, nhớ ra một điều. Đó là chính ta, trong lần chia xa với thiếu niên Tạ Tô Duẫn, đã từng nói với hắn:

 

“Ngươi có thể… gọi ta là A Thiền.”

 

Hóa ra là ta tự mình quên mất.

 

Hóa ra, hắn vẫn luôn nhớ.

 

Bước vào cổng phủ, ánh nắng loang lổ xuyên qua kẽ lá, phủ đầy lên ta và Tạ Tô Duẫn.

Bầu trời sáng rực rỡ, như dệt nên một tấm màn sáng ngời, ôm lấy chúng ta trong khoảnh khắc ấy.

 

Đôi mắt ta giờ đây đã tốt, không còn mù mịt như trước. Bất giác, ta muốn dừng lại, ngắm nhìn hắn thật kỹ. Vì thế, ta khựng lại, nghiêng người, nhìn hắn chăm chú.

Tạ Tô Duẫn chân dài, mỗi bước đi của hắn gần bằng ba bước của ta, lẽ ra hắn nên đi trước ta. Nhưng chỉ cần ta xoay người, lập tức có thể thấy hắn ở ngay bên cạnh.

 

Hắn không bao giờ như Tạ Trì, tự mình đi trước, để ta vất vả bước nhanh theo sau.

 

Ta sinh ra được dạy dỗ nghiêm khắc, đầu cài trâm, tai đeo hoa tai, eo đeo ngọc bội, tất cả đều bị yêu cầu không được lay động mạnh, dáng đi phải khoan thai, ung dung, toát lên vẻ quý phái đoan trang.

 

Tạ Trì mãi không hiểu rằng, với dáng vẻ như vậy, muốn nhanh chóng đuổi kịp hắn, đối với ta mà nói, thực sự rất mệt mỏi.

 

Tạ Tô Duẫn thì khác. Hắn chưa bao giờ để ta phải đuổi theo. Đồng hành cùng ta, hắn sẽ lặng lẽ bước chậm lại, đi bên cạnh ta. Còn nếu đứng chờ từ xa, hắn cũng sẽ yên tĩnh đứng đó, kiên nhẫn đợi ta từng bước một đến gần.

 

Hắn biết ta sẽ đi đâu, biết rằng ta nhất định sẽ đến nơi mà hắn đang đợi.

 

Ánh nắng rực rỡ phủ lên gương mặt Tạ Tô Duẫn, hắn đẹp đến thế. Thiếu niên mờ nhạt trong ký ức khi ta không thể nhìn thấy, nay đã trưởng thành thành một thanh niên tuấn tú, rõ ràng đứng trước mặt ta.

 

Dù không hiểu tại sao ta dừng lại, đờ đẫn nhìn hắn, hắn cũng không thúc giục, chỉ yên lặng nhìn ta, thăm dò gọi nhẹ:

 

“A Thiền?”

 

Thật sự rất đẹp, con người này.

 

Ánh sáng rơi trên đôi mày, khóe mắt hắn, chói chang đến mức sáng thẳng vào tận lòng người.

 

Ta đem gói bánh phù dung đẩy ngược lại vào tay hắn. Trong ánh mắt mơ hồ khó hiểu của hắn, ta bước lên một bước, chủ động ôm lấy hắn.

 

Nam nhân cao lớn, thân hình thẳng tắp, khí chất thanh khiết, toát lên một cảm giác an toàn vững chãi như núi thái sơn, thực sự khiến người ta nhìn đâu cũng thấy thuận mắt.

 

Trong vòng tay hắn, vừa cứng ngắc vừa như tham lam muốn siết chặt, ta nhẹ nhàng chọc vào hắn, bảo hắn trả lại bùa bình an trước kia cho ta.

 

Tạ Tô Duẫn thoáng sững sờ.

 

Hắn chắc nghĩ rằng ta vừa gặp Tạ Trì, hối hận vì đã đưa hắn lá bùa mà hắn từng xin, giờ muốn đòi lại. Dẫu sao, đó vốn là bùa cầu nguyện cho Tạ Trì.

 

Nam nhân phong thái như thần tiên kia, cúi mắt xuống, lộ ra chút bối rối, vẻ mặt tựa hồ đáng thương, đến mức khiến người ta nhìn không khỏi mềm lòng. Nếu kẻ đối địch của hắn trông thấy, chắc chắn sẽ không tin nổi.

 

Nhưng lần này, hắn không giả vờ, mà thực sự luống cuống. Đôi môi hơi động, gian nan thốt lên:

 

“Sao vậy?”

 

Có phải là Tạ Trì đã làm gì, khiến ta mềm lòng một lần nữa?

 

Ngoài mặt Tạ Tô Duẫn vẫn ung dung dịu dàng, nhưng trong đáy mắt hơi cụp xuống kia, ánh lên tia tối, như đang âm thầm toan tính một kế hoạch nào đó đầy nham hiểm.

 

Người này, bình thường ta chỉ hơi thay đổi sắc mặt hắn đã đoán ra được tâm trạng ta, vậy mà giờ lại bắt đầu đoán mò.

 

Một câu của Giang Ứng Thiền đã khiến Tạ Tô Duẫn rối loạn.

 

Ta nhìn vào ánh mắt lo lắng của hắn, lấy lại lá bùa kia, thuận tay ném nó đi, rồi tháo sợi dây đỏ trên cổ mình, kiễng chân buộc lên cổ hắn.

 

“Lá bùa kia là cầu cho Tạ Trì, còn cái này mới là dành cho chàng.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.