(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); T
rước khi rời cung, ta đã buộc Lệ Yên Nhiên phải thay đổi toàn bộ cung nhân bên cạnh.
Những người mới được bổ nhiệm làm cung nữ, thái giám của nàng ta, nhiều người trong số đó là người của ta.
Mọi hành động của nàng ta và Tạ Trì đều không qua được mắt ta.
Ngày đầu tiên ta rời cung, Tạ Trì bận rộn cả ngày, đến tối mới ngồi xuống phê duyệt tấu chương.
Lúc cầm bút lên, hắn chợt dừng lại.
Mùa đông đã gần kề, thời tiết bắt đầu trở lạnh.
Trước kia, mỗi khi trời lạnh, hắn cần viết chữ hay phê duyệt tấu chương, ta đều dặn người chuẩn bị sẵn lò sưởi, làm ấm bút mực trước.
Những việc nhỏ nhặt như vậy, hắn chưa từng để ý đến.
Chỉ đến hôm nay, lần đầu tiên sau bao năm, khi cầm bút lên, ngón tay hắn lạnh buốt.
Có lẽ vì bị lạnh, hắn dừng lại khá lâu.
Giọt mực rơi xuống giấy, loang ra thành một vết nhòe lớn.
Tạ Trì bừng tỉnh, nhìn chằm chằm vào vết mực, rồi tiện tay ném tấu chương không quan trọng này sang một bên.
Ngày thứ hai sau khi ta rời cung, Tạ Trì vẫn dậy sớm luyện kiếm như thường lệ.
Sương sớm lạnh lẽo, thanh kiếm trong tay hắn dường như có điều gì không ổn.
Hắn cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, tiếp tục luyện kiếm.
Đó chỉ là bộ kiếm pháp quen thuộc, nhẹ nhàng để rèn luyện sức khỏe, nhưng động tác của hắn càng lúc càng chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
Hắn vung kiếm cắm mạnh vào thân cây bên cạnh.
Thanh kiếm rung lên, tiếng vang ngân kéo dài.
Hắn nhìn cán kiếm trơ trụi, lòng cũng trống rỗng.
Có gì đó không đúng.
Một cảm giác muộn màng xâm chiếm hắn.
Thanh kiếm đã theo hắn nhiều năm qua vốn không nên như thế này.
Nó phải có một tua kiếm xinh đẹp, với màu sắc được pha chế đặc biệt.
Màu tua như ánh chiều rực rỡ nơi chân trời, như sắc cam đỏ của quả hồng cuối thu, nhẹ nhàng đung đưa theo từng nhịp chuyển động của lưỡi kiếm.
Năm đó, chính tay ta pha màu, nhuộm chỉ, đan tua kiếm, rồi đeo lên kiếm của Tạ Trì.
Khi ấy, ta nói:
"Có tua kiếm này, điện hạ sẽ luôn nhận ra kiếm của mình giữa vô số binh khí."
Tạ Trì khi đó nghe một cách hời hợt.
Dù thấy nó có chút phiền phức, vướng víu, nhưng hắn cũng không tháo ra.
Giờ đây, tua kiếm đã bị tháo xuống và mang đi.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Tạ Trì cảm thấy thanh kiếm gắn bó với mình từ nhỏ đến lớn thật xấu xí.
Nó không nên trơ trụi thế này.
Người hầu kể lại rằng hôm đó, Tạ Trì phá lệ rời khỏi buổi luyện kiếm sớm hơn thường lệ, sắc mặt mang nét u sầu.
Ngày thứ ba, Tạ Trì phê duyệt tấu chương cả ngày.
Hắn xoa trán nghỉ ngơi một lát, cảm thấy đói, liền sai người mang món chè ngọt hắn thường dùng lên.
Thái giám chần chừ, mãi mới ấp úng nói sẽ bảo ngự thiện phòng nấu ngay.
Tạ Trì nhìn chằm chằm vào người đó, ánh mắt lạnh lẽo khiến thái giám toát mồ hôi hột, run rẩy nắm chặt tấu chương trong tay.
Hắn hỏi, giọng khẽ trầm:
"Tại sao?"
Vì sao ngay cả một bát canh nhỏ bé không đáng kể, cũng không giống như trước đây?
Không nằm ngoài dự đoán, hắn nghe được câu trả lời đã lường trước:
Bởi vì món chè ngọt quen thuộc ấy trước giờ đều do chính tay Giang hoàng hậu nấu.
Ban đầu, món này là sở trường của một đầu bếp già trong cung.
Sau khi ông qua đời, không ai có thể làm ra hương vị giống hệt.
Ta đã dựa vào công thức ông để lại, học cách nấu món chè mà Tạ Trì yêu thích.
Mỗi khi hắn bận rộn, ta tự tay nấu một phần, đặt trên bếp của Ngự Thiện Phòng, luôn giữ ấm sẵn, để bất cứ khi nào mang lên cũng vừa đủ nóng.
Ta chưa bao giờ cố ý giấu chuyện nhỏ nhặt này, chỉ là hắn chưa từng để tâm.
Đến hôm nay, hắn phải đợi cả một canh giờ, món chè được dâng lên.
Vừa nếm thử, hắn đã nhận ra ngay—không phải hương vị vốn có.
Không phải hương vị quen thuộc, như đáng lẽ nó phải có.
Giờ đây, hắn mới để ý.
Giờ đây, hắn mới phải thừa nhận rằng cung điện rộng lớn này trống trải đến đáng sợ.
Ta thích trồng hoa chăm cây.
Trước kia, cung điện của Tạ Trì đầy những chậu cúc thu, lan mùa thu mà ta tự tay vun trồng.
Ngày ta rời đi, tất cả của hồi môn ta mang vào đều được chuyển ra ngoài, những bông hoa đang nở rộ trong cung cũng không ngoại lệ.
Ngay cả những cây con cắm rễ trước điện cũng bị các ca ca nhổ đi, mang về.
Chỉ để lại một cung điện trống rỗng, lạnh lẽo, và hơi bừa bộn.
Cung nhân nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ chút lộn xộn còn sót lại.
Nhưng Tạ Trì vẫn luôn cảm thấy một sự khó chịu, không thoải mái.
Những việc nhỏ nhặt, từng chuyện, từng chuyện một, như vảy cá bung ra, như dằm gỗ nhô lên.
Chướng mắt, gai góc, ngứa ngáy, càng lúc càng không thể bỏ qua.
Hắn cố gắng kìm nén, không truy cứu.
Cuối cùng, chỉ là buông bát chè đã thử một ngụm xuống, ra lệnh cho Ngự Thiện Phòng từ nay không cần làm món đó nữa.
Còn vị tân hoàng hậu, đương nhiên không bận tâm đến những việc vụn vặt như vậy.
Nàng ta đang bận tiêu tiền mua sắm, quyết tâm trang hoàng lại Phượng cung lộng lẫy hơn trước kia, tuyệt đối không để thua ta.
Công việc trong cung chất đống như núi, nhưng Lệ Yên Nhiên chẳng buồn liếc mắt.
Nàng ta chỉ quan tâm đến phấn son mới được ban, nghĩ xem phải trang điểm thế nào để trông thật lộng lẫy.
Mãi cho đến khi cung nhân ngày càng lười nhác, xuất hiện hàng loạt vấn đề.
Một tháng sau khi ta rời cung, Tạ Trì suýt bị vấp phải một cây gậy vô ý vứt trên đường.
Lúc đó, hắn mới nhận ra vấn đề.
Hoàng cung vốn ngăn nắp, giờ đây lại như một đống cát rời rạc.
Sắc mặt hắn tối sầm, đến tìm Lệ Yên Nhiên.
Nàng ta vẫn giữ dáng vẻ của một sủng phi ngày xưa, trang điểm rực rỡ, nghe tin hoàng thượng đến thì vui mừng chạy ra nghênh đón.
Vừa định nũng nịu làm trò, đã bị Tạ Trì chất vấn ngay:
"Nàng rốt cuộc đang làm cái gì? Đống rối ren ở hậu cung giờ cũng phải truyền đến tai trẫm?"
Mùa đông sắp đến, hậu cung lẽ ra đã phải phân phát củi sưởi và áo ấm.
Những năm trước, mọi thứ đều theo quy củ, từ trên xuống dưới không ai dám làm sai, vì hoàng hậu luôn quản lý chặt chẽ.
Còn giờ đây, Lệ Yên Nhiên chỉ mải mê lo cho bản thân.
Những loại vải đẹp, đắt tiền đều bị nàng giữ lại.
Vật phẩm dùng để qua mùa đông, nàng cũng tự giữ phần lớn, chỉ để lại những thứ không thích hoặc không cần, rồi tùy ý phân phát theo ý mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");