Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 26




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta sững sờ:

 

"Ngươi muốn c.h.ế.t sao?"

 

Thiếu niên im lặng, sau đó khẽ cười, nói:

 

"Ta không c.h.ế.t được đâu. Ta mệnh lớn mà."

 

Những ngày sau đó, hắn mỗi ngày đều mạo hiểm leo từng ngọn núi để tìm thảo dược.

 

Dù bị thương, hắn vẫn nhất quyết đợi sau khi bôi thuốc cho ta xong mới tự băng bó cho mình.

 

Hắn xé nát chiếc áo choàng của ta, mỗi lần di chuyển lại để lại một mảnh vải nhỏ, để quan binh có thể lần theo dấu vết mà tìm đến.

 

Vết thương nghiêm trọng nhất của hắn là bị mảnh đá sắc nhọn dưới nước đ.â.m thủng bụng.

 

Phải qua một thời gian dài, vết thương ấy mới ngừng chảy máu.

 

Mùi m.á.u tanh dẫn đến sự xuất hiện của các loài dã thú.

 

Nửa đêm, tiếng sói tru vang lên.

 

Hắn đưa cho ta một con d.a.o ngắn để phòng thân, nhóm lửa, rồi tự mình cầm gậy đứng canh bên cửa, đề phòng những dã thú đang rình mò xung quanh.

 

Nơi này là một ngôi làng hoang tàn, cỏ dại mọc khắp nơi.

 

Nhưng trong khu đất trống vẫn có thể nhặt được một ít lúa hoang, và còn có một cây hồng dại gần c.h.ế.t bị dây leo quấn lấy.

 

Trên cây chỉ còn lại vài quả, nhưng lại đặc biệt ngọt lịm.

 

Mấy quả hồng và chút lúa hoang nấu thành cháo, tất cả đều được đưa cho ta ăn.

 

Còn hắn chỉ nhấm nháp vài ngọn rau dại để cầm cự.

 

Hắn thậm chí còn thấy áy náy, cho rằng ta là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ chỉ ăn sơn hào hải vị, nay phải ăn những thứ thô sơ như vậy, nên cố nghĩ cách bắt thỏ rừng, gà rừng để nướng cho ta.

 

Ta ăn không vô, thực sự không quen việc ăn một mình, hy vọng hắn đừng để dành hết những thứ tốt cho ta mà cũng nên lo cho vết thương của mình.

 

Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó trả lời với giọng rất tự nhiên:

 

"Vậy… nàng có thể đút cho ta ăn, ta sẽ không từ chối."

 

Ở lâu với hắn, ta nhận ra đôi lúc hắn rất biết cách lấn tới.

 

Ta nhanh tay bẻ một cái chân thỏ, nhét thẳng vào miệng hắn, chặn lại mấy lời lẽ lố lăng kia.

 

Thời gian trôi qua, ta cũng quen dần với việc không nhìn thấy.

 

Trong môi trường quen thuộc, ta đã có thể di chuyển thành thạo.

 

Tiếng củi cháy lách tách bên đống lửa, xen lẫn tiếng sói tru.

 

Thiếu niên vốn còn đùa cợt, nay lập tức nghiêm túc, dặn ta không được ra ngoài.

 

Hắn cầm gậy gỗ và một con d.a.o cũ tìm được, bước đi không một tiếng động, vòng ra phía sau chuồng bò.

 

Ở đó có một con sói đơn độc đang rình mò.

 

Ta siết chặt con d.a.o ngắn trong tay, lắng nghe tiếng đánh nhau không xa, vừa muốn ra giúp lại sợ gây thêm rắc rối cho hắn.

 

Cảm giác như đã qua rất lâu, cuối cùng tiếng động cũng dừng lại.

 

Không gian tĩnh lặng, từng bước chân hắn đạp lên vũng m.á.u mà trở về, nặng nề như nhịp tim của ta.

 

Giọng hắn vang lên, trầm ấm nhưng pha lẫn mệt mỏi:

 

"Mau… khụ khụ khụ…"

 

Hắn bất chợt ho dữ dội, rõ ràng đã bị thương thêm.

 

Ta vội lao đến bên hắn, chưa kịp hỏi gì đã bị hắn nắm lấy tay, dặn:

 

"Mau đi thôi, mùi m.á.u tanh sẽ dụ dã thú tới.

 

Hơn nữa, đây chỉ là con sói đi dò đường."

 

Ta hiểu ra ngay, bầy sói rất đoàn kết, lại có tính trả thù cao, chẳng bao lâu nữa, bọn chúng sẽ kéo đến.

 

Một mình hắn không thể đối phó với cả bầy sói, phải lập tức rời khỏi đây.

 

Hắn dập lửa, dùng cành cây vẽ lên đất một ký hiệu chỉ hướng, hy vọng người tìm đến có thể tiếp tục lần theo dấu vết.

 

Ta không nhìn thấy gì, hắn cõng ta đi xuyên màn đêm.

 

Tiếng sói tru vang lên liên hồi, không thể phân biệt gần xa, xen lẫn tiếng gầm gừ của loài dã thú, tiếng cú kêu như ma quỷ, và cả tiếng côn trùng kỳ lạ.

 

Trong bóng tối, mọi âm thanh đáng sợ dường như bị phóng đại vô tận.

 

Ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật sự lòng rất bất an.

 

Hắn bước rất nhanh, giọng điệu lại thong dong, nói không ngừng, thậm chí còn kể chuyện ma để dọa ta.

 

Khi ta sắp không nhịn được mà muốn khâu miệng hắn lại, hắn bật cười:

 

"Được rồi, đừng giận nữa. Để ta đổi sang chuyện khác."

 

Sau đó, hắn kể cho ta nghe về núi sông cảnh vật, về những truyền thuyết dân gian, rồi cả những bí mật trong cung đình.

 

Hắn không chỉ hiểu biết rộng, mà còn có tài ăn nói bậc thầy, bất cứ câu chuyện tưởng chừng tẻ nhạt nào qua lời hắn cũng trở nên cuốn hút.

 

Đêm dài sắp qua, ta mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ khi đang nghe hắn nói.

 

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, ta nhận ra một điều.

 

Hóa ra hắn cố ý làm vậy để ta không còn sợ hãi.

 

Hắn không nói thẳng rằng ta đang lo lắng, mà trước tiên dùng chuyện ma làm rối trí ta, sau đó chuyển sự chú ý của ta từ tiếng sói tru sang những câu chuyện thú vị.

 

Hắn còn bảo:

 

"Đêm nay trăng sáng rực rỡ, soi đường bên bờ sông sáng rõ hơn nhiều. Bên sông còn có cả một cánh đồng hoa nở rộ, đẹp lắm."

 

"Vì thế đừng sợ, nguy hiểm đã ở lại phía sau, trước mắt chỉ còn lại một cánh đồng hoa vô tận."

 

Dù buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, ta vẫn còn chút tỉnh táo để hỏi:

 

"Hoa màu gì?"

 

Hắn buột miệng đáp:

 

"Màu xanh."

 

Ta không khỏi bật cười:

 

"Cuối thu làm gì có cánh đồng hoa nào."

 

Hắn bị vạch trần mà không hề giận, chỉ khẽ cười.

 

Cuối cùng, ta không chống lại được cơn buồn ngủ, thiếp đi.

 

Khi tỉnh dậy, ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh đã lọt qua lớp vải che mắt, mờ mờ ảo ảo.

 

Mắt ta đang dần hồi phục, giờ đã có thể cảm nhận chút ánh sáng.

 

Một đêm đầy kinh hoàng đã qua, ánh sáng ban ngày chiếu rọi, mọi thứ dường như an lành hơn.

 

Sau này ta mới biết, suốt đêm đó, bờ sông chỉ có những nấm mộ hoang và bộ xương trắng cũ kỹ, lạnh lẽo cô quạnh.

 

Sau khi quan binh tìm đến, tiếng chó săn sủa và tiếng vó ngựa còn vang vọng từ xa, thiếu niên đã rời đi trước, không một lời từ biệt.

 

Ta nhạy bén nhận ra sự biến mất của hắn, liền kéo lớp vải che mắt xuống.

 

Bất chấp ánh sáng làm đôi mắt bị thương nhức nhối, ta cố gắng mở mắt, hướng về phía hắn rời đi.

 

Đôi mắt chưa lành hẳn chỉ nhìn thấy mơ hồ, trong thế giới xanh mờ của cây cỏ, một bóng dáng áo trắng xa xôi, trơ trọi mà đơn độc.

 

"Tiểu thư! Tiểu thư ở đằng kia!"

 

Tiếng của Vân Châu đầy phấn khích vang lên:

 

Trong chớp mắt, người từ cung đình, kinh thành, Giang gia, cùng các vùng địa phương vội vã đổ về, bao quanh ta.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.