Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 25




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 29

 

Lần đó, trên đường trở về từ chùa Vi Sơn, Tạ Trì bị thích khách ám sát, trọng thương nằm trên giường bệnh.

 

Ta tùy ý nói một câu với hắn:

 

"Hoàng thượng, ngài biết không? Thần thiếp đã từng thật lòng rất thích ngài.”

 

"Đặc biệt là lần ngài cứu thần thiếp, khi ngài cõng thần thiếp, bước qua cánh đồng hoa xanh bên bờ sông, thần thiếp sẽ mãi ghi nhớ."

 

Đáp lại ta là tiếng cười nhạt và lời chế nhạo lạnh lùng của Tạ Trì.

 

Hắn không nhận ra rằng, ta không phải đang bày tỏ lòng mình, mà là đang thử thăm dò.

 

Một người như ta, rất khó động lòng, cùng lắm chỉ từng có chút cảm tình với hắn, làm sao có thể thật lòng yêu thích ai?

 

Cánh đồng hoa xanh bên bờ sông, Tạ Trì không hề phủ nhận hay chỉnh lại lời ta.

 

Nhưng sự thật là, lần đó, khi ta bị cuốn vào trận lũ trên núi, bị một mảnh gỗ trôi đập vào đầu, lúc tỉnh lại, đôi mắt ta đã không thể nhìn thấy gì.

 

Thế giới chìm trong bóng tối, nếu có cánh đồng hoa nào đó, ta cũng không thể phân biệt được màu sắc của nó.

 

Hơn nữa, cũng chẳng có cánh đồng hoa nào cả.

 

Bờ sông đó chỉ có những ngôi mộ hoang.

 

Từ khoảnh khắc ấy, ta đã xác định, hắn không phải người đã cứu ta.

 

Năm đó, khi bị dòng nước lũ cuốn trôi, một mảnh gỗ đập mạnh khiến ta bất tỉnh.

 

Mơ hồ, ta cảm nhận được có người đang cố gắng kéo ta lên khỏi dòng nước xoáy.

 

Khi ta tỉnh lại lần nữa, đôi mắt ta đã tạm thời mất đi ánh sáng, không nhìn thấy gì.

 

Toàn thân ta đầy những vết thương do va chạm với đá và mảnh gỗ.

 

Bộ y phục ướt đẫm trên người bị cởi bỏ, chỉ còn lại lớp áo lót che thân, nước vẫn còn nhỏ giọt, lạnh đến mức khiến ta run rẩy.

 

Bên cạnh có hơi ấm, thỉnh thoảng vang lên tiếng động nhỏ, có vẻ là tiếng củi cháy từ một đống lửa.

 

Ta lần mò theo làn hơi ấm, tìm thấy bộ áo ngoài đã được hong khô một nửa, khoác tạm lên người.

 

Nhặt một nhánh cây làm gậy dò đường, ta từ từ cảm nhận được nơi mình đang ở.

 

Đó là một căn nhà hoang tàn, gió lùa khắp nơi, sàn đầy cỏ dại mọc cao.

 

Nền đất trước nhà đầy cát mịn, có lẽ ta đang ở gần bờ sông, có khả năng đã trôi đến hạ lưu của con sông lớn gần kinh thành.

 

Đây là vùng hoang vắng, có những ngôi nhà cũ kỹ bị bỏ hoang.

 

Có lẽ đây là khu vực Lâm Châu.

 

Vùng này không có dân làng sinh sống, vậy người cứu ta chắc chắn không phải một dân làng tình cờ đi ngang, mà là người đã chủ động nhảy xuống cứu ta.

 

Khi ta đang thăm dò tình hình xung quanh, một giọng nói trong trẻo của thiếu niên bất ngờ vang lên:

 

"Nàng không sợ sao?"

 

Ta ngẩng lên, trước mắt chỉ là một màn đen.

 

Năm đó ta mới mười tuổi.

 

Một tiểu cô nương bình thường, gặp nguy hiểm, bị đặt vào hoàn cảnh xa lạ, lại còn đột ngột mất đi thị lực, phản ứng tự nhiên hẳn phải là sợ hãi, hoảng loạn.

 

Nhưng ta không phải xuất thân từ gia đình bình thường.

 

Là đích nữ được cả nhà họ Giang dốc sức nuôi dưỡng, từ nhỏ ta đã học cách giữ sự cao quý, điềm tĩnh, không được phép để lộ sự hoảng loạn.

 

Ta hướng về phía giọng nói của thiếu niên, giọng vẫn còn trong trẻo nhưng không kém phần rắn rỏi:

 

"Ngươi đứng đó nhìn ta từ đầu sao?"

 

Ta không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào tiến lại gần.

 

Thiếu niên bật cười, bước từng bước giẫm lên cát và cỏ dại tiến đến gần ta, nắm lấy tay ta, vỗ nhẹ lên tay áo ta, nhét vào tay ta một thứ gì đó.

 

Hắn nói:

 

"Rõ ràng là rất sợ, tay áo đã bị nàng nắm nhăn hết rồi."

 

Trong bóng tối, ta sờ thử thứ trong tay, đó là một quả gì đó chín mềm.

 

Đúng lúc ta thấy đói, mà người cứu ta chắc chắn không có ác ý, nên ta không sợ hắn làm hại mình.

 

Ta đưa quả đó lên miệng, cắn một miếng.

 

Hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp miệng, đó là một quả hồng dại chín mọng.

 

Hắn chậm rãi trả lời câu hỏi của ta trước đó:

 

"Ta đi tìm thảo dược ở gần đây, vừa mới trở lại."

 

Hóa ra hắn không đứng đó nhìn ta mò mẫm mãi mà không giúp.

 

Hắn trước đó đi lại không phát ra tiếng động, chắc chắn là một người luyện võ.

 

Giờ đây bước chân lại cố tình vang lên, có lẽ là vì nhận ra ta không nhìn thấy, nên hắn cố ý gây tiếng động để ta yên tâm, biết được vị trí của hắn.

 

Sự chu đáo và tỉ mỉ của hắn khiến ta cảm nhận được rằng hắn biết ta là ai.

 

Ta hỏi hắn là ai, nhưng thiếu niên lại không chịu nói.

 

Ta cũng không tiếp tục truy hỏi.

 

Hắn nói với ta rằng đây là một cái chuồng bò bỏ hoang, rất xa kinh thành, quan binh khó lòng tìm đến, xung quanh lại không có dân làng, không thể mời đại phu đến.

 

Hắn tìm được một số thảo dược gần đó, giã nát để đắp lên vết thương cho ta.

 

Từ nhỏ ta được nuông chiều, da dẻ mỏng manh, đầy những vết thương nhỏ.

 

Ta chẳng màng đến chuyện nam nữ, vén tay áo để hắn bôi thuốc, vì ta không thể tự mình làm.

 

Những mảnh thảo dược lành lạnh áp lên vết thương, mang theo cảm giác đau nhói.

 

Ta nhíu mày nhưng không kêu lên dù chỉ một tiếng.

 

Toàn thân đều được băng bó cẩn thận.

 

Dù vậy, trong không khí vẫn còn mùi m.á.u tanh.

 

Thiếu niên cười, chế nhạo ta:

 

"Đau đến thế mà còn không biết khóc."

 

Ta không khóc, cũng không cười, bất ngờ đưa tay nắm lấy tay áo hắn, tay kia dò dẫm trên người hắn.

 

Hắn có vẻ bối rối:

 

"Nàng muốn trêu ghẹo ta à?"

 

Cuối cùng, hắn còn nói:

 

"…Cũng không phải không được, nhưng phải chờ nàng lớn hơn chút đã."

 

Ta không để ý đến những lời lẽ hàm hồ của hắn.

 

Như dự đoán, tay ta chạm phải một mảng dính nhớp.

 

Đưa lên mũi ngửi thử, đó là máu.

 

Hắn bị thương, và là vết thương rất nặng.

 

Nhưng hắn vẫn gắng gượng tìm thảo dược, băng bó cho ta trước.

 

Dù vết thương của ta chẳng qua chỉ là những vết xước nhỏ ngoài da.

 

Hắn tỏ ra không có gì, không để lộ chút đau đớn nào.

 

Nhưng vết thương của hắn vẫn rỉ máu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.