(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lệ Yên Nhiên giận đến phát run, nhưng không dám tiếp tục nổi điên như thường lệ.
Nàng ta chỉ có thể nhìn ta bằng ánh mắt đầy oán hận, cuối cùng cất tiếng hỏi:
"Giang Ứng Thiền, ngươi rốt cuộc đến đây làm gì? Cố tình đến để gây khó dễ cho ta, ngươi vừa lòng rồi chứ?"
Bất kể nàng ta có đắc ý hay tức giận, ta vẫn giữ thái độ điềm nhiên, đáp nhẹ:
"Gây khó dễ cho nương nương? Không cần thiết. Hôm nay ta đến đây để lấy lại của hồi môn của mình."
Lời vừa dứt, cung nhân bên ngoài lập tức nối đuôi nhau tiến vào, bắt đầu gọn gàng thu dọn đồ đạc trong điện, đem ra ngoài.
Tân hoàng hậu chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn Phượng cung hoa lệ mà mình hằng khao khát, bị dọn sạch đến trống rỗng.
So với vẻ phồn hoa trước đây, cung điện giờ đây trở nên hoang vắng, tiêu điều.
Những thứ ấy đều là của hồi môn của ta.
Còn bây giờ, đây mới là bộ dạng thực sự của cung điện này.
Lệ Yên Nhiên c.h.ế.t lặng nhìn các cung nhân từng người mang những chiếc rương lớn rời đi.
Nàng ta không thể cười nổi, cũng chẳng thể khóc, thật sự muốn phát điên.
Nhưng giờ chẳng còn ai ngăn cản nàng ta.
Lệ quốc cữu, đại cung nữ dưới trướng nàng ta, các ma ma thân cận đều đã bị xử tử.
Những cung nhân trong điện trước đây cũng đã bị giải tán.
Bên cạnh nàng ta lúc này, chỉ còn lại những người xa lạ mà cung đình phân đến.
Nói cách khác, nàng ta giờ chỉ là một kẻ cầm quyền nhưng không có người dưới trướng, hoàn toàn trơ trọi.
Nàng ta muốn làm hoàng hậu của Tạ Trì, vậy thì cho nàng ta làm.
Nàng ta muốn ở trong Phượng cung, vậy thì cho nàng ta ở.
Chỉ là những thứ mà ta đã thấy chán, những thứ đã bị vấy bẩn, ta không còn thích nữa.
Nhưng ngôi vị hoàng hậu này, không có bảo vật, không có người thân tín, tất nhiên cũng không có phong địa, quyền lực thực sự.
Nàng ta vẫn chưa nhận ra rằng đây chẳng phải là chiến thắng, mà chính là sự khởi đầu cho sự sụp đổ của nàng ta.
Trước khi rời đi, ta quay lại nhìn Lệ Yên Nhiên, nói:
"Hy vọng ngươi sẽ không hối hận vì đã cướp lấy ngôi vị hoàng hậu này."
Cũng hy vọng Tạ Trì sẽ không hối hận vì đã từng giúp nàng ta đối phó với ta, chỉ để nhường chỗ cho nàng ta.
27
Khi ta thành thân nhập cung, sính lễ trải dài mười dặm, cảnh tượng phồn hoa khiến cả kinh thành rộn ràng, náo nhiệt.
Hồi môn mà gia tộc chuẩn bị cho ta phải mất nửa tháng mới chuyển hết vào cung: vàng bạc, châu báu, kỳ trân dị bảo, sách cổ hiếm có, khế đất cửa hàng, nô bộc tỳ thiếp, cùng các thợ thủ công tài hoa…
Giờ đây, ta muốn lấy lại tất cả.
Khi rời cung, ta vô tình chạm mặt Tạ Trì.
Ta nhấc tà váy, nhanh chân bước đến trước mặt hắn, chặn đường.
"Thần nữ tham kiến hoàng thượng."
Tạ Trì buộc phải dừng lại, ánh mắt nhìn ta chằm chằm, một lúc lâu sau, hắn khẽ nheo mắt:
"Ngươi hối hận rồi sao?"
Hắn đang hỏi ta có phải hối hận vì đã nhường ngôi vị hoàng hậu cho Lệ Yên Nhiên nên mới đến ngăn cản hắn.
Ta nhẹ nhàng phủ nhận, nở nụ cười dịu dàng:
"Hoàng thượng, túi thơm, thắt lưng, giày gấm của ngài… tất cả đều là đồ thần nữ mang vào cung năm ấy, giờ đây, nên trả lại cho thần nữ."
Tạ Trì ngẩn người.
Ta nghĩ hắn chưa từng chú ý đến việc, rất nhiều thứ hắn mặc, dùng, ở và sở hữu, đều do ta tự tay chuẩn bị.
Theo truyền thống, từ nhỏ ta đã bắt đầu chuẩn bị hồi môn cho mình, tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ cho trang phục của phu quân tương lai.
Khi nhập cung, ta mang theo vài hòm đầy những món đồ đã chuẩn bị suốt nhiều năm, cẩn thận hơn cả những cung nữ giỏi nhất.
Hắn chưa bao giờ để tâm đến những sự quan tâm nhỏ nhặt ấy.
Nhưng không biết từ lúc nào, những thứ hắn yêu thích đều dần trở thành những món đồ do ta chuẩn bị, bởi chúng được làm tỉ mỉ theo đúng sở thích của hắn, từ hoa văn đến màu sắc.
Giờ đây, cuối cùng hắn cũng nhận ra điều đó.
Tạ Trì sững sờ hồi lâu, lặng lẽ nhận lấy danh sách mà Vân Châu đưa, tháo túi thơm bên hông, đưa cho ta:
"Những thứ khác, ta sẽ sai người gửi tới."
Ta không nhận lấy, mà để Vân Châu nhanh nhẹn tiến lên tiếp nhận.
Ta hướng về phía hắn cúi chào:
"Chúc hoàng thượng và hoàng hậu trăm năm hòa hợp. Thần nữ xin cáo lui."
Tạ Trì khẽ cau mày.
Có lẽ hắn cảm thấy kỳ lạ khi nghe từ miệng ta gọi người khác là "hoàng hậu".
Không chỉ mình hắn, gần như tất cả mọi người vẫn chưa quen với sự thay đổi này.
Từ nhỏ ta đã được bồi dưỡng để trở thành hoàng hậu.
Bao năm qua, chẳng ai nghĩ rằng danh hiệu hoàng hậu một ngày lại thuộc về người khác.
Hắn nắm lấy tay ta, cau mày sâu hơn:
"Tên nhạc sư đó… nhìn chẳng phải người tốt lành gì. Ngươi chẳng qua vì muốn chọc giận ta nên mới diễn trò thân mật với hắn, đúng không? Giờ kẻ đó đã chẳng còn giá trị, ngươi không cần phải đưa hắn về Giang gia nữa."
Thật kỳ lạ, Tạ Trì cũng có ngày vì ta mà khuyên nhủ bằng giọng điệu đầy chân thành.
Ta hất tay hắn ra, bình tĩnh nhưng lạnh lùng nói:
"Chuyện của thần nữ, giờ đây không còn liên quan đến hoàng thượng nữa."
Sắc mặt Tạ Trì lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Ta cúi chào cáo lui, quay lưng bước đi.
Hàng mi khẽ cụp xuống, ánh mắt càng lộ rõ vẻ lạnh lẽo, xa cách, xen lẫn sự chán ghét không che giấu.
Ta không thích hắn chạm vào mình, dù chỉ là một cái chạm tay.
Tạ Tô Duẫn đương nhiên không phải người tốt, điều đó ta rõ hơn ai hết.
Nhưng ta cũng không vì muốn chọc tức Tạ Trì mà làm vậy.
Tạ Trì vẫn chưa nhận ra rằng, ta đã hoàn toàn buông bỏ hắn.
Người không thích ta, ta tuyệt đối không để mình thích lại.
Trước đây ta chịu đựng Tạ Trì, chẳng qua vì hắn từng cứu mạng ta, và vì địa vị của hắn.
Năm đó, trước khi băng hà, tiên hoàng nói với ta rằng ông đã nghe theo lời khuyên của một đạo sĩ, nhận định ta là người mang mệnh phượng hoàng, nên muốn ta vào cung chọn một hoàng tử làm phu quân.
Ta chọn ai, người đó sẽ là thái tử.
Thực ra không phải vậy.
Tiên hoàng cả đời mưu tính sâu xa, chỉ tin vào lòng người, chứ không tin vào thần thánh.
Lời đó của ông chỉ là bịa đặt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");