Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 21




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tên đáng ghét đó vừa vào đã tự nhiên gọi ta một tiếng đầy dịu dàng:

 

"A Thiền!"

 

Sắc mặt Tạ Trì ngay lập tức trở nên khó coi.

 

Ta thấy khóe môi Tạ Tô Duẫn thấp thoáng một nụ cười.

 

Ta bước tới, chủ động nắm lấy tay hắn.

 

Nụ cười của hắn lập tức cứng lại, cả người căng thẳng.

 

Rõ ràng rất vui nhưng không dám manh động, không biết ta định làm gì, chỉ lặng lẽ phối hợp.

 

Ta quay sang Tạ Trì:

 

"Đây là… người trước đây các người phái tới. Trong thời gian ta làm hoàng hậu, ta chưa từng vượt quá khuôn phép. Nhưng giờ ta không còn là hoàng hậu nữa, nên ta làm gì cũng không coi là thất lễ."

 

Ta vòng tay qua cổ Tạ Tô Duẫn, nhón chân, khẽ hôn lên môi hắn.

 

Rồi quay đầu lại, nhìn Tạ Trì:

 

"Hoàng thượng, người mà quốc cữu của ngài chọn, ta rất thích. Nhớ thay ta gửi lời cảm tạ hắn."

 

Sắc mặt Tạ Trì cuối cùng cũng đen như mực.

 

26

 

Từ trước đến nay, bất kể Tạ Tô Duẫn làm thế nào để tiếp cận ta, ta luôn giữ thái độ hờ hững, dù không hẳn từ chối, nhưng cũng rất ít khi chủ động gần gũi.

 

Thực sự, ta chưa từng vượt qua giới hạn như hôm nay.

 

Cảm giác mềm mại, ấm áp chỉ thoáng qua, đôi mắt của nam nhân tuấn mỹ trước mặt bỗng chốc mở to.

 

Trong ánh mắt sâu thẳm, khó lường ấy, hiện lên rõ ràng niềm vui sướng và không thể tin nổi, thậm chí có chút ngượng ngùng.

 

Hắn khẽ cúi đầu, lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y ta, cả người tràn ngập niềm hạnh phúc, nhưng miệng lại cố ý phản bác:

 

"Giang cô nương, như vậy... không hợp lễ nghĩa đâu. Hẳn là cô nương đang quá tức giận, nên mới bồng bột như thế trước mặt bao người."

 

Một câu nói của Tạ Tô Duẫn đã khéo léo quy kết hành động vượt khuôn phép của ta thành do cơn giận bộc phát, vô hình chung bảo vệ danh tiếng cho ta.

 

Cuối câu, hắn còn không quên liếc nhìn Tạ Trì, khóe môi khẽ nhếch, cười nhạo đầy đắc ý.

 

Tạ Trì đứng bật dậy, gương mặt đen lại:

 

"Quá đáng!"

 

Khi mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn qua, Tạ Tô Duẫn đã trở lại vẻ ngoan ngoãn, cung kính, như không hiểu tại sao hoàng đế lại nổi giận đùng đùng.

 

Tạ Trì lớn tiếng tuyên bố sẽ ném hắn trở lại nhà lao.

 

Ta nhìn Tạ Tô Duẫn, thấy gương mặt hắn từ bối rối chuyển thành hoảng sợ, đáng thương cầu xin tha thứ, như thể không hiểu vì sao hoàng đế đột nhiên giận dữ.

 

Các đại thần xung quanh cũng cảm thấy hoàng đế đang vô lý, lấy quyền ép người.

 

Vì vậy, khi ta đứng ra bảo vệ Tạ Tô Duẫn, chẳng ai dám dị nghị.

 

Ta cau mày, nhìn thẳng vào Tạ Trì:

 

"Hoàng thượng vừa mới đích thân hứa sẽ thả người. Một quốc quân, lời vàng ngọc, sao có thể nuốt lời?"

 

Lời ta khiến Tạ Trì nghẹn lại, cuối cùng cũng chẳng phản bác được gì.

 

Buổi triều nghị kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ.

 

Thánh chỉ phong Lệ quý phi làm hoàng hậu được ban hành ngay tại chỗ, còn ta chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về Giang gia.

 

Lệ Yên Nhiên cuối cùng cũng được như ý, được ngồi lên ngôi vị hoàng hậu.

 

Đêm đó, nàng ta chuyển vào Phượng cung mà mình hằng ao ước, nhưng cũng mất đi số ít người thân cận bên mình.

 

Nàng cầm phượng ấn trong tay, lúc thì cười lớn, lúc lại khóc òa, khi thì thẫn thờ như mất phương hướng, dáng vẻ điên loạn.

 

Cuối cùng, mọi cảm xúc phức tạp ấy cũng quy về sự đắc ý của kẻ chiến thắng.

 

Khi ta bước vào, nàng ta đang chạm vào ngai vị chỉ thuộc về hoàng hậu, ánh mắt đầy khao khát.

 

Nhìn thấy ta, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.

 

Nàng không đoán được ta đang nghĩ gì, cũng không hiểu vì sao ta lại đưa nàng lên vị trí hoàng hậu.

 

Thực ra, không chỉ nàng, hầu hết mọi người đều không hiểu.

 

Nhưng điều đó không cản trở nàng bộc lộ sự uy nghi của mình.

 

Nàng nhướng mày, lớn tiếng chất vấn tại sao ta không quỳ xuống bái lạy hoàng hậu nương nương.

 

Ta nhìn nàng, khẽ cười:

 

"Thần nữ có thánh chỉ của tiên hoàng. Từ nhỏ ra vào cung, thần nữ được miễn việc quỳ lạy bất kỳ ai ngoài quân vương."

 

Bàn tay đang vuốt ve ngai vị của Lệ Yên Nhiên khựng lại, móng tay dài cào mạnh lên những hoa văn chạm khắc, sắc mặt méo mó.

 

Khi ta còn là hoàng hậu, mọi người đều phải cúi đầu trước ta.

 

Giờ đây, nàng nghĩ rằng cuối cùng đã có thể đè đầu cưỡi cổ ta, không ngờ vẫn bị ta nhẹ nhàng phản lại một ván.

 

Điều này khác xa với tưởng tượng được tự do hống hách, phong quang của nàng.

 

Lệ Yên Nhiên mỗi khi tức giận thường đập phá đồ đạc.

 

Nhưng đột nhiên, sắc mặt nàng giãn ra, dường như đã thông suốt điều gì đó.

 

Nàng mỉm cười, nói:

 

"Không quỳ thì thôi. Dẫu sao, Phượng cung này, ngôi vị mẫu nghi thiên hạ này, bây giờ… là của bản cung."

 

Nàng ta nhìn ta, nụ cười yêu kiều mà hiểm độc.

 

Từ ngày đầu tiên bước vào cung, đặt chân đến Phượng cung, ánh mắt nàng ta đã bị choáng ngợp bởi sự xa hoa.

 

Những bảo vật vô giá của thế gian chỉ là những món đồ trang trí tầm thường tại đây.

 

Sự phồn hoa và quyền lực tột đỉnh ấy khiến Lệ Yên Nhiên kinh ngạc không thôi.

 

Ngay lúc đó, nàng ta đã hạ quyết tâm: Phượng cung này, quyền thế này, sớm muộn gì cũng phải thuộc về nàng ta.

 

Tâm tư của Lệ Yên Nhiên, đương nhiên ta thừa biết.

 

Nàng ta buông lời cay nghiệt, nhưng vẫn ấm ức không chịu nổi, liền nhấc một bức tượng ngọc bên cạnh, định ném xuống đất.

 

Ta vẫn thản nhiên, nhẹ nhàng nói:

 

"Đó không phải là đồ của Phượng cung, mà là của hồi môn của ta, giá trị liên thành. Không biết nương nương có đền nổi không?"

 

Bàn tay giơ lên của Lệ Yên Nhiên khựng lại, gương mặt đầy kinh ngạc nhìn món đồ nhỏ nhắn trông có vẻ tầm thường trong tay.

 

Cuối cùng, nàng ta đành không cam tâm mà đặt nó xuống.

 

Nàng ta tức giận, đứng dậy định đá vào chiếc bình hoa trên sàn.

 

Ta bảo Vân Châu cất bức tượng ngọc đi, rồi hờ hững liếc nhìn nàng ta, nói thêm một câu khiến nàng ta khựng lại:

 

"Đó cũng là của hồi môn của ta, còn quý giá hơn cái vừa rồi."

 

Lệ Yên Nhiên đứng trước bình hoa, cuối cùng cũng không dám ra tay.

 

Ta chậm rãi bước quanh điện, chỉ vào những món bảo vật trên đường đi:

 

"Bức bình phong này, bức tranh kia, bộ ấm trà này… đều là những thứ rất có giá trị. Nương nương cứ phá đi. Nếu không đủ sức đền cho nhà họ Giang, có thể xin hoàng thượng giúp đỡ."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.