(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta chẳng để tâm những trò vặt này, vẫn chậm rãi ăn hết cơm canh đơn sơ. Dù từ nhỏ được nuông chiều, ăn toàn sơn hào hải vị, ta không hề chê bai cơm trắng rau xanh.
Lệ Yên Nhiên vốn từng là kỹ nữ, nhưng cũng được nuôi dưỡng tốt, không hiểu hết sự khắc nghiệt của nhân sinh. Nàng nghĩ những thứ này đã đủ để hành hạ ta, nhưng nàng không biết, ta từng theo các ca ca ra chiến trường, chịu không ít khổ ải, chứng kiến cảnh đói khát c.h.ế.t chóc. Mấy chuyện nhỏ nhặt này chẳng là gì.
Chỉnh lại từng khóm hoa trong sân, ta thấy trời sắp đổ mưa nên không cần tưới thêm nước. Rảnh rỗi, ta khoác áo choàng, ra khỏi cung, đi thẳng đến đại lao.
Lãnh cung là ta tự nguyện vào, vậy muốn tạm thời ra ngoài đi dạo cũng chẳng ai dám cản.
Cai ngục nghiêm cẩn dẫn đường, biết ý rời đi ngay khi ta đặt đèn lồng xuống trước cửa lao thất.
Tô Duẫn bị giam ở khu trong cùng. Khu vực này không có phạm nhân nào khác. Hắn đang ngồi dựa tường ngẩn ngơ, trông thấy ta liền lao đến song sắt, vui mừng cất tiếng:
"Nương nương đến thăm ta rồi sao?"
Ta đặt hộp thức ăn xuống, nghe vậy liền bật cười, trêu hắn:
"Ngươi phạm tội thất lễ trước điện, mạo phạm hoàng thượng, đang chờ xét xử, thế mà còn vui vẻ vậy ư?"
Tô Duẫn không chút ngượng ngùng:
"Nương nương đến, tất nhiên ta vui."
Tay ta khựng lại giữa chừng, rồi tiếp tục mở hộp:
"Ta bây giờ chẳng còn là trung cung hoàng hậu, không cần gọi ta là nương nương nữa, cứ gọi thẳng tên ta, Giang Ứng Thiền."
Nhìn thẳng vào mắt hắn, ta nói tiếp:
"Ngươi vì giữ lại nhân chứng mà bóp cổ tên đào hát kia ngay trước mặt mọi người. Những kẻ tinh ý chắc chắn sẽ nghi ngờ một nhạc sư yếu ớt như ngươi sao lại có sức mạnh như thế.”
"Ngươi không sợ lộ thân phận sao?"
Ta bình thản hỏi.
"Tạ Tô Duẫn."
23
Trước Thái tử năm xưa, kẻ lưu lại huyết mạch duy nhất chính là Tạ Tô Duẫn.
Chúng ta đều hiểu rõ lòng nhau. Hắn không ngạc nhiên khi ta đột nhiên gọi ra toàn danh của hắn, cũng như ta chẳng bất ngờ việc hắn biết rõ rằng ta đã sớm nhận ra thân phận của hắn.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã kinh ngạc trước dung mạo của hắn và nảy sinh lòng tò mò về xuất thân.
Ta không tin trên đời lại có người vô cớ giống nhau đến vậy. Người có thể giống Tạ Trì như thế, chỉ có thể là thân thuộc m.á.u mủ. Mà ta, từng thuộc làu những gương mặt hoàng thân quốc thích, không thể nào lại không biết đến một người đột ngột xuất hiện như hắn.
Chính vì vậy, khi thấy khuôn mặt kia, ta để hắn ở lại, cho phép hắn tiếp cận ta, dù ta biết rõ hắn là quân cờ trong kế hoạch của Lệ Yên Nhiên.
Kẻ mang vẻ bề ngoài giống hệt một nguy cơ tiềm tàng, dĩ nhiên phải được giữ gần để tiện bề quan sát.
Dần dần, hắn nhiều lần cứu ta, vô tình bộc lộ võ công xuất chúng, đến khi cao tăng chỉ rõ những vết thương trên người hắn đều là đao kiếm tạo thành, cùng lời nhắc nhở ẩn ý của Diệu Ngôn đại sư… Tất cả khiến ta không còn nghi ngờ.
Ngay cả phụ thân ta, một con cáo già lão luyện, cũng không ngờ rằng Thái tử năm xưa còn lưu lại huyết mạch. Ngay sau đó, ông lập tức điều tra.
Những gì tra được, là một câu chuyện không quá chi tiết:
Năm xưa, khi Thái tử bị giáng làm thứ dân, bị xử trảm, Thái tử phi vừa chẩn ra mang thai đứa con còn trong bụng. Vài vị lão thần trung thành liều mình đánh tráo, đưa nàng ra khỏi nhà ngục. Thái tử phi sinh hạ một nhi tử không lâu sau đó thì qua đời. Đứa trẻ được một kẻ mà cả đời bị người đời mắng chửi là gian thần bí mật nuôi lớn.
Thân phận của Tạ Tô Duẫn vô cùng đặc biệt, người biết rõ chẳng có mấy ai.
Nhưng hắn chưa từng muốn che giấu ta. Hắn không ngần ngại để lộ những dấu vết đầy nghi hoặc, ngang nhiên để phụ thân ta điều tra.
Điều kỳ lạ là, hắn chỉ để lộ trước mặt ta, tuyệt nhiên không cho bất kỳ ai khác thấy dấu hiệu bất thường. Ngay cả khi hắn không chút kiêng dè tìm mọi cách tiếp cận ta, hắn vẫn giữ đúng mực trước mặt người ngoài, không để bất kỳ lời đàm tiếu nào làm phiền đến ta.
Chỉ là, lần này hắn hành động liều lĩnh.
Hắn bóp ngất tên đào hát kia trước mặt Tạ Trì. Nếu Tạ Trì cảnh giác hơn, có lẽ sẽ nhận ra điểm bất thường.
Tên đào hát kia được mang vào cung để vu cáo ta, có lẽ sẽ bị bịt miệng ngay trong đêm. Nhưng Tạ Tô Duẫn ra tay quyết đoán, giữ hắn lại, để thái y của Giang gia cứu sống. Từ đó, phụ thân ta kịp thời nắm được người làm chứng này.
May thay, Tạ Trì vô tâm không nghĩ nhiều, nhưng chuyện này dẫu sao vẫn rất mạo hiểm, phải không?
Ta mở nắp hộp thức ăn, bên trong là bánh sầu đông - điểm tâm mà ta lấy từ một Thái phi trong lãnh cung. Hắn thấy ta tự tay gỡ miếng bánh ra, không khỏi ngỡ ngàng vui sướng. Hắn không lo bị hạ độc, lập tức đưa vào miệng, vừa ăn vừa bình phẩm:
"Vỏ giòn, nhân mềm, vừa khéo đấy. Có phải Giang… A Thiền lấy từ lãnh cung không? Ta nghe nói từng có một vị Thái phi vì làm món này mà được sủng ái một thời gian, rồi bị đưa vào lãnh cung."
Hắn chẳng hề ngạc nhiên khi biết ta vào lãnh cung. Hắn nói trúng ngay điểm yếu:
"Nàng không muốn ở lại tẩm cung của mình vì tên nam nhân xa lạ kia đã ở đó, làm bẩn chốn sạch sẽ, đúng không?"
Tên trơ trẽn ấy không chịu dùng tay, lại còn ghé sát mặt, đoạt miếng bánh trong tay ta. Một gương mặt đẹp đầy uy lực đột ngột kề sát, đôi môi mỏng lướt qua ngón tay ta, khiến ta cảm nhận được sự mềm mại khác thường.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, như có thể hút lấy thần trí người đối diện. Hắn nở nụ cười nhẹ, nói:
"Đích nữ của Giang gia xưa nay vốn sạch sẽ, chẳng lẽ bọn họ không nhận ra?"
Có lẽ, từ lúc ta gọi hắn là "Tạ Tô Duẫn", hắn đã chẳng buồn che giấu bản tính. Chỉ vài câu, hắn bộc lộ khí thế ngang tàng, tự tin của kẻ nắm thế chủ động.
Ngay cả Thái phi trong lãnh cung hắn cũng biết rõ, vậy hẳn hắn nắm rõ kinh thành và các thế lực trong tay. Phụ thân ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn, đủ biết lực lượng trong tay hắn chẳng hề yếu, thậm chí có thể ngang ngửa với Giang gia.
Hắn chưa từng giấu ta điều gì. Và hắn cũng chẳng cần giấu giếm nữa.
Hắn hiểu ta đến đáng sợ.
Ta vốn ghét sự nhơ bẩn. Vậy mà, khi nghĩ đến tên nam nhân xa lạ kia, ta không chỉ chán ghét căn phòng, mà cả toàn bộ Phượng cung.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");