(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có vẻ tình hình đã quá nguy cấp, hắn cũng không định giấu diếm khả năng của mình nữa.
Ngay lập tức, những lưỡi d.a.o và kiếm từ nhóm thích khách ào tới. Tô Duẫn cầm kiếm bảo vệ ta, chặn lại những đợt tấn công dữ dội.
Không lâu sau, đội hộ vệ của ta cũng đến nơi. Ta giữ bình tĩnh, chỉ huy họ dần chiếm thế chủ động.
Sau vài phút giao tranh, toàn bộ thích khách đều bị tiêu diệt. Ta chỉ bị rối tóc đôi chút, nhưng Tô Duẫn lại thê thảm không tả nổi.
Bộ đồ trắng tinh của hắn đã bị nhuốm đầy máu, cơ thể có thêm nhiều vết thương mới. Nhìn hắn giờ đây, lại càng mong manh, yếu ớt hơn.
Một thoáng cảm giác áy náy thoáng qua trong lòng ta.
Từ khi gặp ta, hắn luôn rơi vào tình cảnh bị thương, yếu đuối và đáng thương như vậy.
Nhưng ta không có thời gian để suy nghĩ kỹ hơn. Sau khi tập hợp lại đội ngũ, ta vội vàng dẫn người đi gặp nhóm của Tạ Trì để rời khỏi vùng đất nguy hiểm này, đồng thời liên lạc với quan chức địa phương để bảo vệ hoàng đế và phong tỏa khu vực tìm thích khách.
Những người đi cứu ta chỉ là một phần nhỏ đội ngũ thân tín của ta và vài Ngự Lâm quân. Ta nghĩ rằng khi đến nơi, Tạ Trì và đại quân của hắn hẳn đã trấn áp được đám thích khách.
Nhưng trước mắt ta lại là một khung cảnh hỗn loạn.
Lệ Yên Nhiên la hét không ngừng, gây rối loạn đội hình phòng thủ của Ngự Lâm quân. Họ vì thế mà lúng túng, liên tiếp rơi vào thế yếu.
Tạ Trì đã bị thương, đứng ngây người như mất phương hướng.
Thậm chí không phát giác ra giữa đám thích khách có kẻ đang giương cao một thanh đoản đao, nhắm thẳng vào tim hắn, chuẩn bị ném tới.
Ta nhíu mày, nhanh chóng kéo cung, một mũi tên xuyên qua cổ tên thích khách.
Mũi tên thứ hai nhắm thẳng vào Lệ Yên Nhiên, khiến nàng sững người, đối mặt với đầu mũi tên, hoàn toàn không dám cử động.
Ta nhìn thẳng vào nàng, không một lời, chỉ làm khẩu hình:
"Im miệng."
Nàng ta sợ đến mức bất động, cuối cùng cũng chịu yên lặng.
Ta buông mũi tên thứ hai, b.ắ.n trúng vai trái tên thủ lĩnh của đám thích khách, rồi hạ cung, lạnh lùng ra lệnh:
"Giữ lại tên đó, những kẻ khác, g.i.ế.c hết."
17
Giữ lại một kẻ sống sót quan trọng đã giúp việc điều tra được tiến hành nhanh chóng.
Ban đầu, ta nghĩ rằng đây là âm mưu ám sát nhằm vào hoàng đế khi xuất cung, thậm chí đã gửi thư về kinh thành, nhắc nhở phải cảnh giác.
Nhưng không ngờ thích khách lại chỉ là những kẻ liều mạng được một viên quan nhỏ bé, chẳng đáng chú ý, thuê bằng toàn bộ gia sản.
Không phải âm mưu kinh thiên động địa, không phải sự đấu đá quyền lực phức tạp, mà chỉ là hành động trả thù của một kẻ nhỏ bé, bị dồn vào bước đường cùng.
Hóa ra, trong thời gian Tạ Trì và Lệ Yên Nhiên đóng giả dân thường, dạo chơi khắp nơi, họ tình cờ gặp một vụ ức h.i.ế.p dân lành. Lệ Yên Nhiên xúi giục hoàng đế ra tay trừng trị, còn viên tri phủ thì khinh khỉnh chế giễu, định đuổi cả hai đi.
Không ngờ, Tạ Trì lấy lệnh bài ra, lập tức khiến tri phủ sợ xanh mặt, quỳ lạy van xin.
Lệ Yên Nhiên đề nghị Tạ Trì trực tiếp xử lý. Kết quả, họ phát hiện tên tri phủ là một kẻ tham ô, đã nhiều lần làm điều ác. Tạ Trì lập tức cách chức, kết án tử hình và thậm chí tru di cả gia tộc hắn.
Quyết định ấy trông có vẻ chính đáng, thỏa mãn tinh thần trừng trị cái ác.
Nhưng trị quốc an dân không phải là câu chuyện dễ dàng như trong sách vở. Nếu ta ở đó, ta sẽ để cấp trên của tri phủ xử lý sự việc, vì không có lý do gì để hoàng đế tự mình đối phó một viên quan nhỏ.
Tạ Trì và Lệ Yên Nhiên rõ ràng không hiểu được điều này. Tại vùng đất xa xôi, cách biệt với kinh thành, họ lại để lộ thân phận một cách lộ liễu, vô tình gieo xuống mầm họa. Một khi đã ra tay, họ làm đến cùng, khiến tên quan tham ô chỉ sau một đêm tan cửa nát nhà, người thân c.h.ế.t sạch. Bị dồn đến đường cùng, hắn không còn gì để mất, sinh lòng căm hận. Trước khi chết, hắn đã dốc hết tài sản cuối cùng để thuê thích khách ám sát Hoàng đế.
Nói cho cùng, đây cũng là một dạng "đồng quy vu tận."
Những vụ ám sát nhắm vào hoàng đế không phải hiếm, nhưng bị đặt vào tình thế này chỉ vì sự nông cạn thì quả là hiếm thấy.
Phụ thân ta từ nhỏ đã dạy rằng không được xem nhẹ bất kỳ ai. Lịch sử là dòng chảy khắc nghiệt, một nhân vật lớn có thể gục ngã vì một chuyện nhỏ, và một kẻ nhỏ bé có thể vươn lên từ cơ hội tưởng chừng tầm thường.
Cái gọi là "người nhỏ bé" chẳng qua chỉ là người không được sinh ra trong gia đình quyền quý, không có cơ hội tiếp cận thông tin quan trọng, nhưng điều đó không có nghĩa là họ ngu ngốc.
Vì vậy, ta luôn cẩn trọng với mọi người trong cung, bất kể địa vị. Ta nhớ rõ tên từng người, từ phi tần đến cung nữ. Một người như Ngọc Tài Nhân, đến cả Tạ Trì còn không nhớ, ta chỉ cần liếc qua là nắm rõ toàn bộ thông tin.
Những người tưởng mình ẩn nấp rất giỏi, như phi tần từng ngầm ủng hộ Lệ Yên Nhiên, cũng không biết rằng ta nắm rõ mọi động tĩnh trong cung như lòng bàn tay.
Tạ Trì không nhìn thấy những điều này. Trong mắt hắn, ta chỉ là một nữ nhân với kiểu tóc gọn gàng không rối, và những bộ y phục không đủ mềm mại, hấp dẫn.
Hắn không nhận ra rằng, người mà hắn cho là quyến rũ, mê hồn, lại chính là nguồn cơn của những rắc rối không ngừng.
Cuối cùng, ai là người phải giải quyết những rắc rối ấy? Là ta.
Khi Tạ Trì bất tỉnh trên giường bệnh, người ở bên hắn chỉ có ta.
Còn Lệ Yên Nhiên, người hắn yêu chiều, đã tự lo thân mình vì sợ hãi, đâu còn nghĩ đến hắn.
Tạ Trì dường như đang gặp ác mộng, hoặc bị những cơn đau từ vết thương quấy rầy. Hắn cau mày, bàn tay quờ quạng, vô tình nắm lấy ống tay áo của ta.
Ta cúi xuống, nói khẽ:
"Hoàng thượng có điều gì phân phó?"
Hắn vẫn chưa tỉnh, chỉ không ngừng lẩm bẩm.
Ta lắng nghe, nhận ra hắn nói:
"Xin cho ta một lá bùa bình an…"
Những lá bùa bình an từ chùa Vi Sơn, ta đã xin đủ cho người thân và dân chúng, nhưng không có cho Tạ Trì. Ta đoán hắn cũng chẳng cần.
Nhưng giờ, hắn đã nói vậy, ta tất nhiên không thể trái ý.
Một đội người được phái đi trong đêm, ngựa chạy đến kiệt sức mới mang về một lá bùa nhỏ, thoang thoảng mùi dược thảo.
Ta đặt nó bên gối của Tạ Trì, ở lại chăm sóc hắn mấy ngày, đến mức không chịu nổi nữa mới quay về nghỉ.
Khi trở lại, Tạ Trì đã tỉnh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");