Tại bar Ảo Quốc, vẫn trong căn phòng VIP sang trọng, hai nam nhân điển trai ngồi đấy nhàn nhã nhấm nháp ly rượu Tây.
- Vĩnh Kiệt, bên lão có động thái gì không?
Anh lúc này nhấp một ngụm rượu rồi tựa lưng vào thành ghế, nhàn nhạt nói:
- Chưa thấy gì khác thường.
- Mình không nghĩ lão ta sẽ dễ dàng bỏ qua đâu? Tốt nhất vẫn nên đề phòng trước.
- Người của chúng ta vẫn luôn theo sát lão. Cậu yên tâm đi.
Hắn nghe vậy tay cầm ly rượu lắc nhẹ, chợt suy tư một hồi rồi lên tiếng:
- Vậy còn tên kia?
- Cậu đang nói đến Tống Ngạo Thiên sao? Không có kết quả. Muốn điều tra một kẻ như hắn thật sự không dễ, ngưởi chúng ta cử đi theo hắn đều bị hắn phát hiện và cắt đuôi. Tên đấy xảo quyệt và ranh ma như vậy, muốn biết một chút thông tin của hắn cũng như mò kim đáy bể. Nhưng tại sao cậu lại muốn điều tra hắn, trước giờ tuy Quỷ Thiên Hội và Hắc Long Bang đều không ưa nhau nhưng nước sông vốn không phạm nước giếng.
Hắn nghe vậy đôi mắt chợt trở nên sâu thẳm, đưa ly rượu lên nhấp một ngụm rồi suy tư nói:
- Mình có cảm giác giữa tên đó và cô ta dường như có bí ẩn.
- Cậu nói Triệu Băng Nhi sao? Thiên Uy, đến bây giờ cậu vẫn chưa phát hiện ra bản thân đã thích cô gái ấy rồi sao?
Vẫn là câu hỏi hắn không muốn nghe ấy, liền lên tiếng phớt lờ:
- Vĩnh Kiệt, đừng nhiều lời, cậu tốt nhất nên lo cho thân mình, cũng đến lúc tiếp quản Trương Thị được rồi. Vũ Thị hôm nay quay film quảng cáo sản phẩm, người đại diện là Phương Đan, có muốn đến chiêm ngưỡng một chút.
- Từ Phương Đan sao? Nghe nói cô ta dạo này cũng rất có tiếng tăm, mình cũng muốn được mở rộng tầm mắt.
Hắn nghe vậy bờ môi lại khẽ cong lên, uống cạn ly rượu rồi đặt xuống bàn:
- Đi thôi.
Nói rồi hắn cũng đứng dậy trở ra, Vĩnh Kiệt thấy vậy cũng bỏ chiếc ly xuống mà theo sau.
* * * * *
Tại hậu trường quay film quảng cáo của Vũ Thị, đội ngũ ekip hùng hậu đang tích cực hướng mắt vào chiếc màn hình quay film.
Nữ nhân với gương mặt được trang điểm theo tone nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy màu hồng phấn bồng bềnh đứng giữa con phố sầm uất dưới tia nắng gắt nhưng cô gái ấy vẫn rạng rỡ xinh đẹp.
Từng bước uyển chuyển tiến lại phía ống kính, bờ môi khẽ mỉm cười mãn nguyện, nét mặt tự tin rồi nhẹ nhàng nói:
- Có khi nào bạn cảm thấy thiếu tự tin trước một cuộc hẹn, ngại ngùng tiếp chuyện hay làm quen tại những buổi tiệc hay thấy mình hoàn toàn chìm nghỉm trước đám đông? Đó là khi bạn chưa đầu tư đúng mức cho nhan sắc của mình. Tất nhiên việc làm đẹp phải phù hợp hoàn cảnh, khiến bạn yêu bản thân hơn chứ không phải là biến thành một ai đó xa lạ.
Lời vừa dứt, cô gái ấy liền lấy trong túi sách của mình ra một lọ mỹ phẩm đưa lên trước mặt, rồi nở một nụ cười rạng rỡ:
- Với tôi, làm đẹp là quyền lợi và cũng là nghĩa vụ. Còn bạn?
"CẮT!!!" Lời của người đạo diễn vang lên kéo theo tiếng vỗ tay cùng những lời khen:
- Quả không hổ danh là ảnh hậu, diễn xuất rất tốt!
Phương Đan đứng đấy nghe vậy khẽ mỉm cười cảm ơn, bàn tay đưa lên thấm những giọt mồ hôi còn vương trên trán. Băng Nhi thấy vậy lại cầm lấy chai nước đi đến, bất chợt bên tai nghe được một âm thanh lạ, cô theo phản xạ nhìn lên, chiếc đèn sân khấu đã bị tuột ốc đang lắc lư ở trên cao, một giây sau đó liền rơi tự do xuống người Phương Đan. Băng Nhi không kịp nghĩ ngợi liền vội lao đến đẩy Phương Đan sang một bên, cản người cô không cẩn thận ngã xuống, một lực mạnh trút thẳng lên người đến đau đớn. Tiếng la hét thất thanh, những ánh điện nhấp nháy chập chờn, mảnh thuỷ tinh vương vãi khắp trên sàn cùng dòng máu đỏ chảy dài ra. Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt sợ đến mất cả hồn vía.
Giới thiệu nhân vật:
Từ Phương Đan - 23 tuổi, tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh của Los Angeles. Cô là người có tố chất vậy nên trở về nước, sau hai năm đã có một số tác phẩm để đời cùng giải thưởng xuất sắc và đặc biệt dành được giải Ảnh hậu Châu Á. Là đại tiểu thư của dòng tộc họ Từ danh tiếng nhưng tính cách lại không kiêu ngạo và kênh kiệu, trái lại còn rất nhu mì và tốt bụng. Sau cô còn có người em gái là nhị tiểu thư Từ Phương Uyên - 18 tuổi, tính khác trái ngược người chị của mình, đanh đá và kênh kiệu.
Mạnh Thường Mỹ - 27 tuổi, là trợ lý của Từ Phương Đan. Tên này thì khỏi nói rồi nhé, người ta nói "cha mẹ sinh con, trời sinh tính", tên này hình dáng của nam nhân nhưng tính cách lại ẻo lả hơn cả con gái nếu không muốn nói là bị "bóng". Tính cách tuy hơi khó tính một chút nhưng kể ra là người tốt, chu đáo và chăm sóc Phương Đan tận tình còn hơn cả cha mẹ cô ấy.
(Vào truyện thôi ạ)
Cú ngã vừa rồi thật sự khiến cô rất đau, vật thể đổ lên người cô cũng rất nặng nhưng tất cả chỉ là cảm giác cả người ê ẩm chứ không phải đau như rách da, rách thịt.
Băng Nhi lúc này khẽ nhíu mày từ từ mở mắt, sắc đầu tiên cô nhìn thấy là màu đỏ của máu, một giây sau đó liền chuyển sang sửng sốt nhìn người bên cạnh, bật thốt lên:
- Vũ Thiên Uy!
Đám nhân viên ngoài kia lúc này mới bừng tỉnh hốt hoảng nói:
- Vũ tổng ngài có sao không?
- Mau đi gọi bác sĩ đến đây!
Hắn lúc này chẳng bận tâm đến những lời đấy, đôi mắt nhìn sang cô loé lên một tia lo lắng hỏi:
- Có sao không?
Băng Nhi còn chưa hết ngỡ ngàng nghe hắn hỏi vậy chỉ biết ngây người khẽ lắc đầu.
Hắn thấy vậy trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đưa lên chạm nhẹ vào vết thương ở bên thái dương khẽ nhíu mày một cái.
Cùng lúc đấy Từ Phương Đan vừa mới hoàn hồn liền tiến lại chỗ cô ngồi xuống:
- Băng Nhi, cô không sao chứ? Thật cảm ơn!
Lúc này, Vĩnh Kiệt không biết lấy từ đâu một hộp cứu thương nhỏ đi tới chỗ hắn, Băng Nhi thấy vậy lại đưa tay ra nhận lấy rồi nói:
- Để tôi.
Vĩnh Kiệt nghe vậy cũng chỉ đành gật đầu rồi đi lại chỗ Từ Phương Đan lịch sự hỏi:
- Cô không sao chứ?
Phương Đan nhìn anh khẽ mỉm cười một cái lắc đầu rồi hướng đến Băng Nhi.
Cô lúc này lấy trong chiếc hộp cứu thương ra một miếng bông thấm chút cồn rồi rướn người lên lau nhẹ vết thương cho hắn.
Khoảng cách gần đến mức lại khiến cả hai cùng lúc tim lỗi đi một nhịp. Mà mọi người xung quanh lúc này dường như cũng nín lặng lại, một phần vì lo sợ hắn sẽ trách tội vì tai nạn vừa rồi, một phần vì tình cảnh của hai người lúc này nhìn là thấy tình ý, vậy nên mọi người ngoài quan sát ra một tiếng cũng không dám nói, ngay cả khi bác sĩ đến cũng bị ngăn cản không cho phá đám.
Sau khi lau sạch sẽ vết thương, cô bôi thuốc cho hắn rồi lấy miếng gạc nhẹ nhàng băng lại, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhưng thanh âm lại có chút dịu xuống:
- Cũng may vết thương không rách sâu lắm. Hơn nữa anh không nhất thiết phải làm vậy.
Hắn nghe cô nói vậy không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, vẻ mặt liền thay đổi, lạnh giọng nói:
- Triệu Băng Nhi, cô tưởng tôi giúp cô sao? Tôi vì lo cho người đại diện sản phẩm của Vũ Thị bị tổn thương sẽ làm ảnh hưởng đến mọi việc. Cô có biết Vũ Thị đã bỏ ra bao nhiêu tiền để ký hợp đồng với cô ấy không? Tôi để cô đi đón tiếp cô ấy vì nghĩ cô đủ khả năng để bảo vệ sự an toàn vậy mà đến bản thân mình cô cũng còn không lo nổi.
Băng Nhi nghe vậy không hiểu sao trong lòng lại tức giận, bàn tay băng vết thương cho hắn dùng lực mạnh hơn khiến hắn đau nhói mà gắt lên một tiếng:
- Triệu Băng Nhi, cô bị điên sao?
- Vũ tổng, thật ngại quá. Vết thương vủa ngài phải băng chặt mới có thể giữ được thuốc.
Nói rồi cô liền xoay người toan đứng dậy rời đi, bất chợt cánh tay lại bị hắn kéo mạnh xoay người lại, một giây sau đó ngang nhiên giữa bao con mắt cúi xuống hôn lên đôi cánh đào đỏ mọng ấy.
Mọi người lúc này há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi kinh ngạc. Tuy biết sếp của bọn họ là người chỉ cần đưa mắt nhìn ắt hẳn sẽ có nữ nhân tự động lên giường nhưng hắn vốn không bao giờ thể hiện hành động thân mật như vậy trước mọi người hơn nữa, cô gái hắn đang hôn đây lại chỉ là một trợ lý bình thường chứ không phải vị tiểu thư danh giá hay cô hoa hậu nổi tiếng nào. Chính là vì khẩu vị mới của hắn mới khiến mọi người sửng sốt.
Băng Nhi lúc này ngây người mở to mắt nhìn gương mặt đang sát kề, bất chợt nhận thức được mọi chuyện liền đẩy mạnh hắn, ngay sau đó lại thẳng tay giáng xuống gương mặt tuấn mỹ ấy một cái tát uất ức. Đôi đồng tử giờ đã đỏ ngàu, hắn làm sao có thể ở trước mặt mọi người làm như vậy chứ?
- Vũ Thiên Uy, tôi thấy anh mới chính là kẻ điên.
Nói rồi, Băng Nhi liền đứng dậy quay người rời đi mà đám người ở lại bị hành động cùng lời nói của cô khiến họ một lần nữa kinh hãi.
Hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy? Tim của bọn họ sắp rơi hết ra ngoài rồi. Lúc thấy hắn xả thân vào che chở cho cô khỏi chiếc đèn mọi người đã hết sức kinh ngạc, ngay sau đó lại được chứng kiến một cảnh film lãng mạn kéo họ đến cảm xúc ngỡ ngàng và bây giờ lại tận mắt thấy được một nữ nhân cả gan dám đối chọi lại với hắn thật sự khiến người ta hiếu kỳ muốn biết hắn sẽ đối đãi với cô như thế nào.
Thiên Uy ngồi đấy dõi theo bóng dáng nhỏ bé đi khuất, tâm tình lại trở nên phức tạp.
Hắn không hiểu sao khi nhìn thấy cô gặp nguy hiểm bản thân lại xuất hiện thứ cảm giác lo lắng bất chợt như vậy, lúc đấy hắn không thể nghĩ ngợi gì ngoài việc thôi thúc bản thân phải chạy nhanh đến để bảo vệ cho cô. Bàn tay bất giác đưa lên chạm nhẹ vào miếng băng, vết thương có thể tuy không sâu nhưng cảm giác đau xót vẫn còn dữ dội, hắn chỉ cảm thấy thật may là cô không phải chịu đựng nó, hắn đã về đúng lúc rồi.
Vĩnh Kiệt thấy hắn ngồi đấy ngây ngốc như vậy lại khẽ mỉm cười bước tới vỗ nhẹ vai hắn:
- Thiên Uy, có phải cảm thấy rất đau không?
Hắn nghe vậy mới chợt bừng tỉnh, hất tay Vĩnh Kiệt ra rồi đứng dậy, lãnh đạm nói:
- Vĩnh Kiệt, cậu đừng nghĩ mình yếu đuối như vậy!
Nói rồi hắn lại quay sang Phương Đan, một tay đút túi, một tay đưa ra trước:
- Từ tiểu thư, rất vui khi được hợp tác với cô. Tai nạn hôm nay, thật may không có ảnh hưởng gì, hy vọng cô không để bụng!
Từ Phương Đan thấy vậy cũng mỉm cười bắt tay với hắn:
- Vũ tổng khách sáo rồi, tôi còn phải cảm ơn trợ lý của ngài đã cứu tôi một mạng, sao lại để bụng được!
- Vậy được, nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước. Buổi quay film hôm nay dừng ở đây, Từ tiểu thư hãy về nghỉ ngơi.
Từ Phương Đan khẽ gật đầu một cái, hắn thấy vậy cũng xoay người đi bất chợt đôi chân chợt khựng lại đưa cái nhìn sắc lạnh đảo quanh đám nhân viên một lượt rồi lạnh giọng nói:
- Sự cố hôm nay, các người tốt nhất nên có lời giải thích.
Dứt lời, hắn hai tay đút túi, dáng vẻ cao ngạo rời đi mà đâu trông thấy phía sau một đám tái mép đang khẽ run sợ.
Sau khi chứng kiến một màn kinh ngạc vừa rồi, lúc này tên ẻo lả, trợ lý của Từ Phương Đan mới đi tới, hai tay luống cuống kiểm tra người Phương Đan rồi gấp gáp hỏi:
- Tiểu Đan à, em có bị làm sao không? Trời ơi, đúng là làm chị sợ chết mà.
- Chị Mạnh, em không sao.
- Hưzzz.... cái tập đoàn Vũ Thị này nhiều tiền của, lớn mạnh vậy mà lại dùng một chiếc đèn rẻ tiền này, suýt chút nữa khiến người ta mất mạng. Chị nhất định phải đi nói tên đó để hắn thay đổi mới được.
Từ Phương Đan nghe vậy chỉ biết cười trừ nhìn sang Vĩnh Kiệt có chút e ngại mà khẽ giật tay Mạnh Thường Mỹ:
- Chị Mạnh!
Vĩnh Kiệt thấy vậy lại nở một nụ cười toả nắng nhìn sang Mạnh Thường Mỹ thân thiện nói:
- Chị Mạnh, thật ra vấn đề không phải là chuyện tiền bạc mà đây là sự cố thôi. Hơn nữa Vũ tổng cũng đã lên tiếng rồi, Từ tiểu thư đây còn không để bụng, sao chị phải như vậy?
Mạnh Thường Mỹ nghe vậy liền bực bội nhìn sang anh gắt lên, ngón tay đưa lên ỏng ẹo chỉ chỉ trỏ trỏ:
- Tôi nói cho anh biết nhé, không phải vì...
Lời chưa kịp nói ra hết Mạnh Thường Mỹ liền cứng họng lại, một giây sau nét mặt liền dãn ra, e thẹn mỉm cười tiến sát lại gần, đưa ngón tay trỏ dí mạnh vào ngực Vĩnh Kiệt một cái rồi thẹn thùng nói:
- Chàng trai này nói phải, Tiểu Đan không để bụng thì tôi cũng không cần để bụng.
Vĩnh Kiệt lúc này cảm nhận được có một luồng điện chạy quanh người khiến anh rùng mình nhìn tên ẻo lả ấy cố gượng lấy một nụ cười nhợt nhạt, bất giác lùi lại một bước.
Từ Phương Đan ở bên cạnh không khỏi ngỡ ngàng nhưng rất nhanh sau đó liền tiến lên túm lấy cánh tay Mạnh Thường Mỹ rồi nhìn sang anh, có chút vội vã nói:
- Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.
Nói rồi cô cúi chào một cái rồi kéo tay Mạnh Thường Mỹ lôi đi trong khi mắt tên ẻo lả đấy còn đang dính chặt lên người anh.
Vĩnh Kiệt đứng đấy dõi theo bóng hai người họ đi khuất mới chợt hoàn hồn, anh nhìn xuống áo mình chỗ ngực vừa mới bị tên ẻo lả ấy chạm vào lại cảm thấy khiếp sợ, vội vã lấy chiếc khăn trong túi ra lau sạch đi chỗ đấy, bỗng lại bực bội vứt chiếc khăn xuống đất rồi hậm hực nói:
- Aiizzz.... xìiii.... Chắc mình phải nên thay áo thôi.
Nói rồi anh cũng vội vàng quay trở ra, cùng lúc đấy một bóng người đứng ở góc khuất khẽ đưa tay lên kéo sụp chiếc mũ xuống che đi gương mặt rồi cũng rời đi.