Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 98: Chương 98:




“Nếu có bệnh thì đi khám bác sĩ, không bị bệnh thì về phòng nằm.” Ôn Diễn lạnh lùng nói.

 

Ôn Chinh lập tức phẫn nộ nói to với anh hai: “Mẹ nó bây giờ em bị bệnh hay là anh có bệnh hả? Trước đây anh ép tụi em phải chia tay, chờ tụi em thật sự chia tay rồi lại cố ý đứng về phía em, đề nghị ý tưởng cùi bắp này cho em, để em mặt dày trơ trơ đi tìm Mông Mông, mặt mũi một thằng đàn ông như em đều mất hết ở chỗ cô ấy, rồi hình tượng của anh cũng cao lớn hơn đúng không?”

 

Đột nhiên Ôn Diễn nhíu mày, cũng bị em trai nói cho tức giận bực mình, lạnh lùng trách mắng: “Anh bảo em đi tìm Thịnh Thi Mông để tái hợp, sao lại mất mặt gì ở đây?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Ôn Chinh trừng mắt, khó xử mím môi, giận dữ hỏi ngược lại: “Sao lại không mất mặt chứ? Chia tay rồi còn đi dán ngược, đời này em chưa bao giờ uất ức trước mặt con gái như vậy.”

 

“Nếu em cảm thấy mặt mũi quan trọng hơn Thịnh Thi Mông vậy thì cũng đừng ồn ào ở đây với anh nữa.” Ôn Diễn nghiêm mặt cười nhạo: “Ai bảo em không biết cố gắng mà mê đắm người ta, hoặc là thừa nhận hoặc là câm miệng đi.”

 

“Anh đào góc tường em mà đi dạy ngược lại em à?” Ôn Chinh mắng: “Ôn Diễn, bình thường anh ngồi trong lòng mà vẫn không loạn* thanh tâm quả dục**, bố giới thiệu cô gái cho anh, ông ngoại giới thiệu cho anh, thậm chí còn đến nhà mà anh vẫn ra ngoài trốn tránh, bố hỏi em mấy ngày anh ở chỗ nào em cũng không nói! Nói nửa ngày, cái đồ mặt người dạ thú của anh chỉ thích chơi sau lưng kích thích đúng không? Mấy ngày nay Mông Mông không gặp em, có phải là bởi vì anh bắt cóc cô ấy không?”

 

*“Tọa hoài bất loạn”: ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ mà trong tâm không nảy sinh ý đồ xấu.

 

**Lòng thanh thản, tâm hồn trong trắng, không ham muốn.

 

Ôn Diễn càng nghe càng cảm thấy hoang đường, không biết mạch não của thằng em anh rẽ ngã nào rồi, muốn mắng nó nhưng cũng ngại lãng phí miệng lưỡi.

 

Anh ta lắng nghe, vỗ về lông mày của mình mỉm cười.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Hóa ra lúc trước anh đi tìm chị Mông Mông, bên ngoài là để chia rẽ hai tụi em, trên thực tế là bảo chị ấy làm máy bay hỗ trợ cho anh và Mông Mông đúng không?”

 

Ôn Diễn nhíu mày, cũng không nói lời nào, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn em trai anh, xem nó còn nghĩ ra chuyện đặc sắc gì nữa.

 

Kết quả Ôn Chinh vừa nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, một chút cũng không có áy náy với em trai mình, càng nghĩ càng cảm thấy là chuyện như vậy.

 

Anh ta cũng không muốn nói thêm nữa, trực tiếp giơ nắm đấm vung tới mặt anh trai.

 

Trước kia khi Ôn Chinh còn đi học ở trường, ỷ vào bố mình có tiền nên đã làm không ít chuyện thối tha, chắc chắn đánh nhau là có đánh, hơn nữa một thằng đàn ông nếu ngay cả đánh nhau cũng không dám, vậy thì đừng làm đàn ông nữa.

 

Môi Ôn Diễn giật giật, trực tiếp nghiêng người né tránh, cong khuỷu tay gõ lên xương sườn em trai, ngay tức khắc Ôn Chinh bị đau hít hà một tiếng, ngay sau đó bị Ôn Diễn bắt cánh tay hai ba lần rồi trở tay ấn lên giường.

 

Người đàn ông nhìn em trai mình từ trên xuống nhưng cho dù Ôn Chinh không đánh lại cũng còn mạnh miệng.

 

“Mẹ kiếp! Có giỏi thì đừng dùng những chiêu anh học ở trường!”

 

Một tiếng mắng này, sức lực Ôn Diễn gông cùm xiềng xích anh ta lại chặt hơn một chút, Ôn Chinh đau đến nhíu mày, cuối cùng cũng câm miệng lại.

 

“Nếu anh thực sự dùng thì em cho rằng em còn nói được chắc?” Ôn Diễn không có cảm xúc gì cảnh cáo: “Thành thật một chút biết không, có chuyện gì thì nói, đừng đùa giỡn mấy cái khoa chân múa tay của em trước mặt anh.”

 

Bị trào phúng là khoa chân múa tay, sao Ôn Chinh có thể chịu đựng được chứ, giọng điệu quái đản không đoán được nói: “Anh không khoa chân múa tay, mấy năm học ở trường Quân đội cũng học chút quyền cước công phu ghê gớm, lui dịch* trở về còn tiếp tục làm tổng giám đốc Ôn cống hiến cho kinh tế quốc gia, ngay cả góc tường em trai anh anh cũng đào, mẹ nó anh là đàn ông nhất.”

 

*役: Dịch: Ði thú ngoài biên thùy. Việc quân cũng gọi là dịch. Canh giữ biên cương, đi nghĩa vụ quân sự, đi phục vụ chiến đấu.

 

“Nếu em muốn phục vụ, ngày mai anh sẽ lên quân khu cử báo tên thật của em.”

 

Ôn Diễn sống sờ sờ bị em trai chọc cười vui vẻ, trầm thấp cười ra tiếng.

 

Ôn Chinh càng nghe càng tức giận, buông cổ họng hô to: “Bố! Tới mau! Bố coi con trai lớn của bố sinh hoạt có vấn đề lớn này!”

 

Ôn Diễn nhíu mày, lập tức che miệng Ôn Chinh.

 

Ôn Chinh á á hai tiếng, bị anh trai anh ta trở mình nằm ngửa trên giường, ngay sau đó Ôn Diễn ném điện thoại lên mặt anh ta.

 

“Mắt mù nhưng miệng không câm nhỉ?” Ôn Diễn lạnh lùng nói: “Mở to mắt nhìn rõ người trong ảnh là ai đi.”

 

Ôn Chinh chớp mắt một cái, cầm lấy điện thoại cẩn thận nhìn kỹ.

 

Đúng là trên ảnh chụp chung có anh trai anh ta và một sinh viên nữ Yến Ngoại, nam anh ta không nhận sai nhưng nữ không phải là Mông Mông.

 

Vừa rồi Ôn Chinh chỉ nhìn lướt qua một cái thì điện thoại đã bị giật lại, căn bản là không nhìn rõ mặt, chỉ có điều bình thường mình thấy Ôn Diễn nhiều, nhìn dáng người kia là nhận đó là Ôn Diễn nhưng trang phục tốt nghiệp rộng thùng thình, che dáng người cô gái, hơn nữa còn đội mũ sinh viên tốt nghiệp.

 

Yến Ngoại nổi danh là có nhiều mỹ nữ thật nhưng anh trai anh ta lại không có sở thích sưu tập tem* của sinh viên nữ, hơn nữa anh ta cũng không nhìn rõ mặt nên cứ đinh ninh đó là Thịnh Thi Mông.

 

*集邮女: Theo mình tìm hiểu thì nó kiểu là như một thành tích, sưu tập xem mình ngủ với bao nhiêu người…

 

Người trong ảnh không phải Thịnh Thi Mông nhưng gương mặt kia cũng rất quen thuộc.

 

Chờ anh ta nhớ tới cô gái này là ai, đầu óc lại vù vù một chút, hơn nữa còn quay cuồng hơn tiếng vù vù vừa nãy.

 

“... Đây không phải là, chị gái Mông Mông sao?”

 

“Ừm.”

 

Ôn Diễn biết sớm chuyện gì Ôn Chinh cũng sẽ biết chuyện này, anh biết rõ đức hạnh Ôn Chinh như thế nào, đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu mấy lời châm chọc mỉa mai một phen.

 

Tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị nhưng trong lòng người đàn ông xưa nay cẩn thận bình tĩnh cũng khó mà không thấy xấu hổ, chỉ nghĩ có thể giấu thêm chút nào thì hay chút đó.

 

Bây giờ biết cũng tốt, không cần anh tự mình nói.

 

“...”

 

Ôn Chinh sửng sốt trên giường ít nhất hai phút, chờ lấy lại tinh thần thì cẩn thận nhìn ảnh nền màn hình trên điện thoại, hận không thể xé điện thoại ra mà coi cho kỹ.

 

Ảnh chụp không có vấn đề gì lớn, chụp rất đẹp, bối cảnh và ánh sáng đều hoàn hảo.

 

Nói thật lòng, nhờ có gen siêu hùng mạnh của ông cụ Ôn Hưng Dật nên mấy đứa con đứa cháu nhà họ Ôn đều đẹp trai, mỗi người chụp ảnh đều là sát thủ của máy ảnh, về mặt chụp ảnh là chưa bao giờ thua ai.

 

Anh trai anh ta mặc tây trang thẳng tắp, vóc dáng cao cáo dáng người nhức nách, gương mặt đẹp trai, chị Mông Mông mặc quần áo cử nhân nhưng gương mặt kia không già, rất trẻ trung xinh đẹp.

 

Rất xứng đôi.

 

Nhưng quỷ dị là hai người họ rất hợp nhau.

 

Cũng không phải là Ôn Diễn ăn no rửng mỡ không biết làm gì mà chạy ra ngoài Yến Ngoại chụp ảnh chung với chị Mông Mông, Ôn Chinh không muốn nghĩ đến chuyện thái quá như vậy nhưng dường như chuyện này thật sự cứ thái quá như vậy.

 

So với việc anh trai đào góc tường anh ta và Thịnh Thi Mông thì còn thái quá hơn.

 

“Con mẹ nó anh…”

 

“Con mẹ nó anh…”

 

“Thái quá.”

 

Ôn Diễn cũng cảm thấy thái quá, lúc trước sau khi phát hiện mình thích Thịnh Nịnh, anh từng một lần không cách nào để chấp nhận, cho rằng mình điên rồi.

 

Giãy giụa hồi lâu nhưng vẫn không kìm chế được, cảm xúc rung động chiến thắng lý trí nên anh dứt khoát từ bỏ.

 

Đến bây giờ đã đâm đầu vào, đã càng không có cách nào buông tay.

 

“Chân trước em chia tay với Mông Mông, chân sau anh liền bên nhau với chị cô ấy?” Ôn Chinh lẩm bẩm nói: “Anh, anh thật sự nên đi khám đầu óc đi.”

 

“...”

 

-

 

“Ôn Chinh biết rồi”

 

Một câu ngắn ngủi, không có bất kỳ dấu chấm câu nào, cũng nhìn không ra bất kỳ giọng điệu nào nhưng không biết tại sao, Thịnh Nịnh lại nghe ra một cảm xúc nản lòng.

 

Lúc này Thịnh Nịnh vốn đang tổ chức liên hoan tốt nghiệp, mời rượu với bạn học để làm lý do tránh náo nhiệt, đột nhiên nhận được tin nhắn này của Ôn Diễn.

 

Cô cũng không dám chậm trễ, lập tức lấy cớ ra khỏi phòng bao, lén lút tìm một góc gọi điện thoại cho Ôn Diễn.

 

“Alo?” Thịnh Nịnh do dự một lúc lâu, giọng điệu lo lắng: “Anh không sao chứ?”

 

“Có thể có chuyện gì được.”

 

Thịnh Nịnh gãi gãi mặt, hỏi: “Em trai anh nói gì không?”

 

“Không nói gì.” Ôn Diễn nói: “Nó nói lúc nào đó bốn người chúng ta đi ăn bữa cơm với nhau, gặp mặt tâm sự.”

 

Thịnh Nịnh: “...”

 

Có gì tốt mà tâm sự chứ, không xấu hổ hả?

 

Ôn Diễn trầm mặc một lúc lâu, nói: “Bên phía nó anh đuối lý, không tiện từ chối, em nói một tiếng với em gái em đi.”

 

“... Được rồi.”

 

Giao phó chuyện này xong, tạm thời hai người không biết nên nói gì.

 

Ôn Diễn chậm rãi thở dài, thấp giọng nói: “Yên tâm, có anh che cho em, mũi tên bắn lén không trúng người em đâu.”

 

-

 

Ôn Chinh đề nghị bốn người họ đi ăn cơm chung rồi tâm sự chuyện này cho tốt, chính anh ta không nói với Thịnh Thi Mông mà nhờ Thịnh Nịnh chuyển lời.

 

Phản ứng của Thịnh Thi Mông cũng giống như Thịnh Nịnh, hơn nữa cô ấy có khó hiểu hơn Thịnh Nịnh.

 

“Có bệnh hả? Cái này có gì tốt mà nói đâu?”

 

Thịnh Nịnh cũng cảm thấy hơn nửa là đầu Ôn Chinh có vấn đề gì rồi nhưng bên Ôn Diễn lại cảm thấy đuối lý cho nên không có cách nào từ chối, một cái tát vỗ không vang, mà cô cũng là một bàn tay tự nhiên cũng đuối lý, hơn nữa cô cũng không quen biết với Ôn Chinh, mặt cũng chưa từng thấy qua mấy lần cho nên càng không biết nên từ chối như thế nào.

 

“Dù sao đến lúc đó em cũng nhìn trước ngó sau mà nói chuyện nghe.” Thịnh Nịnh thở dài nói: “Nhớ biểu hiện khiếp sợ một chút, nếu không sẽ không phù hợp với lẽ thường.”

 

Thịnh Thi Mông hơi khó xử, tuy nói đời người như diễn kịch nhưng cô ấy cũng không phải diễn xuất thật sự, vất vả lắm mới có thể chia tay tự do, cũng không cần tiếp tục giả vờ thanh thuần ngây thơ ở trước mặt Ôn Chinh nữa, bây giờ chuyện của chị gái cô ấy và Ôn Diễn bị Ôn Chinh biết nên muốn gặp mặt.

 

“Em cũng khiếp sợ qua rồi, còn muốn khiếp sợ như thế nào hả?”

 

Thịnh Nịnh cũng không rõ ràng lắm, dứt khoát bảo em gái : “Đến lúc đó em tham khảo Ôn Chinh một chút là được.”

 

Là tình nhân không biết chẳng hay bị che giấu từ đầu đến cuối trong trò khôi hài này, hẳn là phản ứng của Ôn Chinh rất lớn, đoán chừng cũng muốn nói rất nhiều chuyện, nếu không sẽ không muốn bốn người họ ăn cơm cùng nhau.

 

Thịnh Thi Mông nghe Thịnh Nịnh nhất, cho dù trong lòng cô ấy cực kỳ không tình nguyện gặp Ôn Chinh thì vẫn gật đầu.

 

Coi như là gặp mặt thôi.

 

Ôn Chinh đặt bữa cơm này ở nhà hàng của anh ta, còn cố ý mở một phòng riêng, chỉ có khách VIP mới có thể đặt trước kiểu phòng này, trang trí tốt tính bí mật cũng mạnh mẽ, rất nhiều đại gia trong giới văn nghệ đến đây tụ tập đều thích dùng phòng này.

 

Hai chị em đi từ trường học đến bên này thì tương đối xa cho nên hôm đó Ôn Diễn đi đón các cô.

 

Chiếc xe màu đen khiêm tốn không phô trương đậu ở cổng trường, lúc Thịnh Thi Mông nhìn thấy xe không khỏi nghĩ có lúc quả thật xe có thể phản ánh phẩm vị của chủ xe, ví dụ như chiếc xe này của Ôn Diễn, lại ví dụ như những chiếc xe thể thao của Ôn Chinh.

 

Lâu rồi không gặp Ôn Diễn, trông người đàn ông này vẫn lạnh lùng như vậy, cả người đều tản ra vẻ đẹp trai như người sống chớ đến gần.

 

Nếu như không phải Thịnh Nịnh chắc chắn nói cho cô ấy biết, hai người họ đang yêu đương thì thậm chí Thịnh Thi Mông còn cho rằng hôm nay hai người họ đi theo cấp trên đi công tác đâu đó chứ.

 

“Xin chào tổng giám đốc Ôn.”

 

Tuy rằng không còn thực tập ở công ty anh lâu rồi nhưng Thịnh Thi Mông cũng không nghĩ ra nên xưng hô Ôn Diễn bằng xưng hô khác cho nên vẫn gọi tổng giám đốc Ôn.

 

Mặt mày Ôn Diễn bình tĩnh, thản nhiên gật đầu: “Ừm, lên xe đi.”

 

Cô ấy rất thức thời, chủ động mở cửa xe sau, kết quả Thịnh Nịnh cũng muốn ngồi phía sau với cô ấy thì bị Ôn Diễn lạnh nhạt ngăn cản: “Thịnh Nịnh, ngồi ở phía trước.”

 

Da mặt Thịnh Nịnh mỏng, lén lút ở chung thế nào cũng được nhưng có Thịnh Thi Mông ở đây, cô không muốn đến quá gần Ôn Diễn vì thế uyển chuyển từ chối: “Em ngồi sau bầu bạn với em gái em cũng được.”

 

“Em ở trường học suốt ngày, muốn bầu bạn ngày nào mà không được?” Ôn Diễn nói: “Lên ngồi trước đi.”

 

Thịnh Thi Mông đẩy cánh tay Thịnh Nịnh, im lặng nói với cô: Chị cứ ngồi trước đi.

 

Thịnh Nịnh không còn cách nào khác, đành phải lên ngồi ghế lái phụ.

 

Xe vừa mới lái ra ngoài, điện thoại trong túi cô rung lên, vốn Thịnh Nịnh không muốn để ý tới nhưng chỗ ngồi bỗng bị vỗ nhẹ.

 

Cô quay đầu lại, Thịnh Thi Mông lắc lắc điện thoại của mình, ý bảo cô xem điện thoại.

 

Thịnh Nịnh không hiểu được, có chuyện gì không thể nói thẳng, ngồi trong một chiếc xe còn phải dùng điện thoại để trao đổi.

 

Nhưng cô vẫn lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn của Thịnh Thi Mông.

 

Thịnh Thi Mông: “Chị có nghe ý ngầm của anh ấy không đó! Người ta muốn chị ngồi ghế lái phụ bầu bạn với người ta đó!”

 

Thịnh Thi Mông: “Anh ấy không được tự nhiên á.”

 

Thịnh Nịnh: “...”

 

Cô thực sự không nghe ra đó.

 

Thịnh Nịnh: “Em hiểu quá nhỉ.”

 

Thịnh Thi Mông khá tự tin: “Em mà không hiểu thì có mà ăn cớt.”

 

Cô ấy cảm thấy chị gái mình vẫn hiểu biết quá ít về đàn ông, còn cần cô ấy chỉ điểm nhiều chỗ.

 

Thịnh Thi Mông ho một tiếng, cung kính mở miệng: “Tổng giám đốc Ôn, tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”

 

Ôn Diễn thản nhiên ừ một tiếng.

 

“Sao Ôn Chinh phát hiện chuyện của anh và chị tôi thế?”

 

Thịnh Nịnh cũng rất tò mò, vì thế nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Diễn.

 

Ôn Diễn không trả lời ngay mà hỏi ngược lại cô ấy trước: “Thế sao cô phát hiện?”

 

Thịnh Thi Mông: “Tôi hả? Chị tôi nói với tôi.”

 

Ôn Diễn không khỏi nhíu mày: “Sau đó cô liền chấp nhận?”

 

Thịnh Thi Mông không quên lời dạy của Thịnh Nịnh, lập tức nói: “Tất nhiên không phải rồi, lúc ấy tôi cực kỳ khiếp sợ, khiếp sợ mấy ngày cũng chưa lấy lại tinh thần lại.”

 

“Anh xem lúc trước anh phản đối tôi với Ôn Chinh rất chi là kiên quyết á, anh còn nhớ lúc trước anh nói như thế nào với tôi không? Anh nói tôi không xứng với Ôn Chinh, còn nói anh biết tôi đang có ý tưởng gì, đừng nghĩ chim sẻ bay lên đầu cành, để cho tôi sớm hết hy vọng.” Thịnh Thi Mông nhớ lại lúc ấy, không khỏi cảm thấy chân thật: “Lúc ấy thật sự làm cho tôi thiếu chút nữa khóc đó.”

 

Tuy rằng Thịnh Thi Mông thừa nhận, ngay từ đầu mục đích yêu đương với Ôn Chinh của cô ấy cũng không thuần khiết như vậy nhưng bị Ôn Diễn bôi nhọ chửi bới thẳng mặt như vậy, là một cô gái nào cũng không chịu nổi.

 

Sắc mặt Ôn Diễn hơi mỉm cười, giơ tay sờ sờ đỉnh lông mày, trầm giọng nói: “Xin lỗi.”

 

Thịnh Thi Mông mở to hai mắt ngay tức khắc, đời này cô ấy cũng không nghĩ tới có thể nghe được một tiếng xin lỗi từ miệng Ôn Diễn.

 

“Không sao, không có việc gì, thật ra lúc ấy anh nói cũng rất đúng.” Thịnh Thi Mông lắp bắp nói: “Tôi và Ôn Chinh chênh lệch nhau cũng nhiều thật, dù có thể bên nhau cũng chưa chắc có thể đi dài lâu, là chúng tôi quá não tàn.”

 

Đột nhiên Ôn Diễn không nói lời nào nữa,

 

Thịnh Nịnh cũng không nói lời nào.

 

Thịnh Thi Mông chợt ý thức được lời nói vừa rồi của mình không chỉ nhằm vào cô ấy và Ôn Chinh, vì thế lập tức bổ sung: “Tôi tuyệt đối không có ý nói anh và chị tôi là não tàn đâu!”

 

Nhưng không có kết quả, hai người ngồi ở phía trước đồng thời thở dài thật sâu.

 

Hai người có phải là não tàn không, trong lòng họ rõ rành rành.

 

Thịnh Thi Mông: “...”

 

Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng tĩnh mịch, chờ xe chạy đến nơi, Ôn Diễn cũng không mở miệng nói chuyện nữa, cũng không cho Thịnh Thi Mông cơ hội nói năng gì nữa.

 

Ôn Chinh ngồi chờ ba người trong nhà hàng rất lâu, chờ cuối cùng ba người cũng đến, lập tức bắt đầu đại hội phê bình ngày hôm nay.

 

Trước khi chính thức phê bình, anh ta còn cố ý làm nền trước.

 

Ôn Chinh nhìn phía Thịnh Thi Mông, giọng điệu bình tĩnh: “Mông Mông, anh trai anh và chị gái em rất phản đối chuyện tụi mình bên nhau đúng không?”

 

Thịnh Thi Mông phối hợp gật đầu: “Đúng vậy.”

 

“Cảm thấy hai tụi mình không phải là người của một thế giới đúng không?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Nói từng đạo lý lớn, ngôn từ chính trực bảo tụi mình chia tay đúng không?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Ừm, sau đó hai người họ ở bên nhau.” Khoé miệng Ôn Chinh giật giật, giọng điệu quái gở giơ ngón tay cái lên với hai người khác trong phòng: “Trâu bò.”

 

“...”

 

“...”

 

Dù sao Thịnh Nịnh cũng là chị gái của Thịnh Thi Mông, hơn nữa Ôn Chinh cũng không quen cô cho nên chĩa mũi nhọn về phía cô không tiện, chỉ tóm Ôn Diễn mà nói liên tục.

 

Nếu chỉ có hai anh em ở riêng, cho dù anh ta có làm nhục Ôn Diễn thế nào cũng không bằng bây giờ chôn anh trai ở trước mặt bạn gái cũ của anh ta và bạn gái hiện tại của anh trai anh ta.

 

Vì thế ngày Ôn Chinh phát hiện thì cố ý nghẹn cả đêm, để có chuyện hôm nay mà nói.

 

Không thể không nói trí nhớ của Ôn Chinh thật sự xuất sắc, thế mà lấy tất cả những lời anh trai anh ta nói lúc trước trả lại cho anh trai anh ta.

 

“Lúc trước là ai nói với em, không giống em, sẽ không rung động với người không thích hợp, ừm, sẽ không rung động, sau đó quay đầu liền tìm chị gái của bạn gái em.”

 

Thịnh Thi Mông sửa lại: “Bạn gái cũ.”

 

Vẻ mặt Ôn Chinh chậm lại, chậc một tiếng nói: “Anh đang nói rất hăng hái, em đừng ngắt lời anh được không? Đây là lúc nào mà em còn để ý hai cái xưng hô này, bây giờ là lúc nhất trí đối ngoại, trước kia anh trai anh đối xử với em em quên rồi à?”

 

Biểu cảm Thịnh Thi Mông nghẹn lại, ra hiệu “Mời anh mời anh”.

 

“... Anh cứ tiếp tục đi.”

 

Ôn Chinh nói nhiều như vậy, miệng cũng nói khô nên hỏi cô ấy: “Đừng chỉ một mình anh nói, em cũng là bên bị hại, em có gì muốn nói không?”

 

Thịnh Thi Mông vẫn hơi sợ Ôn Diễn cho nên không dám chĩa mũi nhọn vào anh nhưng cô ấy lại muốn hùa theo Ôn Chinh, vì thế chỉ có thể chôn chị mình.

 

Cô ấy buông tay nói: “Lúc trước không phải chị cũng nói chị và tổng giám đốc Ôn tuyệt đối không có khả năng sao, nói tuyệt đối chị sẽ không thích tổng giám đốc Ôn.”

 

Ôn Diễn vẫn trầm mặc, nghe thấy những lời này thì bỗng nhíu mày, liếc về phía Thịnh Nịnh, a một tiếng không rõ ý vị: “Tuyệt đối sẽ không thích anh?”

 

Thịnh Nịnh bị anh nhìn đến ngón chân, cắn môi, không cam lòng yếu thế trả lời: “Không phải anh cũng nói tuyệt đối sẽ không rung động sao?”

 

Hai người phức tạp nhìn đối phương một cái, sau đó lại đồng thời lúng túng khó xử dời mắt.

 

Thịnh Thi Mông rất buồn cười nhưng lại không dám cười, một là không dám đắc tội Ôn Diễn, hai là sợ mặt mũi chị cô ấy không nhịn được.

 

Ôn Chinh không e dè nhiều như vậy, trực tiếp cười thanh tiếng, thêm mắm thêm muối thêm dầu vào lửa: “Chà, nội chiến rồi? Đánh nhau, đánh nhau đê.”

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.