Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 23: Chương 23:




Liên quan đến cô gái đi cùng với Ôn Diễn đến nhà hàng đó, cho dù Ôn Chinh bị đánh một trận cũng vẫn không có moi được thông tin gì từ trong miệng của anh trai.

 

Sớm biết vậy thì đã bảo người ở nhà hàng giúp đỡ chụp tấm ảnh của cô gái đó rồi.

 

Đáng trách vẫn là tại anh ta lúc đó quá nóng vội, một lòng nghĩ muốn để Ôn Diễn phải khó chịu, thế nhưng lại quên mất tìm hiểu xem cô gái đó rốt cuộc là ai.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Anh trai anh ta không nói, cùng lắm thì anh ta tự tìm người đi điều tra.

 

Tốt nhất là cô gái đó với Ôn Diễn hơi gì đó với nhau đi, tuy rằng khả năng này rất nhỏ.

 

Ôn Chinh bị đánh một trận vẫn không ngoan ngoãn, nằm ngửa trên giường lẩm bẩm.

 

Anh ta là con trai của Ôn Hưng Dật, tuy rằng bố mẹ là liên hôn không có tình cảm nhưng người lớn hai nhà đối với đứa nhỏ lại vô cùng cưng chiều, từ nhỏ cho đến lớn anh ta được bảo vệ rất tốt, bời vì mọi chuyện đều có con trai cả Ôn Diễn gánh ở phía trước, thế nên chưa từng chịu khổ gì.

 

Thông thường những đứa trẻ được cưng chiều như vậy thì khi lớn lên tính cách của chúng sẽ đi theo hai kiểu cực đoan, một là kiểu cởi mở vui vẻ, là kiểu tính cách gặp người khác thì mỉm cười khiến cho người ta yêu thích, một kiểu khác đó là ương bướng, phản nghịch, thích làm gì thì làm.

 

Rõ ràng là Ôn Chinh lớn lên thành kiểu sau.

 

Dáng người anh ta cao lớn đẹp trai, đối với các cô gái mà nói khí chất và ngoại hình vừa đúng là công tử nho nhã, nhưng so với người anh trai vừa cao vừa biết đánh đấm hơn nữa còn từng tập luyện qua mà nói thì vẫn lộ rõ vẻ yếu ớt.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Sớm biết vậy lúc đầu em cũng đi học trường quân đội.” Anh ta mếu máo nói: “Bây giờ ông già cũng không cần phải dùng đến bảo vệ để bảo vệ mình nữa, trực tiếp có sẵn người con trai cho ông già sai sử, đúng là thật biết kinh doanh.”

 

“Em đi?" Ôn Diễn không chút lưu tình chọc thủng lời nói của anh ta: “Đoán chừng không chịu được nổi hai tháng đã kêu gào đòi bỏ học.”

 

Lời này hơi hơi làm tổn thương lòng tự tôn của người đàn ông, Ôn Chinh vô cùng không phục, nói một hơi mấy câu: “Như vậy là có ý gì? Chướng mắt em? Cùng một mẹ sinh ra, anh thì được chẳng lẽ em không được? Không phải chỉ là bị quản nghiêm sao? Anh xem chẳng lẽ hiện tại em đang trải qua cuộc sống tự do sao?”

 

“Người không chịu được khổ.” Ôn Diễn không trả lời trực tiếp, đập đập lên chân của Ôn Chinh, đứng dậy: “Cứ tiếp tục làm công tử ngây thơ của em đi, anh về phòng đây.”

 

Ôn Diễn muốn đi, Ôn Chinh vội vào ngồi dậy gọi anh: “Anh sẽ nói chuyện tối này với bố à?”

 

Ôn Diễn quay người lại, nheo mắt nhìn anh ta: “Nói xong em còn con đường sống à?”

 

Ôn Chinh nhếch miệng cười: “Em biết mà.”

 

“Biết gì?”

 

Ôn Chinh ngửa ra sau, lại lười biếng nằm lên trên giường: “Anh đoán xem.”

 

Ôn Diễn không có rảnh giải đố với anh ta, rời khỏi phòng Ôn Chinh rồi thuận tay đóng cửa lại.

 

Anh đứng im ở cửa phòng cửa phòng Ôn Chinh một lúc, mãi cho đến khi hộ lý của bố đến gọi anh vào phòng của bố anh nói chuyện.

 

Lúc này ông cụ vẫn chưa có ngủ, vừa mới nghe náo nhiệt nghe đến đầu óc tỉnh táo.

 

Ông không hỏi vì sao Ôn Diễn muốn đánh Ôn Chinh.

 

“Chuyện cầu hôn này xử lý như thế nào rồi?”

 

“Hiểu nhầm thôi.” Ôn Diễn nói: “Ôn Chinh không định cầu hôn.”

 

Qua loa miêu tả tất cả mấy chuyện hề xảy ra tối này, bao gồm cả mấy việc và người khiến người ta đau đầu đó.

 

Ôn Hưng Dật hơi nghi ngờ: “Thế là do bố hiểu nhầm?"

 

Ôn Diễn lạnh nhạt nói: “Cũng có thể là do bố nghe nhầm.”

 

Trước giờ Ôn Hưng Dật luôn yên tâm với con trai cả, nếu anh đã nói là hiểu nhầm thì đó nhất định chính là hiểu nhầm.

 

“Coi như nó vẫn còn có lương tâm, không có làm cho chuyện này cháy lớn quá.” Ông cụ hừ một tiếng: “Con nhìn chằm chằm nó cho bố, xem xem rốt cuộc nó muốn làm cái gì, có phải thực sự dự định vì cô gái đó mà muốn cắt đứt quan hệ với ông già này không, nếu thực sự làm lớn, con cũng không cần phải lãng phí sức lực chơi mèo vờn chuột với nó làm gì, giữa anh em với nhau không cần phải nể mặt làm gì."

 

Ôn Diễn cau mày, không có lên tiếng trả lời bố ruột của mình.

 

“Tụi trẻ bọn nó nhìn không ra, bố có thể nhìn ra, thực ra trong lòng con không muốn quan tâm đến mấy chuyện tào lao của tụi nó.” Ôn Hưng Dật thấy Ôn Diễn không kêu lên một tiếng, lại nói: “Nhưng hiện tại con là con trưởng trong nhà chúng ta, bố tin tưởng con mới yên tâm để con đi xử lý chuyện của em trai con.”

  

Ôn Diễn: “Con biết.”

 

Ôn Hưng Dật gật đầu, lại không nói nhiều, ánh mắt lại hòa nhã lại, dịu giọng nói: “Được rồi, nghỉ ngơi đi.”

 

Ôn Diễn nhìn có vẻ thủ đoạn cứng rắn, làm việc quả quyết lại mạnh mẽ vang rội, phong cách làm việc như vậy đích thực có thể xử lý được rất nhiều chuyện, nhưng đối với những người anh quan tâm thì từ đầu đến cuối anh vẫn mềm lòng.

 

Vì vậy mà không quản được, hơn nữa còn có người và nhiều việc mà anh không khống chế được, suy cho cùng anh cũng không phải là thực sự là người máy bước ra từ phòng thí nghiệm.

 

Sao Ôn Hưng Dật lại không hiểu con trai cả của mình được.

 

Ôn Diễn cũng hiểu rõ bản thân, đương nhiên biết ý trong lời nói của bố

 

Sau khi cùng bố nói chuyện xong, anh coi như không xảy ra chuyện gì mà đi về phòng mình.

 

Chuyện tình tối hôm nay coi như hoàn toàn hạ màn.

 

Cũng không biết sáng sớm mấy giờ, anh xuống dưới lầu, làm dọa sợ dì giúp việc phụ trách trực ban.

 

“Sao muộn như vậy mà cậu vẫn chưa ngủ?”

 

“Không ngủ được.” Ôn Diễn nhíu chặt mày, giọng nói hơi buồn bực “Phiền dì pha cho tôi một cốc cà phê, vất vả cho dì rồi.”

 

Dì giúp việc lo lắng nhìn anh một cái, người chủ gia đình nhà họ Ôn trẻ tuổi như vậy, vẻ mệt mỏi và buồn bực giữa hai đầu lông mày anh tuấn của anh lại khiến trông anh còn yếu ớt hơn của ông cụ Ôn.

 

Uống hết cả cốc cà phê, cảm giác mệt mỏi đó cũng không tiêu tan, Ôn Diễn cảm thấy bất lực, cuối cùng cảm giác thấy bản thân vì chuyện của Ôn Chinh mà tìm cô gái Thịnh Nịnh này đúng là chuyện sai lầm.

 

Bởi vì rất nhiều thứ đã không còn nằm trong vòng kiểm soát, thoát khỏi dự định ban đầu của anh, dường như vệ tinh đã đi chệch khỏi quỹ đạo và đang có có xu hướng càng lúc càng lệch xa càng phi lý mà anh sắp không khống chế nổi.

 

Sau khi “chủ nhà” kiểm tra phòng xong, tâm trạng của “khách thuê” cả đêm đều rất kém.

 

Thịnh Nịnh gọi Thịnh Thi Mông, chị em hai người tốn chút thời gian, thu dọn hết tất cả đồ dùng của đàn ông trong phòng vệ sinh lại sau đó ném nó vào tủ cất đồ không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

 

“Mấy thứ đồ này còn rất đắt.” Thịnh Nịnh Mông cảm thấy hơi lãng phí: “So với việc cất trong tủ không dùng, không phải cầm đi bán càng tiện hơn sao?”

 

Chị của cô ấy vẫn giữ nguyên thái độ như vậy đối với quần áo và túi xách ở tầng hai, mấy thứ đồ dùng được đó chị ấy không nhất thiết phải bán, mấy thứ đồ của đàn ông hoàn toàn không dùng được thì chị ấy ngược lại lại thu dọn lại, thực sự không thể hiểu nổi.

 

“Ai biết được vào một ngày đẹp người người đàn ông kia đột nhiên đâm chị một nhát không, bảo chị mang mấy thứ đồ này trả lại cho anh ta.” Thịnh Nịnh nói: “Đề phòng chẳng may vẫn là thu dọn lại thì hơn.”

 

Giọng điệu Thịnh Thi Mông phức tạp: “......Tổng giám đốc Ôn, anh ta sẽ không đến mức như vậy đâu.”

 

Thịnh Nịnh hỏi ngược lại: “Em không phải anh ta, sao em có thể khẳng định như vậy được?”

 

Thịnh Thi Mông nói không ra lời.

 

Nếu như là trước tối hôm nay, Thịnh Nịnh nhìn mấy thứ đồ này trước Ôn Diễn một chút, cô cũng sẽ cho rằng Ôn Diễn không đến mức như vậy, nhưng sau tối nay cô không dám khẳng định.

 

Bây giờ Thịnh Nịnh rất buồn phiền, vốn lúc đầu chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác giữa bên A và bên B, tối nay cãi nhau một trận như vậy, cô cũng không biết sau này nên đối mặt với người đàn ông đó như thế nào nữa.

 

Suy cho cùng thì cái người đàn ông nhỏ mọn đến cả từ bao nuôi không phù hợp với giá trị quan của xã hội mà anh ta cũng có thể dùng cãi nhau với cô.

 

Giữa người với người, đặc biệt là giữa đàn ông và phụ nữ, một khi đã kéo vào mối quan hệ rất dễ khiến người khác hiểu nhầm, cho dù hai bên thực sự không có ý gì thì tâm trạng cũng khó tránh khỏi xảy ra chút thay đổi.

 

Thế là lúc tối ngủ, cô thành công mơ thấy Ôn Diễn.

 

Trong giấc mơ Ôn Diễn vẫn là vẻ mặt lạnh lùng của Trương Đông giết người không đền mạng, đứng ở trước mặt cô, lấy dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống nói với cô.

 

 ——Cho cô cơ hội.

 

Thịnh Nịnh hỏi cơ hội gì.

 

 ——Cơ hội bao nuôi cô.

 

Quan trọng là trong giấc mơ Thịnh Nịnh không chịu nghe khống chế, thế nhưng không hề trực tiếp cự tuyệt mà hỏi anh ta: “Thế một tháng tôi có thể lấy được bao nhiêu tiền phí bao nuôi?”

 

Ôn Diễn lạnh nhạt cười hai tiếng, vẻ mặt anh tuấn lộ ra vẻ mặt dịu dàng, giống như trách mắng lại giống như than thở nói: “Đồ ham tiền.”

 

Thịnh Nịnh bị giấc mơ rõ rành rành này dọa tỉnh.

 

Cũng không biết có phải là thiết bị sưởi ở trong nhà bật cao quá không, trên trán vào sau ót của cô ra rất nhiều mồ hôi, tóc bết dính vô cùng khó chịu.

 

Thịnh Thi Mông là con mèo đêm, lúc này cô ấy đang nằm bên cạnh Thịnh Nịnh chơi điện thoại, thấy người bên cạnh bỗng dưng có động tĩnh, lập tức nhìn sang.

 

Qua ánh sáng điện thoại thì nhìn thấy vẻ mặt trợn mắt và vô cùng kinh hãi đó của Thịnh Nịnh.

 

“Chị làm sao thế?” Thịnh Thi Mông nhỏ giọng hỏi “Mơ thấy ác mộng à?”

 

“Còn đáng sợ hơn ác mộng.” Thịnh Nịnh ôm ngực, nghĩ lại vẫn còn sợ nói: “Chị mơ thấy Ôn Diễn.”

 

Thịnh Thi Mông đoán: “...Trong mơ tổng giám đốc Ôn đuổi giết chị?”

 

Vẻ mặt Thịnh Nịnh trắng bệch lắc đầu: “... Còn đáng sợ hơn bị đuổi giết rất nhiều.”

 

Thịnh Thi Mông thực sự không thể đoán ra được, nhưng Thịnh Nịnh lại không định nói rõ với cô ấy trong mơ rốt cuộc Ôn Diễn đã làm gì với mình, cô ấy chỉ có thể tự mình tưởng tượng, trong đầu gần như hiện lên hết tất cả các cảnh khủng bố trong phim ấn tượng sâu sắc mà cô ấy từng xem từ nhỏ đến lớn đều nghĩ qua một lượt, xem xem có thích hợp với tình tiết mà Thịnh Nịnh nói là “còn đáng sợ hơn bị đuổi giết hơn nhiều” không.

 

Kết quả chính là tự mình nửa đêm dọa sợ chính mình, hai chị em đều mất ngủ, đau khổ kết thúc “đêm ở chung cư” mong đợi đã lâu này.

 

Cuối tuần khiến người ta đầy cảm xúc kết thúc, tiếp theo đó lại là một tuần làm việc ác liệt của các sinh viên và người đi làm.

 

Tuần trước Ôn Diễn có từng nhắc đến chuyện liên quan đến việc ký tên chuyển quyền để cho Thịnh Nịnh và trợ lý Trần trao đổi, Thịnh Nịnh vốn cho rằng Ôn Diễn là thuận miệng nói thôi, kết quả thứ hai trợ lý Trần thực sự gọi điện thoại đến cho cô, liệt kê rõ ràng tất cả các tư liệu và chứng cớ cần thiết để khiếu nại.

 

So với lá thư khiếu nại cô viết cho nhà trường yêu cầu còn cao hơn rất nhiều.

 

Trong lúc còn phải bận rộn tìm ra kẽ hở nghiên cứu còn phải bận rộn việc khiếu nại đã đủ khiến người ta đau đầu rồi, may mà có trợ lý Trần ra tay giúp đỡ, Thịnh Nịnh dành thời gian lúc không có tiết để chỉnh lý và thu thập, so với việc một mình cô xử lý tìm biện pháp giống như con ruồi không đầu thì hiệu quả hơn rất nhiều.

 

Tuần này Thịnh Nịnh thường không ở trong phòng ngủ, tần suất cô đi thư viện càng nhiều hơn, thứ nhất là có thể toàn tâm toàn ý làm chuyện của mình, thứ hai là cái đứa học sinh kém Thịnh Thi Mông này không thể nào yêu thương thư viện được, thế nên không cách quấy rầy cô.

 

Trong thư viện yên tĩnh, tất cả mọi người đều cúi đầu, điện thoại của Thịnh Nịnh để chế độ im lặng, lúc màn hình sáng lên, cô lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài nhận điện thoại.

 

Cô vốn cho rằng lại là trợ lý Trần gọi điện thoại đến, không hề suy nghĩ nhận điện thì nói luôn: “Trợ lý Trần, vừa nãy tài liệu khiếu nại tôi đều đã xử lý và gửi vào mail cho anh rồi.”

 

Kết quả người nói chuyện hoàn toàn không phải trợ lý Trần bằng kiểu giọng điệu ôn hòa đó mà là một giọng nói trầm thấp: “Là tôi.”

 

Thịnh Nịnh sững sờ, cách vài ngày lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt này, cô hơi kháng cự trong vô thức.

 

Vì cuộc sống nên con người vẫn phải cần thỏa hiệp đối với một số người và một số sự việc.

 

“Sao ngài lại có thời gian rảnh để gọi điện thoại cho tôi?” Thịnh Nịnh chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân: “Em trai ngài lại muốn cầu hôn à?”

 

Dường như quên mất lời thiếu tôn trọng hôm đó bản thân mình nói ra, cô lại hồi phục giọng điệu tôn trọng lễ độ với anh như bình thường.

 

Dường như Ôn Diễn  cũng quên chuyện hôm đó, giọng điệu lạnh nhạt như bình thường.

 

“Không phải, không liên quan đến nó.” Anh nói: “Tuần này là hội nghị thượng đỉnh, cô chắc cũng biết chứ.”

 

Thế nhưng là chuyện hội nghị thượng đỉnh, Thịnh Nịnh lập tức nghiêm túc trả lời: “Biết.”

 

“Bây giờ cô đến chỗ tôi một chuyến.”

 

“Ngài tìm tôi có chuyện gì?”

 

Ôn Diễn vẫn như cũ không nói rõ hết, chỉ nói: “Cô có muốn đi hội nghị thượng đỉnh không?”

 

Mặc dù trong lòng Thịnh Nịnh đã tiếp nhận sự thực là vì đắc tội với giáo viên hướng dẫn mà bị mất đi cơ hội dự thính học tập lần hội nghị thượng đỉnh này, nhưng đối với một sinh viên sắp tốt nghiệp mà nói, mỗi một cơ hội học tập như vậy đều vô cùng quý giá.

 

Nếu như thực sự có thể đi, cô không muốn bỏ lỡ bởi vì bất cứ nguyên nhân nào.

 

Điều này liên quan đến kế hoạch nghề nghiệp của cô ấy và có thể thêm kinh nghiệm thực tế cho cv xin việc của cô trong tương lại được đẹp đẽ hơn.

 

Trước mắt thứ gì cũng không thể nào so sánh được kế hoạch tương lai của bản thân.

 

Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nghe theo trái tim của mình: “...Muốn đi.”

 

“Muốn đi thì đi qua đây tìm tôi.” Ôn Diễn nói ở trong điện thoại: “Trong vòng hai tiếng mau chóng đến đây.”

 

Giọng điệu lạnh nhạt nghiêm chỉnh, giống như cấp trên, quả thật khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ của người đàn ông này lúc cãi nhau với cô nói ra không ít lời sáo rỗng.

 

“Nếu như ngài đồng ý mở cửa sau này cho tôi, đến lúc đó trực tiếp để tôi đi hội nghị thượng đỉnh không được sao?” Thịnh Nịnh hơi nghi ngờ: “Vì sao còn muốn tôi đặc biệt đến chỗ công ty anh tìm ngài một chuyến?”

 

Thịnh Nịnh nghĩ không ra, bởi vì thực sự không cần thiết.

 

Bên Ôn Diễn im lặng hai giây, dùng thái độ cao ngạo hỏi cô: “Làm sao? Sợ gặp tôi à?”

 

Thịnh Nịnh phủ nhận: “Không có chuyện đó.”

 

Anh giống như bị điếc lại hỏi: “Da mặt cô Thịnh mỏng như vậy sao?”

 

“Tôi nói không phải anh không nghe thấy sao?” Thịnh Nịnh bị chọc tức, cắn răng nói: “Ngài cũng không phải yêu ma quỷ quái ăn thịt người gì, vì sao tôi phải sợ? Tôi đến, lập tức đến.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.