Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 18: Chương 18:




Thịnh Nịnh gửi lại cho Thịnh Thi Mông một chuỗi dấu ba chấm.

 

Nói gì mà bị Ôn Chinh bỏ chỉ là lo bò trắng răng mà thôi, làm hại trái tim của Thịnh Nịnh hai ngày nay như bị treo lên cao.

 

Bây giờ cuối cùng cũng có thể hạ xuống được rồi, có thể tập trung chuẩn bị cho kỳ thi được rồi.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Thịnh Nịnh sắp tốt nghiệp, theo quy định của chuyên ngành thì cô thi qua kỳ thi chuyên ngành, cầm được chứng chỉ phiên dịch hội nghị chuyên nghiệp, mới có thể chính thức trở thành một phiên dịch viên hội nghị chuyên nghiệp được.

 

Vốn dĩ cô có ý định ở lại trường làm người hướng dẫn nhưng bây giờ cô và giáo sư hướng dẫn đã xé rách da mặt, đoán chừng là cô phải cút xéo khỏi học viện Cao Phiên ngay sau khi cô nhận bằng tốt nghiệp.

 

Đới Xuân Minh nói cô muốn thi vào bộ ngoại giao, điều kiện tiên quyết là cô phải có năng lực.

 

Chính là so với bảng báo cáo kinh khủng như địa ngục, mấy nghìn người đi cây cầu độc mộc, có thể thi vượt qua được kì thi hay không mới là vấn đề.

 

Nếu không vượt qua kỳ thi, vậy thì chỉ có thể nộp đơn vào công ty làm phiên dịch viên.

 

Nhưng những công ty bây giờ đều cạnh tranh khốc liệt. Học bá ở khắp nơi, nếu cô muốn vào một công ty lớn một chút, giống như tập đoàn Hưng Dật hay những công ty xí nghiệp thương mại đứng vị trí số một số hai, ngoại trừ chứng chỉ có thể chứng minh năng lực chuyên môn, tốt nhất vẫn là phải có kinh nghiệm thực tập.

 

Thịnh Nịnh lại bắt đầu đau đầu. Bởi vì dịch tập thơ, cô đã bỏ lỡ thời gian thực tập tốt nhất vào kỳ nghỉ hè.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bây giờ những người khác trong lớp đều đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, đến lúc đó cô còn phải tìm một nơi thực tập trong kỳ nghỉ đông ngắn ngủi của mình, để bổ sung kinh nghiệm thực tập bị thiếu trong kỳ nghỉ hè.

 

Lên rất nhiều kế hoạch công việc, đột nhiên cô phát hiện không có con đường nào là dễ dàng.

 

Lúc này cô càng hâm mộ những người vừa sinh ra đã có tất cả, ví dụ như Ôn Diễn.

 

Thịnh Nịnh thở dài, nằm dài xuống bàn.

 

"Sao vậy? Học đến nổi ngất đi luôn rồi hả?"

 

Qúy Vũ Hàm ở trong ký túc xá đọc sách với cô, thấy vậy thì bị dọa sợ, lập tức quay đầu lại.

 

Thịnh Nịnh ngẩng đầu lên, không hơi sức lực nào: "Còn chưa chết."

 

Qúy Vũ Hàm thở phào nhẹ nhõm: "Làm tớ sợ muốn chết đi được. Tớ nghe thấy tiếng bịch tưởng cậu bị gì nữa chứ."

 

“Tớ chỉ là hơi lo lắng cho tương lai mà thôi.” Thịnh Nịnh nói: “Cuộc sống thật không dễ dàng mà.”

 

“Cậu buồn vì ông Đới không đưa cậu đi tham gia hội nghị thượng đỉnh lần này hả?” Qúy Vũ Hàm nghiêng người nói: “Vậy để tớ nói cho cậu một tin tốt. Danh sách tham gia hội nghị thượng đỉnh vừa được công bố, ở trong nhóm trò chuyện á, cậu xem đi."

 

“Tớ không đùa đâu.” Thịnh Nịnh không có hứng thú: “Đã ồn ào đến bước này, nhất định Đới Xuân Minh sẽ mang cháu gái của ông ta đi.”

 

“Sai rồi.” Qúy Vũ Hàm xua tay với cô: "Người được dẫn đi là một ban nam lớp chúng ta, không phải Đới Doanh Doanh.”

 

Thịnh Nịnh kinh ngạc: "Sao lại có thể như vậy được?"

 

Ngày hôm đó cô rõ ràng nhìn thấy Đới Xuân Minh cầm cuốn [Diamonds and Stones] đến tìm Ôn Diễn mà.

 

“Vậy thì tớ không biết.” Quý Vũ Hàm vui vẻ cười: “Đới Doanh Doanh đều khiêm tốn ở trước mặt người khác, nói gì mà không có đâu chuyện đó còn chưa quyết định. Cười chết mất. Thật sự là khiêm tốn biến cái vị trí của mình thành không có luôn."

 

Thịnh Nịnh mím môi, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Qúy Vũ Hàm nghiêng đầu nhìn cô: "Tin tốt này cũng không làm cậu vui vẻ lên hả?"

 

Thịnh Nịnh: "Có vui hơn một chút."

 

“Nếu có vui rồi thì đi canteen ăn cơm với tớ đi.” Qúy Vũ Hàm cầm lấy phiếu ăn: “Học hành chết tế bào não, bụng còn dễ đói hơn so với chạy tám trăm mét nữa á.”

 

Trên đường đến canteen, đúng lúc tan học. Đồ ăn trong canteen của học viện Cao Phiên ngon hơn khu Đại học chính quy. Rất nhiều sinh viên Đại học đặc biệt chạy đến đây để ăn.

 

Đi ngang qua tòa nhà dạy học, tình cờ đụng phải Đới Doanh Doanh đi ra.

 

Đới Doanh Doanh là sinh viên Đại học chính quy, mỗi ngày đều chạy đến học viện Cao Phiên, có thể có mục đích gì, vậy chính là đến tìm chú của cô ta rồi.

 

Khi danh sách được đưa ra, có lẽ cô ta cũng không nghĩ đến. Cứ mỗi lần gặp người khác đều khiêm tốn nói cô ta không đủ trình độ tham gia hội nghị thượng đỉnh kia, chính là nghĩ đến chuyện sau khi danh sách được công bố, cô ta sẽ vừa giả bộ kinh ngạc vừa nhận được ánh mắt hâm mộ của người khác.

 

Phỏng chừng là cô ta đến náo loạn tủi thân với chú của cô ta, không biết tại sao Đới Xuân Minh lại loại cô ta ra khỏi danh sách.

 

Bây giờ người trong danh sách không phải là cô ta, trên đường đụng phải Thịnh Nịnh, sắc mặt của Đới Doanh Doanh hơi phức tạp.

 

Đã gặp nhau thì không thể làm mất hình tượng được, cho dù không muốn thì cũng chỉ có thể cắn răng gọi Thịnh Nịnh một tiếng "Đàn chị".

 

Ai mà nghĩ ra được đàn em vây quanh Thịnh Nịnh mỗi ngày trước kỳ nghỉ hè lại là mặt hàng như vậy. Qúy Vũ Hàm phỉ nhổ trong lòng, dứt khoát lườm Đới Doanh Doanh, kéo Thịnh Nịnh nói nhỏ: "Đừng cãi nhau với cô ta."

 

Ngay cả mặt mũi của Đới Xuân Minh mà Thịnh Nịnh cũng không cho, huống gì là cháu gái của ông ta.

 

“Đích thân thầy Đới đề cử cô với ban tổ chức, không giúp cô tranh được một vị trí tại hội nghị thượng đỉnh.” Cô lạnh nhạt nói: “Thật đáng tiếc.”

 

Nghe giống như an ủi, trong lời nói thì ẩn ý gì đó, người có chỉ số IQ bình thường đều có thể nghe hiểu.

 

Đương nhiên Đới Doanh Doanh cũng nghe hiểu.

 

Cô ta nghe chú nói Thịnh Nịnh và ngài Ôn quen biết nhau. Kết quả là ngài Ôn đã loại cô ta, mà Thịnh Nịnh cũng không lọt vào được danh sách?

 

Nghĩ như vậy, Đới Doanh Doanh cảm thấy chuyện cướp  thành quả dịch thuật của Thịnh Nịnh không mang đến hậu quả nghiêm trọng như chú cô ta nói.

 

Cô ta vừa tức giận vừa bực bội, trên mặt vẫn treo nụ cười. Cô ta bình tĩnh đáp: "Em không đi được là bởi vì em không đủ năng lực. Đàn chị không đi được mới là đáng tiếc."

 

Giọng điệu của Thịnh Nịnh rất bình tĩnh: "Tôi không đi được cũng không sao, dù sao trước đây tôi cũng đã tham gia đủ nhiều, tích lũy đủ kinh nghiệm. Ngược lại lần đầu tiên cô được tham gia mà không tham gia được, bên phía tổ chức không vừa ý cô. Chờ tới cơ hội giống như thế này thì không biết phải đến ngày tháng năm nào nữa."

 

Đới Doanh Doanh trầm giọng nói: "Lần này tôi không đi được không có nghĩa là sau này tôi sẽ không đi được."

 

“Thay vì nghĩ đến những điều viển vông này, không bằng trước tiên đọc sách nhiều vào, đổ đầy một đống kiến thức vào bụng.” Thịnh Nịnh lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Như vậy lần sau chú của cô giới thiệu cô với ai đó, cũng không đến nỗi phải lấy đồ vật ăn cắp từ người khác ra khoe khoang. "

 

Lại đến rồi.

 

Đới Doanh Doanh buồn phiền nhất là Thịnh Nịnh cứ lấy quyền dịch giả ra nói.

 

Tất cả đều là của cô ta. Sách cũng đã được xếp vào kệ sách, in ấn phát hành hàng loạt. Cô tức giận bất bình thì có tác dụng gì.

 

"Chú tôi muốn bồi thường thêm tiền nhuận bút cho chị, là do chị không muốn, nhất định phải sống chết cái quyền dịch giả kia. Đàn chị, tôi biết chị ấm ức." Đới Doanh Doanh cười khẽ: "Chị nghĩ chỉ vì một cái tên dịch giả nho nhỏ mà nhà xuất bản sẽ thay đổi in ấn lại hả?"

 

Đới Doanh Doanh nhẹ nhàng nói: "Cho dù chị kiện đến cục giáo dục thì cũng vô dụng thôi. Mẹ tôi làm việc ở cục giáo dục đấy."

 

Cô ta thấy Thịnh Nịnh không chịu xã giao cho có lệ, cô ta dứt khoát nói lời thật.

 

Thịnh Nịnh hỏi ngược lại: "Tự tin như vậy? Lỡ như người chống lưng của tôi mạnh hơn mẹ cô thì sao?"

 

Đới Doanh Doanh mở miệng muốn nói gì đó, thì Thịnh Nịnh đã bị Qúy Vũ Hàm kéo đi.

 

Con ngươi cô ta co rút lại, rơi vào lo lắng giống như chú của cô ta vậy.

 

Chính là mối quan hệ giữa Thịnh Nịnh với núi dựa của Thịnh Nịnh có quan hệ sâu như thế nào, có sâu đến mức ra tay giúp đỡ Thịnh Nịnh giành lại quyền dịch giả hay không.

 

"Chị em tốt, bộ dạng lúc nãy của cậu quá ngầu. Cô ta có  người chống lưng, người chống lưng của cậu còn trâu bò hơn của cô ta nữa. Đối phó với loại dựa vào quan hệ đi cửa sau này thì càng quang minh chính đại càng không được, phải dùng phép thuật đánh bại phép thuật mới được." Đầu tiên Qúy Vũ Hàm phân tích một lượt sau đó mới hỏi Thịnh Nịnh: "Nhưng người chống lưng của cậu là ai vậy? Có thể giải quyết được Đới Xuân Minh không?"

 

"Anh ấy có thể." Thịnh Nịnh nói: "Nhưng tớ lại không thể giải quyết anh ấy được."

 

Qúy Vũ Hàm cạn lời: ".... Vậy thái độ lúc nãy của cậu còn trâu bò như vậy?"

 

Thịnh Nịnh đoan chính nói: "Liên quan gì đến anh ấy đâu. Nói tóm lại trước tiên khí thế phải áp chế đối thủ đã rồi tính."

 

Dân gian thường nói đó là cáo mượn oai hùm.

 

"...." Qúy Vũ Hàm không nhịn được giơ ngón tay cái.

 

-

 

Đảo mắt đã đến cuối tuần. Tuần sau là hội nghị thượng đỉnh mà các giáo sư của hiệp hội dịch thuật mong chờ.

 

Dù sao Thịnh Nịnh cũng không cần phải đi, coi như tuần này được nghỉ ngơi, hẹn Thịnh Thi Mông cuối tuần đến căn hộ.

 

Tối thứ sáu, Thịnh Thi Mông và Thịnh Nịnh ngồi tàu điện ngầm đến căn nhà mới qua đêm.

 

Đây là lần đầu tiên Thịnh Thi Mông đến đây. Trước đó cô ấy đã xem đoạn video trên điện thoại, nghĩ rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý tốt nhưng trong nháy mắt Thịnh Nịnh mở cửa nhà ra, Thịnh Thi Mông vẫn khiếp sợ trước khung cảnh bên trong căn hộ giống như chiếc hộp Pandora.

 

Hiệu ứng chấn kinh nhìn thấy trên điện thoại hoàn toàn khác với nhìn thấy bằng mắt thường.

 

Thịnh Nịnh bật đèn lên, toàn bộ tầng một ngay lập tức được bao phủ trong một thứ ánh sáng màu vàng dịu dàng ấm áp.

 

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Thịnh Nịnh đã nghe không dưới mười lần hai chữ "Đm".

 

“Em chỉ mới nhìn thấy loại thiết kế trang trí này trong phim thôi.” Hai mắt Thịnh Thi Mông đầy sao, cởi giày chạy ngay vào trong nhà: “Em cho rằng người bình thường không thể trang trí nhà cửa giống như phòng mẫu, thì ra trong phim cũng không phải là hoàn toàn lừa người, là em quá thiếu hiểu biết."

 

Thịnh Thi Mông cầm đồ vật bày trên giá: "Tại sao còn có thể chuẩn bị cả nến thơm nhỏ như vậy luôn chứ?"

 

“Chị không biết.” Thịnh Nịnh nói: “Tặng luôn cả trang trí phòng.”

 

"Đúng là làm từ thiện." Thịnh Thi Mông vẫn cảm thấy không thể tin được.

 

Nói thật Thịnh Nịnh cũng cảm thấy những trang trí mềm này hơi quá nhưng có thứ càng quá hơn mà Thịnh Thi Mông chưa được nhìn thấy.

 

"Lên lầu hai với chị đi."

 

Thịnh Thi Mông ngơ ngác: "Em còn chưa thưởng thức tầng một xong đâu"

 

Thịnh Thi Mông sờ một lượt từ chiếc ghế sô pha lớn cho đến những đồ trang trí nhỏ, dường như chỉ có sờ bằng tay mới có thể xác định những thứ trước mắt không phải là ảo giác.

 

Thịnh Nịnh không nói nhiều, trực tiếp kéo Thịnh Thi Mông lên tầng hai.

 

Thịnh Nịnh mở tủ áo quần.

 

Thịnh Thi Mông vốn đang bay bổng ngay lập tức hóa đá.

 

Cô ấy hóa đá đúng ba phút mới khôi phục lại hô hấp.

 

Những người như Thịnh Nịnh không thường mua hàng xa xỉ cũng đã rất sốc hô hấp khó khăn khi nhìn thấy những nhãn hiệu nổi tiếng trong tủ quần áo này, huống chi là Thịnh Thi Mông gặp qua cảnh đời và ghé thăm các quầy, dạo quanh các tiệm áo quần. Cô ấy vừa nhìn liền biết cái nào là bản mới nhất trong năm nay, cái nào là phiên bản giới hạn.

 

".... Chị mua những thứ này khi nào vậy?" Thịnh Thi Mông nói cà lăm cà cặp: "Mẹ của chị cho chị sinh hoạt phí, không phải chị nói dồn để mua nhà sao?"

 

Vội vàng hưởng thụ như vậy? Giấy phép nhà đất còn chưa cầm tới tay, đây không phải là cách làm của chị cô.

 

Thịnh Nịnh nói thật: "Không phải chị mua, nó đã có sẵn ở đó rồi."

 

Thịnh Thi Mông liếc qua, nghiêm túc túc nói: "Chị à, không phải tổng giám đốc Ôn đang bao nuôi chị đó chứ?"

 

Vẻ mặt của Thịnh Nịnh cũng rất nghiêm túc: "Trước đó chị cũng nghi ngờ như vậy." Rồi lại lắc đầu: "Nhưng mà chị thấy thái độ của anh ấy đối với chị, chị cảm thấy là chị tự mình đa tình."

 

".... Vậy đây là cái gì."

 

“Không biết. Vì vậy chị không có tháo mấy cái tag ra.” Thịnh Nịnh nói: “Ai mà biết được đây có phải là một cái bẫy của nhà tư bản hay không.”

 

Thịnh Thi Mông sờ mũi: "Không có khả năng vậy chứ."

 

Thịnh Thi Mông đi lên sờ sờ, lại ngửi ngửi, rồi nói: "Ngửi không thấy giống như hạ độc."

 

Thịnh Nịnh nói: "Khi nào ký được hợp đồng, chị sẽ đem tất cả mấy thứ này đi bán lấy tiền."

 

"Không nhầm đó chứ? Bán mấy thứ này?" Thịnh Thi Mông lập tức cầm một cái túi xách lên: "Cái túi xách này là phiên bản giới hạn, có ra tiệm cũng không mua được."

 

Thịnh Nịnh nói: "Vậy thì có thể bán được với giá cao."

 

Thịnh Thi Mông cảm thấy trực tiếp bán đi thì thật lỗ vốn, liền thuyết phục: "Tốt xấu gì chị dùng trước đã, dùng chán rồi bán cũng không muộn."

 

Thịnh Thi Mông đặt túi xách xuống, lại lấy ra một chiếc váy khác, khoa tay múa chân trước mặt Thịnh Nịnh.

 

Thịnh Nịnh lùi lại một bước: "Làm gì?"

 

"Mặc nó."

 

"Em xem bên ngoài mấy độ hả?"

 

“Chị ra ngoài thì mặc đồ dày, vào phòng thì cởi ra.” Thịnh Thi Mông nói: “Không phải bình thường đều như vậy sao?"

 

"Ừm, chị thường đến thư viện tự học. Chị mặc áo khoác lông vũ bên ngoài. Sau khi đến thư viện thì cởi áo khoác lông vũ ra, để lộ chiếc váy dạ hội nhỏ bên trong." Thịnh Nịnh nhìn Thịnh Thi Mông, bình tĩnh nói: "Em nói nhân viên quản lý đánh đuổi chị trước, hay là chị bị bêu rếu trước?"

 

"...."

 

Thịnh Thi Mông vẫn đang nghiên cứu tủ quần áo. Thịnh Nịnh nghĩ em ấy có nghiên cứu nửa ngày cũng không xong cho nên dứt khoát ngồi xuống bên cạnh chơi điện thoại.

 

Cô vào ứng dụng mua đồ bên ngoài.

 

“Tối nay chúng ta ăn gì?” Thịnh Nịnh vừa xem vừa nói: “Nếu không thì chọn—”

 

Hai từ "Giao hàng" còn chưa thốt ra, điện thoại trong túi của Thịnh Thi Mông vang lên.

 

Đại khái là Ôn Chinh gọi điện thoại tới, Thịnh Thi Mông hỏi: "Ăn cơm, ăn ở đâu?"

 

Thịnh Nịnh ngậm miệng, thu điện thoại lại.

 

Cúp điện thoại, Thịnh Thi Mông bất đắc dĩ nói tối nay Ôn Chinh rủ cô ấy đi ăn nhà hàng, chính là nhà hàng nhìn thấy phong  cảnh trên cao của Quốc Mậu, phải đặt chỗ trước, vì vậy không dễ dàng từ chối.

 

Thịnh Nịnh sửng sốt một chút, nói: "Vậy em đi đi."

 

"Vậy em đi với anh ấy, tối về lại đây, chị nhớ để cửa cho em nha."

 

"Ừ."

 

Thịnh Thi Mông vội vàng rời đi, căn nhà ngay lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.

 

Thịnh Nịnh vốn đã tìm một bộ phim có rating cao dự định xem cùng với Thịnh Thi Mông trên chiếc TV siêu mỏng 65 inch treo tường.

 

Bỏ đi, xem một mình cũng được, thuận tiện gọi đồ ăn bên ngoài.

 

Giao hàng trong thời tiết này thường hơi chậm. Thịnh Nịnh đặt gà rán cách căn hộ gần nhất.

 

Hôm nay cô muốn buông thả một chút, không chọn coca mà chọn bia.

 

Gà rán với bia, quả thực là phim truyền hình Hàn Quốc lãng mạn, thật không nghĩ tới có một ngày cô có thể sống một cuộc sống thoải mái như vậy.

 

Bên ngoài là thế giới đêm băng giá, cách cánh cửa kính thủy tinh giống như có thể nghe thấy tiếng ồn ào huyện náo của dòng xe cộ tấp nập. Thịnh Nịnh ngồi trên tấm thảm ấm áp, tay trái cầm bia tay phải cầm gà rán, xem phim.

 

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Thịnh Nịnh thở dài thỏa mãn.

 

Đây chính là nhà, có thể mang đến cho con người sự ấm áp và yên lòng.

 

Nhưng luôn có người muốn phá vỡ hạnh phúc nhỏ của cô.

 

Tiếng chuông không đúng lúc vang lên, Thịnh Nịnh muốn lơ nhưng nhìn người gọi đến, cuối cùng vẫn ấn nghe.

 

"Tổng giám đốc Ôn, buổi tối tốt lành."

 

Ôn Diễn vẫn là bộ dạng không mặn không nhạt, giọng nói trầm thấp: "Ừm, đang ở đâu?"

 

"Vườn hoa Bác Thần."

 

"Vừa vặn, ra đây một chuyến."

 

Thịnh Nịnh liếc nhìn ra cửa sổ.

 

Bên ngoài cửa sổ là từng bông tuyết nhỏ rơi xuống, rơi xuống cửa sổ kính trong suốt.

 

Thời tiết này muốn cô ra ngoài là muốn ép chết cô.

 

Anh thuê thám tử tư theo dõi em trai của mình đó hả?

 

Tại sao Ôn Chinh chân trước hẹn Thịnh Thi Mông đi ăn tối, thì chân sau Ôn Diễn đã gọi điện thoại đến.

 

Sớm biết rằng anh gọi điện thoại cho cô, thì một giờ trước cô đã lên đường cùng với Thịnh Thi Mông rồi.

 

Nhưng dù sao thì cô cũng đang ngồi trong căn hộ dưới tên của ông chủ, dùng tiền của ông chủ để hưởng thụ thì phải làm việc.

 

Thịnh Nịnh phải thuyết phục bản thân, rốt cuộc gì thì chủ nghĩa tư bản cuối cũng sẽ bị chủ nghĩa xã hội đánh bại, sau đó ném gà rán xuống.

 

"Vậy ngài gửi cho tôi địa chỉ, tôi qua đó ngay."

 

“Cô ngồi xe buýt rồi tàu điện ngầm đến đây, hai người đó đã ăn xong rồi.” Ôn Diễn nói: “Tôi đang đi trên đường. Mười phút nữa cô xuống lầu.”

 

“Mười phút?” Thịnh Nịnh vừa nói vừa lau tay: “Nhưng tôi không nhanh được như vậy.”

 

“Mười phút không đủ để cô mặc áo khoác, mang giày đi xuống lầu sao?” Ôn Diễn mất kiên nhẫn.

 

Thịnh Nịnh không nhịn được nữa.

 

Cmn vừa nghe là biết anh là cái đồ Vương lão ngũ nghìn năm chưa từng chờ phụ nữ.

 

Cuối cùng cô cũng biết tại sao bên cạnh người đàn ông này từ thư ký cho đến trợ lý đều toàn là đàn ông.

 

Cách bởi cái điện thoại, cô vậy mà cả gan cãi với ông chủ bên A của mình.

 

"Nhà hàng phong cảnh trên cao! Chẳng lẽ để tôi nhếch nhác lôi thôi đi ra ngoài! Tôi không nên trang điểm hả!"

 

Sau khi hung dữ, cô lập tức sợ hãi, còn đổ hậu quả nghiêm trọng của việc không trang điểm lên đầu Ôn Diễn: "Hình tượng của tôi quá nhếch nhác, đi cùng với ngài sẽ làm ngài mất mặt, ngài nói đúng không?"

 

Người đàn ông ở đầu dây bên kia hơi hơi ngạc nhiên nhướng mày, không hiểu sao cảm thấy buồn cười.

 

Trong ấn tượng của anh, cô gái này suốt ngày bọc người kín mít chỉ để lộ ra gương mặt. Nếu không phải là con người cần phải nhìn đường và hít thở, thậm chí Ôn Diễn còn cảm thấy rất có thể cô sẽ bọc luôn cả cái đầu của mình lại.

 

Bánh trôi cần phải trang điểm? Trang điểm như thế nào? Là đổi nhân bánh bên trong hả? Đổi từ nhân mè thành nhân đậu đỏ hả?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.