Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 15: Chương 15:




Tất nhiên Thịnh Nịnh nhớ cô đến đây để làm gì, lúc nãy vừa đến đây Ôn Diễn đã nói cho cô biết.

 

Ôn Chinh ở cùng với em gái cô, bây giờ anh muốn đưa Ôn Chinh về nhà.

 

Anh gọi cho cô, để cô có trách nhiệm kéo Thịnh Thi Mông của cặp tình nhân nhỏ về.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nghe thì giống như ông bố già đi bắt con trai lén chuồn ra khỏi trường để đi bar hoặc là đi chơi game lúc hơn nửa đêm vậy.

 

Bất hòa thì bất hòa, "con trai" Ôn Chinh là một người đàn ông trưởng thành, còn "ông bố già" chính là anh trai chỉ lớn hơn Ôn Chinh mấy tuổi, vẻ mặt anh lạnh lùng xen lẫn chút không kiên nhẫn và chán ghét. không phải vì lo lắng cho Ôn Chính mà đến quán bar đón anh ta, mà giống như là bất đắc dĩ, phải tới đón anh ta.

 

Thịnh Nịnh bị năm vạn tệ làm cho mờ mắt, xin Ôn Diễn tạm thời nghỉ việc: "Ngài chờ tôi một chút, chờ tôi chơi xong sẽ lập tức làm theo lời ngài đưa Thịnh Thi Mông đi."

 

Người phụ nữ nắm tay Thịnh Nịnh, đang muốn kéo cô đến chỗ người dẫn chương trình đăng ký.

 

Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cẳng tay của Thịnh Nịnh, mà đối với đàn ông mà nói đó là một cẳng tay gầy gò tinh tế.

 

Mặc dù cô mặc quần áo dày nhưng vẫn không ngăn cản bị người đàn ông nắm lại, gần như không tốn bất lỳ sức lực nào, kéo cô lại rất dễ dàng.

 

Thịnh Nịnh còn chưa kịp nói gì, Ôn Diễn đã trầm mặt nói: "Tôi cho cô tiền để cô ăn không ngồi rồi hả?"

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

"...."

 

Tất nhiên là không. Thịnh Nịnh không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ chối lời mời của người phụ nữ kia.

 

Người phụ nữ đó cũng cảm thấy thật đáng tiếc. Nhìn toàn bộ quán bar này, có thể tìm được một người đàn ông đẹp trai lại không mang theo bạn cặp đến chơi trò hơi này là rất khó. Chỉ có duy nhất người đàn ông trước mặt này là rất đẹp trai, nhưng mà ngay cả một ánh mắt anh cũng lười cho cô ấy.

 

Tìm đàn ông không có, vậy thành lập đội với một em gái xinh đẹp cũng không tệ. Trông mặt mũi em gái này vô hại, chắc là kiểu con gái ngoan, không hút thuốc không uống rượu. Có lẽ chơi trò chơi với em gái này sẽ được hơn so với mấy người đàn ông miệng đầy mùi rượu thuốc lá.

 

Người phụ nữ bất đắc dĩ nhìn người đàn ông.

 

Người đàn ông này không những không hiểu phong tình, mà còn phá hỏng duyên phận của cô ấy với cô em gái xinh đẹp này nữa.

 

Đáng tiếc là người đàn ông này lớn lên đẹp trai, mặt mày nghiêm nghị, cả gương mặt vô cảm giống như khắc đầy dòng chữ "Đóa hoa cao lãnh". Con người đều là động vật thị giác, phụ nữ cũng không ngoại lệ, cho dù trong lòng không thỏa mãn cũng không dám oán trách.

 

Cô ấy bĩu môi, nói nhỏ với Thịnh Nịnh: "Em gái, em nhanh nhanh đi tìm máng khác ăn đi."

 

Trong lòng Thịnh Nịnh nghĩ nếu công việc này cô có thể tìm được máng khác, thì cũng không cần phải nửa đêm bị Ôn Diễn gọi đến đây.

 

Người phụ nữ nói muốn thêm WeChat, sau này Thịnh Nịnh có đến quán bar thì liên hệ với cô ấy.

 

Thịnh Nịnh nghĩ dù sao cũng là phụ nữ cho nên thêm wechat của người phụ nữ đó ngay tại chỗ.

 

Sau khi thêm WeChat, người phụ nữ lắc mông biến mất trong biển người.

 

Thịnh Nịnh không ngờ lần đầu tiên trao đổi WeChat với một người tại quán bar, lại là một người phụ nữ.

 

Trước đây cô đã từng đến các quán bar khác cùng bạn bè nhưng cô luôn đề phòng, có người khác giới đến hỏi cách liên lạc, cô không bao giờ mở miệng.

 

Ôn Diễn chứng kiến toàn bộ quá trình Thịnh Nịnh trao đổi WeChat với một người phụ nữ xa lạ, anh không mặn không nhạt nói: “Rất biết chơi nhỉ."

 

Thịnh Nịnh mím môi, hơi bất mãn: "Vì ngài mà ngay cả năm vạn tôi cũng từ bỏ, ngài ít nói móc tôi hai câu không được hả?"

 

Ôn Diễn nhếch môi khinh thường, cũng không có ý định đôi co với cô mà đi thẳng về phía trước, vừa nhìn là biết sắp chia rẽ đôi tình nhân nhỏ.

 

“Chờ đã.” Thịnh Nịnh lập tức gọi anh lại, liếc mắt nhìn phía bên kia rồi lập tức nhìn lại: “Bọn họ vẫn còn đang... Chơi trò chơi. Ngài qua cắt ngang bọn họ như vậy, không thấy xấu hổ hả?"

 

Ôn Diễn: "Tôi không có thời gian rảnh dành cho bọn họ đâu."

 

“Sẽ không lâu đâu.” Thịnh Nịnh nói: “Bọn họ không giữ được lâu đâu.”

 

Chỗ ngồi có giá cao trong quán bar này có thể nhìn thấy mọi phía bằng mắt thường. Có không ít người giàu có đến đây chơi. Không có bao nhiêu người thực sự quan tâm thắng giải thưởng. Dù sao thì chút tiền này đối với bọn họ mà nói chỉ bằng số tiền khui một bình rượu mà thôi.

 

Nhưng mà vẫn có nhiều người chơi, nguyên nhân rất đơn giản, lòng dạ Tư Mã Chiêu.

 

Khoảng cách hai người gần nhau, giữa hai cánh môi chỉ cách một lá bài, hễ ánh mắt giao nhau, sóng vô tuyến ở một khoảnh khắc nào đó sẽ chạm nhau, dopamine trong cơ thể sẽ được tiết ra một cách điên cuồng, nhịp tim nguyên thủy nhất cũng đủ khiến cho con người không được tỉnh táo ngay lập tức, mượn kỹ năng diễn xuất vụng về để làm rớt lá bài, muốn làm chuyện xấu gì thì cứ làm.

 

Đây chính là sức hấp dẫn của trò chơi người lớn. Thắng hay thua không quan trọng. Quan trọng là mượn danh trò chơi làm chuyện mập mờ.

 

Vì vậy lúc nãy Thịnh Nịnh mới không ngại chơi trò chơi với người phụ nữ kia. Cả hai đều hướng về giải thưởng, xác suất thắng rất cao.

 

Trò chơi diễn ra không được bao lâu thì nhiều người đã thua làm rớt lá bài.

 

Thịnh Nịnh liên tục thở dài, còn phối thêm câu than thở: "Năm vạn tệ của tôi...."

 

Ôn Diễn nghe vậy thì hơi phiền.

 

"Cô tự tin có thể thắng như vậy?"

 

“Ừm.” Thịnh Nịnh gật đầu: “Nếu ngài chơi với tôi, cơ hội chiến thắng của tôi càng lớn.”

 

Mí mắt Ôn Diễn giật giật khi nghe thấy câu nói giả dối của cô, quay đầu nhìn sang.

 

Đôi mắt xinh đẹp thâm sâu lạnh như băng của người đàn ông càng thêm u ám dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar. Con ngươi cuộn trào sóng nước, hầu kết chuyển động không tự chủ.

 

Thịnh Nịnh cảm nhận thấy ánh mắt của anh, dùng ánh mắt rất chi là tiếc hận lại oán trách "Ngài bồi thường năm vạn cho tôi như thế nào đây" để nhìn anh

 

Bỗng dưng khóe môi mím chặt của anh thả lỏng.

 

"Tôi thấy cô yêu tiền đến mức mất cả lý trí."

 

Vô nghĩa, năm vạn tệ!

 

Không yêu đúng là đồ ngu!

 

Tất nhiên có tiền như anh là một câu chuyện khác.

 

Đúng là giống như lời Thịnh Nịnh nói, cuối cùng đôi tình nhân nhỏ cách đó không xa cũng không nhịn được nữa.

 

Không biết hôm nay Thịnh Thi Mông xịt nước hoa gì mà cả người cô ấy tỏa ra một mùi rất nhẹ, chủ yếu là mùi trái cây và mùi hoa, rất ít khi dùng mùi thơm nồng cay mũi. Bình thường không ngửi thấy nhưng hôm nay gần như vậy, mùi nước hoa hoàn toàn xông vào mũi.

 

Lúc đầu Ôn Chinh không có hứng thú với giải thưởng nhưng Thịnh Thi Mông nói cô ấy muốn chơi. Anh ta không thể để bạn gái mình chơi mấy trò chơi mập mờ này với người khác, vì vậy anh ta đành phải chơi cùng cô ấy.

 

Vốn cho rằng Thịnh Thi Mông chỉ là muốn mượn trò chơi này để chơi trò tình thú với anh ta. Ai ngờ trước khi bắt đầu trò chơi, Thịnh Thi Mông cực kỳ nghiêm túc nói với anh ta cô ấy muốn thắng trò chơi này.

 

Ôn Chinh nhìn người trước mặt, rõ ràng đã từng ôm qua cũng từng hôn qua nhưng không hiểu sao bây giờ cách nhau gần như vậy, anh ta cách cô ấy một lá bài, kiềm chế bản thân để chơi trò chơi.

 

Thịnh Thi Mông thấy anh ta hơi mất tập trung thì cách lá bài an ủi anh ta: "Anh yêu cực khổ rồi, chúng ta sắp thắng rồi, cố lên."

 

Tiếng "anh yêu" mềm mại của cô ấy khiến Ôn Chinh nheo mắt lại.

 

Cái trò chơi dằn vặt gì đây, không chơi nữa.

 

Nếu cô ấy thực sự muốn giải thưởng này, vậy ngày mai anh ta sẽ đi mua hai cái điện thoại iphone cho cô.

 

Ôn Chinh ngửa đầu ra sau, nghiêng đầu, cực kỳ dứt khoát nhả lá bài ra.

 

Ngay sau đó, người dẫn chương trình hét lớn: "Vậy mà cậu hai Chinh của chúng ta cũng làm rơi lá bài rồi!"

 

Xung quanh vang lên tiếng đùa cợt, Ôn Chinh cong môi, không thèm để ý đến chuyện thua trò chơi mà đưa tay nắm lấy cằm Thịnh Thi Mông, muốn hôn cô.

 

Thịnh Thi Mông chợt lùi về phía sau, khiến cho tay của Ôn Chinh nắm lấy không khí.

 

“Anh làm gì vậy!” Thịnh Thi Mông không thể tin được nhìn anh ta: “Em sắp thắng rồi!”

 

Cô ấy không ngờ đột nhiên anh ta lại nổi loạn, trong nháy mắt cả người đều chìm trong bóng tối của sự thất bại, hoàn toàn quên mất ngày thường cô ở trước mặt Ôn Chinh trông như thế nào, oán trách anh ta theo bản năng.

 

"..."

 

Ôn Chinh đứng hình. Người dẫn chương trình nhìn thấy cậu hai Chinh hôn bạn gái không thành công nên ho khan một tiếng, lập tức cầm micro đập bịch bịch thử míc, chuyển sự chú ý của người xem sang những người khác vẫn còn đang tiếp tục chơi trò chơi.

 

Sau khi hung dữ, Thịnh Thi Mông hoàn hồn.

 

Ôn Chinh vẫn còn đang ngơ ngác. Cô ấy bất lực vò đầu, đẩy đám người ra rồi chạy khỏi ánh đèn sân khấu.

 

Hai người đứng nhìn từ xa không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng mà bọn họ nhìn thấy rõ ràng hai người kia tách ra.

 

“Kết thúc rồi.” Thịnh Nịnh nói với Ôn Diễn: “Ngài có thể đón em trai của ngài về nhà rồi, tôi đi tìm em gái của tôi.”

 

-

 

Thịnh Thi Mông đi ra khỏi đám đông, mặc dù Thịnh Nịnh đi theo nhưng đúng là quán bar rất lớn, cô lại không quen thuộc đường đi, ánh sáng mờ ảo, đèn thì nhấp nháy đau cả mắt.

 

Đi một vòng mà không tìm thấy người cho nên cô đành phải tìm một nơi yên tĩnh, trực tiếp gọi điện cho Thịnh Thi Mông hỏi xem cô ấy đang ở đâu.

 

"Em đang ở trên xe taxi, chuẩn bị trở lại trường học."

 

Đây là sự khác biệt giữa biết đường và không biết đường. Cô vẫn còn lượn lờ trong quán bar, mà Thịnh Thi Mông đã trở về rồi.

 

“Em chơi trò chơi thua rồi.” Giọng điệu của Thịnh Thi Mông sa sút: “Không lấy giải thưởng về cho chị được.”

 

Thịnh Nịnh: "...."

 

Cô biết rồi, cô thấy rồi.

 

Thịnh Thi Mông lại hỏi: "Sao muộn như vậy mà chị còn chưa ngủ?"

 

"Không sao, giờ chị đi ngủ đây."

 

Thịnh Thi Mông đã trở về trường học, bây giờ cô nói cô đến quán bar thì không còn ý nghĩa gì nữa.

 

Cúp điện thoại, Thịnh Nịnh định gọi xe, trực tiếp trở về căn hộ để ngủ.

 

Thật vất vả lắm mới tìm được đường ra khỏi quán bar, từng cơn gió lạnh thổi đến, cuối cùng mắt và não của Thịnh Nịnh cũng tỉnh lại từ trong bầu không khí của quán bar.

 

Giờ này gọi taxi rất đắt, cô vốn đã sẵn sàng công tác tư tưởng phá sản, thì lúc này một chiếc xe bấm còi đi về phía cô.

 

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện là xe của Ôn Diễn.

 

Thịnh Nịnh vội vàng đi tới, Ôn Diễn ngồi trên ghế lái hạ cửa kính xuống, hỏi: "Em gái cô đâu?"

 

Thịnh Nịnh nói: "Tôi chậm một bước, em ấy đã bắt taxi về rồi." Cũng hỏi anh: "Em trai ngài đâu?"

 

Ôn Diễn nghĩ tới Ôn Chinh thì nhíu mày.

 

Vốn tưởng rằng kéo nó về thì phải cãi nhau ồn ào một trận, kết quả là nó như người mất hồn, vậy mà ngoan ngoãn đáp "Ừm".

 

“Tôi đã nói tài xế đưa nó trở về nhà rồi.” Ôn Diễn hỏi: “Giám đốc Ngô đâu?

 

"Tôi thấy thời gian đã muộn, cho nên cho anh ta trở về trước rồi."

 

".... Cô cũng là một người tốt nhỉ." Ôn Diễn nhíu mày: "Lên xe, tôi đưa cô về."

 

Thịnh Nịnh rất kinh ngạc: "Hả? Ngài đưa tôi về?"

 

“Bằng không thì sao?” Ôn Diễn trầm giọng nói: “Tôi không muốn mấy ngày sau nhìn thấy cô trên tin tức xã hội.”

 

Dì quản lý ký túc xá của cô đã nói đến mức này, nếu anh không đưa cô về vậy thì không đáng mặt đàn ông.

 

Thịnh Nịnh lên xe, vừa thắt dây an toàn thì nghe thấy Ôn Diễn hỏi: "Hai đứa kia cãi nhau à?"

 

Thịnh Nịnh nhíu mày, không biết nên nói gì: "Không phải."

 

Thực ra lúc nãy sau khi cúp điện thoại, Thịnh Thi Mông đã gửi cho cô một tin nhắn thoại WeChat nhưng cô không hiểu nó có nghĩa gì.

 

"Lúc nãy em không nhịn được hung dữ với Ôn Chinh, làm sao bây giờ? Chị ký hợp đồng với tổng giám đốc Ôn chưa? Phòng chưa tới tay mà em bị Ôn Chinh đòi chia tay trước thì sao hả chị?"

 

Có điều cô nắm được ý chính, đó là Thịnh Thi Mông nói rất có thể em ấy bị Ôn Chinh bỏ trước.

 

Chuyện này rất khó giải quyết, đặc biệt là Ôn Diễn còn đang trong giai đoạn quan sát năng lực làm việc của cô.

 

Nếu anh phát hiện cô vô dụng, em trai của anh với Thịnh Thi Mông có thể chia tay thì sẽ không trực tiếp cách chức cô đó chứ?

 

Thịnh Nịnh ho khan, gọi anh: "Ngài Ôn."

 

Ôn Diễn đang lái xe, không rảnh nhìn cô, lãnh đạm ừ một tiếng coi như là trả lời.

 

".... Nếu bây giờ bọn họ chia tay, ngài vẫn giữ lời về căn nhà đó chứ?"

 

Ôn Diễn không nóng không lạnh nói: "Tôi còn tưởng rằng bây giờ trong lòng cô chỉ có năm vạn tệ, quên mất chuyện căn nhà."

 

Thịnh Nịnh lập tức biểu thị lòng trung thành: "Làm sao có thể."

 

“Không thể sao?” Ôn Diễn chế nhạo: “Vì năm vạn tệ mà dám chơi cái trò chơi không ra thể thống gì với một người xa lạ. Thịnh Nịnh, cô cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi.”

 

Trước sự châm chọc của anh, Thịnh Nịnh hơi bực bội: "Trò chơi kiểu gì? Đừng có nói như tôi bán thân lấy tiền ấy."

 

Bán cũng không được giá đó.

 

Nhưng trong mắt Ôn Diễn rất phản cảm với những trò chơi bị người xem đùa giỡn ở trước mặt mọi người.

 

Ôn Chinh vốn không đứng đắn, đời tư thác loạn. Nếu như bây giờ có bạn gái, không nghĩ đến chẳng những không thành thật, mà bạn gái còn hùa vào làm xằng làm bậy.

 

Người đàn ông ngày thường kỷ luật nghiêm khắc, bình tĩnh lý trí, lại còn nghiêm khắc với người khác cho nên thật sự không nhìn nổi, ai mà biết được bây giờ người ở bên cạnh lại thích nổi loạn như  vậy.

 

Ôn Diễn lạnh nhạt bình luận: "Con gái nhà cô đều giống như vậy"

 

"Vậy nếu như tôi đưa cô năm vạn tệ, cô có chơi không?"

 

Mắt Ôn Diễn nhìn thẳng, cả người không nhúc nhích.

 

Thịnh Nịnh hơi tức giận.

 

Cô không quen nhìn bộ dạng này của anh, giống như anh không hề để tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện vào trong mắt.

 

Cô không tin anh sống trên đời này, đối mặt với chuyện gì cũng có thể duy trì bộ dạng thờ ơ bất vi sở động này.

 

"Năm trăm vạn?"

 

"...."

 

"Năm nghìn vạn?"

 

"...."

 

"Năm trăm triệu."

 

Cuối cùng Ôn Diễn cũng có phản ứng, quay đầu liếc nhìn cô một cái, cười như không cười.

 

Nếu một ngày cô có thể nhìn thấy người đàn ông này cũng có chấp niệm và khát vọng về một thứ gì đó giống như cô đối với tiền, cô có ý xấu phải cướp đồ vật đó sau đó bắt anh bày ra bộ dạng yếu đuối, sợ hãi mới được.

 

“Anh xem đi, khi tiền đạt đến một số tiền nhất định, anh cũng sẽ động tâm mà.” Thịnh Nịnh cười đắc thắng: “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”

 

"Không sai."

 

"?"

 

Câu trả lời này thật ngoài dự đoán. Chiếc xe xóc nảy, ánh mắt Thịnh Nịnh không tự chủ quét qua gò má của anh, nhìn thấy môi anh như có như không hiện lên một nụ cười nhạt.

 

"Bây giờ cô lấy ra năm trăm triệu, tôi lập tức chơi với cô." Người đàn ông hơi nhướng mày, giống như trêu chọc cô, lại giống như giễu cợt cô. 

 

"Sao nào? Cô lấy ra được sao?"

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.