Kỳ thi quốc gia thu hút sự chú ý của mọi người đã kết thúc đầy hào hùng vào cuối năm mới, vài ngày sau Tết Nguyên Đán, trang web chính thức của Bộ Ngoại giao đã công bố danh sách các thí sinh lọt vào danh sách các bài kiểm tra và được xếp hạng từ cao xuống thấp theo kết quả thi viết của các môn học công lập.
Thịnh Nịnh vẫn rất tự tin vào kết quả thi quốc gia của mình nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác hồi hộp nhỏ khi tra thành tích, sau khi thấy giao diện thành tích và thứ hạng thể hiện, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Thi Mông rất quan tâm đến thành tích của cô, trước khi có kết quả, cô ấy cứ ba ngày lại hỏi cô một lần, giờ có thành tích rồi, Thịnh Nịnh chụp ảnh gửi cho cô ấy liền.
“Bà mẹ nó!”
“Chín trăm người thi thứ tám, chị em trâu bò quá!”
Thịnh Nịnh hài lòng nở nụ cười.
Mấy tháng nay vất vả học tập, một là vì triển vọng và tương lai của mình, hai là vì lòng hư vinh ở giây phút này.
Học tốt là không sai, làm học bá được người khác ngưỡng mộ luôn là sảng khoái nhất.
Cô lại gửi ảnh chụp màn hình cho Ôn Diễn xem, phản ứng bên Ôn Diễn không kích động như Thịnh Thi Mông, ngược lại nói một câu ý tứ không rõ ràng.
“Xem ra không chuyển tới đây ở với anh vẫn rất có ích.”
Bình thường anh bận rộn với công việc, vốn có thể dành thời gian hẹn hò rất ít, vì thế muốn tránh lãng phí thời gian hẹn hò cho nên muốn Thịnh Nịnh chuyển đến ở dinh thự Kinh Bích nhưng Thịnh Nịnh lấy lý do chuẩn bị thi cử không đồng ý, lý do là: Đàn ông chỉ ảnh hưởng đến sự nghiệp của em.
Ôn Diễn cực kỳ cạn lời, chỉ có điều là vẫn tuỳ cô.
Qua kỳ thi quốc gia, đây cũng chỉ coi như là vượt qua cửa ải đầu tiên, tiếp theo còn có một vòng phỏng vấn thi viết, trong vòng này lại sàng lọc ba phần tư thí sinh, phần còn lại tiến vào thi lại, thông qua tuyển chọn công khai và lựa chọn và điều động công khai, cuối cùng xác nhận danh sách hơn một trăm người trong kế hoạch tuyển sinh, đây mới thực sự mới là chính thức thông qua cầu độc mộc.*
*Cầu độc mộc là cây cầu được tạo thành từ một cây gỗ. Hiểu theo nghĩa trừu tượng là một con đường khó khăn, nguy hiểm....một con đường mà ko biết bản thân sẽ rơi xuống vào lúc nào..
Nhưng mà không hiểu xui xẻo kiểu gì mà thời gian thi vòng thi mới được sắp xếp không lâu sau Tết, cũng không biết xui xẻo gì kiểu mà khi Thịnh Nịnh thi xong lại xúc động cầu hôn Ôn Diễn, đem quan hệ của hai người từ bạn trai bạn gái chính thức thăng cấp lên cho nên Tết năm nay phải đến thăm hỏi nhà họ Ôn.
Bởi vì chuyện ly hôn chia tài sản mà gần đây bố Thịnh Khải Minh náo loạn bận tối mắt tối mũi với Thạch Bình, bên Thạch Bình có luật sư của Ninh Thanh “trấn thủ”, vị luật sư này có tiếng tăm cao và hành nghề nhiều năm, năm đó thật sự cũng dùng một cái miệng ép Thịnh Khải Minh cút ra khỏi nhà, hôm nay luật sư này lại giúp Thạch Bình, cho dù Thịnh Khải Minh có cuồng loạn đến đâu cũng không làm nên chuyện.
Thịnh Nịnh không còn người bố này lâu rồi, tự nhiên lễ Tết cũng không định trở về Thượng Hải, Ninh Thanh lại không ở trong nước, Ôn Diễn muốn thăm hỏi cũng không biết nên đi đâu để thăm hỏi, cuối cùng vẫn nói chuyện trực tuyến với mẹ vợ đại nhân.
Việc mua máy bay để về quê sau năm mới và năm sau không dễ mua, Ninh Thanh tỏ vẻ sẽ cố gắng trở về, cũng đi thăm hỏi nhà họ Ôn một chuyến.
Sau khi thương lượng với Ninh Thanh xong, vào ngày hai mươi chín Tết, Ôn Diễn chính thức nghỉ phép, dự định đón Thịnh Nịnh đến nhà họ Ôn ăn Tết.
Ngoài việc mang theo hành lý mấy ngày nay của mình, Thịnh Nịnh còn mang theo một cái cặp, bên trong là notebook và tài liệu thi cử.
Ngay cả bình thường Ôn Diễn làm việc hành trình đầy đủ cũng bị tư thế này của cô hù dọa, không nhịn được hỏi: “Ăn Tết cũng không rảnh sao?”
“Không có cách nào, cạnh tranh quá lớn.” Thịnh Nịnh ngẩng đầu lên từ trong điện thoại, so sánh với anh: “Anh có biết tỷ lệ cạnh tranh của một vị trí năm ngoái là bao nhiêu không? Một chọi một trăm rưỡi, đáng sợ như vậy đó.”
Ôn Diễn bị giọng điệu nghiêm túc này của cô làm chọc cười, tuy rằng lái xe nhìn chăm chú phía trước nhưng lại có thể tự bổ não tới biểu cảm trợn tròn mắt của cô vào giờ phút này, không chút để ý nói: “Thi không đậu thì đến công ty anh làm việc cho anh cũng được.”
Thịnh Nịnh bĩu môi: “Không cần.”
“Thế nào? Chướng mắt à?”
“Không phải, lý tưởng của em không phải ở đó.” Thịnh Nịnh nói: “Mục tiêu cuối cùng của một giai cấp vô sản thực sự không phải là gia nhập giai cấp tư sản, quá nông cạn quá tục tằng, em muốn cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại của tổ quốc hết mình.”
Nói lời hay ý đẹp này xong, Thịnh Nịnh lại cúi đầu tiếp tục học thuộc lòng từ vựng của mình.
Ôn Diễn: “...”
Những người đàn ông chuyển nghề từ quân nhân sang nhà tư bản luôn cảm thấy mình bị nội hàm nhưng không có bằng chứng.
Chờ xe chạy đến nhà họ Ôn, lúc này Thịnh Nịnh còn khẩn trương hơn lần trước, sau khi xuống xe hơi hơi co quắp đứng tại chỗ, thậm chí còn không biết nên bước chân nào trước.
“Đi thôi.” Ôn Diễn nói: “Có anh đây.”
“Vậy lát nữa bố anh hỏi gì đó, em không trả lời được hoặc gì đó, anh nhớ cíu em đó.”
“Ừm.”
“Lúc ăn cơm em ngượng ngùng gắp thức ăn quá xa, đến lúc đó anh nhớ nhìn mắt em mà gắp thức ăn cho em đó.”
“Ừm.”
Thịnh Nịnh vẫn khẩn trương, túm lấy tay áo Ôn Diễn nói: “Anh nhất định phải ở bên cạnh em đó, không được để em một mình.”
“Biết, mẹ em dặn dò anh rồi.”
Ôn Diễn an ủi mãi, rốt cuộc mới khiến Thịnh Nịnh tạm thời yên tâm.
Cô vừa sờ đến cửa lớn, người bên trong đã đi ra chào đón, ngay sau đó là một tiếng “mợ” trong trẻo dễ nghe.
Là Ôn Lệ cháu gái Ôn Diễn.
Hôm nay minh tinh lớn mặc áo quần gia đình, không trang điểm, nhìn không có hào quang lộng lẫy bắn choé choé bốn phía như bình thường ở trên màn hình nhưng vẫn xinh đẹp như trước.
Nếu không phải cô cháu ngoại gái này lớn hơn cô hai tuổi, một tiếng mợ ngọt ngào như vậy, Thịnh Nịnh không cho bao lì xì cũng ngượng ngùng.
Ôn Diễn nhíu mày: “Chỉ nhìn mợ không nhìn thấy cậu à?”
“Uầy cậu ơi, cháu nhìn khuôn mặt này của cậu bao nhiêu năm rồi.” Ôn Lệ chạy đến bên cạnh Thịnh Nịnh, trực tiếp ôm lấy cánh tay Thịnh Nịnh: “Mợ đến, cháu dẫn mợ đi thăm thành viên nhà mình một chút.”
Thịnh Nịnh bị Ôn Lệ kéo trực tiếp vào trong nhà, quay đầu lại hơi luống cuống nhìn Ôn Diễn.
Ôn Diễn an ủi: “Anh đi theo, đừng sợ.”
Ông cụ còn đang ở trên lầu chưa xuống, hai người đàn ông ngồi trên sofa đang dùng điện thoại chơi trò chơi trực tuyến, thấy có người tới đồng thời ngẩng đầu lên.
Thịnh Nịnh không đu idol, bình thường cũng rất ít khi lên mạng ăn dưa nhưng thỉnh thoảng đi dạo phố ở trung tâm thương mại cũng nhìn thấy có minh tinh đang làm hoạt động offline gì đó, cũng sẽ tò mò đi qua xem một chút sau đó cảm thán minh tinh đúng là minh tinh, ngoại hình và khí chất thật sự hơn hẳn những người thường, đặc biệt như là hạc giữa bầy gà.
Hôm nay gặp ba minh tinh liên tiếp, toàn bộ một bữa tiệc thị giác và điều tuyệt vời nhất là cô là mợ của ba minh tinh này.
Ôn Lệ chỉ vào một trong những người đàn ông trên ghế sofa nói: “Đây là Tống Nghiên, chồng cháu, diễn viên, ảnh đế, siêu lợi hại.”
“Xin chào.” Người đàn ông được vợ khen nhếch môi đáp lại: “Cô Ôn cũng rất lợi hại.”
Ôn Lệ nhếch miệng cười, lại chỉ vào một thanh niên khác nói: “Đây là em trai cháu, Từ Lệ, ca sĩ nhỏ tuyến mười tám.”
Từ Lệ lập tức trả lời: “Chị mới tuyến mười tám, diễn viên giỏi lắm à?”
“Mở mấy buổi biểu diễn coi như mình không phải tuyến mười tám à?” Ôn Lệ kéo môi: “Chào không? Gọi mợ đi.”
“Em gọi không nổi.” Từ Lệ nhìn Thịnh Nịnh, vẻ mặt bực bội nói: “Lúc này hơn em mấy tuổi chứ? Sao em gọi được.”
“Vậy không gọi mợ, em gọi bằng chị à? Gọi chị, thế cậu mình thì làm sao bây giờ?”
Thịnh Nịnh vừa định nói không gọi cũng không sao, ngay sau đó Ôn Lệ lại nói: “Em còn trách mợ nhỏ tuổi à? Còn không phải do cậu mình à, cậu không tìm một người nhỏ tuổi hơn em cũng không tệ rồi.”
Từ Lệ lập tức vất nồi: “Vậy chị kêu anh Nghiên gọi trước đi, đến bây giờ anh ấy ngay cả tiếng cậu cũng không gọi ra được, chị xem anh ấy có gọi được hai chữ mợ* này hay không?”
*Mợ có hán việt là Cữu mụ, nên là 2 từ.
Vẻ mặt Tống Nghiên chậm lại, vừa vặn giả vờ bắt gặp Ôn Diễn đang cười như không cười nhìn mình.
Tuổi tác chênh lệch không nhiều nhưng không ngang hàng rất phiền phức, ai bảo Ôn Diễn có vai vế cao nhất chứ.
Tống Nghiên dời ánh mắt ra, sắc mặt không tốt lắm.
Hai chị em Ôn Lệ vẫn cãi nhau đến khi ông cụ xuống lầu mới yên tĩnh.
“Nói nhao nhao cái gì! Ở trên lầu mà ông cũng nghe thấy hai chị em cháu nhao nhao!”
Hai chị em không dám ngỗ nghịch ông ngoại, ngoan ngoãn câm miệng.
“Gặp mợ mấy đứa rồi đúng không?” Ông cụ hất cằm: “Lần đầu tiên gặp mặt phải có quy củ, gọi mợ chưa?”
Ôn Lệ lập tức tranh công: “Mợ vừa vào là cháu kêu liền.”
Từ Lệ bĩu môi, vẫn ngoan ngoãn lên: “Mợ.”
Chỉ có điều sau đó chờ ông ngoại đi rồi, cậu ấy vẫn tìm cô nói, hỏi sau này nếu ông ngoại với cậu không ở đây có thể gọi cô là chị hay không.
Thịnh Nịnh hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của cô Từ Lệ bình thường đứng trước ống kính rất cao ngạo lạnh lùng, không ngờ lại đáng yêu như vậy.
“A Nghiên.” Ông cụ thản nhiên nhìn về phía cháu rể.
Tống Nghiên giương môi, cuối cùng rũ mắt khẽ gọi một tiếng: “Mợ.”
Thịnh Nịnh thật cẩn thận nói ôi chao một tiếng, trong lòng đã vô sỉ điên cuồng vui vẻ.
Mẹ ơi, Tống Nghiên gọi cô là mợ, tam kim ảnh đế gọi cô là mợ!!!
Vai vế cao là thật sự sảng khoái.
Gần như ông cụ xuống lầu chính là muốn ăn cơm trưa, một gia đình lớn cùng ăn trưa với ông cụ rồi lại chuyển đến phòng khách nói chuyện phiếm, hôm nay ông cụ hứng thú không hiểu sao lại không muốn ngủ trưa, nói muốn chơi mạt chược vì thế lôi kéo mấy tiểu bối đánh với ông.
Từ Lệ không biết chơi mạt chược cho nên ngồi bên cạnh ngồi xem với tiếp tục chơi điện thoại của mình, còn lại một nhà ra một cái vừa vặn gom góp được một bàn mạt chược, ông cụ góa vợ chỉ có thể chơi một mình, cẩu độc thân Ôn Chinh cũng chỉ có thể chơi một mình luôn.
Mạt chược này thật sự nghiện, đánh một hồi tất cả mọi người hăng hái, ăn cơm tối xong lại tiếp tục đánh.
“Lúc nào cậu út mới mang mợ út về cho cháu thế hả?” Ôn Lệ vừa đánh vừa hỏi: “Cậu cần ông ngoại giúp không? Kỹ năng chơi bài của cậu xấu đui, tìm một người biết chơi bài để chơi thắng tiền kìa.”
Ông cụ lập tức châm chọc nói: “Cậu út cháu chỉ nghĩ cô gái họ Thịnh chứ có nghĩ mợ nào khác đâu, ba cái đụng một cái.”
“Rất tốt mà, vui càng thêm vui.” Ôn Lệ nói: “Ông ngoại, hai đứa con trai của ông tìm một thông gia, duyên phận đó.”
“Duyên cái rắm, cô gái kia đá cậu út cháu lâu rồi!” Ông cụ càng nói càng tức giận: “Người ta đá rồi mà còn nghĩ tới cái này. Thật đúng là muốn một cái nồi phối với một cái nắp đúng không? Con từng nghĩ qua chưa, nếu hai người con cũng thành vậy sau này nhà mình xưng hô được à! Quá lộn xộn! Con đi theo nó kêu là chị Thịnh Nịnh hay là nó đi theo con gọi là anh Ôn Diễn?”
Ôn Chinh: “...”
Anh ta thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, đành phải yên lặng đánh ra một tấm bánh nhị.
“Đụng vào.” Ôn Diễn cầm bài, thản nhiên nhếch môi: “Có triển vọng.”
Mí mắt Ôn Chinh giật giật, không cam lòng yếu thế nói: “Anh có triển vọng, chẳng phải vẫn là bị chị dâu ăn sạch à?”
Đột nhiên Ôn Diễn nhướng mày, kiêu căng nói: “Cô ấy cầu hôn anh.”
Kỹ thuật của Thịnh Nịnh không tốt lắm, đang nghiên cứu bài của Ôn Diễn, nhìn anh đang gom góp một tấm lớn, đột nhiên bị anh cue đến mình.
Những người khác trên bàn bài đồng thời giơ một dấu “?” thật lớn rồi ăn ý nhìn về phía Thịnh Nịnh.
Thịnh Nịnh rất ngượng ngùng gật đầu: “Ừm.”
Ông cụ hừ một tiếng, lúc này mới miễn cưỡng hài lòng nói: “Nhìn thấy chưa? Con cái nhà họ Ôn chúng ta phải giống như anh trai con, phải để cho người ta một lòng một dạ với mình, chứ không phải như mấy đứa bây đi dán ngược người ta, nhìn hai người xem, một người suốt ngày trong mắt không có cái gì khác ngoài chồng ơi chồng ơi, còn một người thì bị đá còn nhớ người ta, thật mất mặt bố.”
Sau đó ông cụ lại chuyển sang Từ Lệ đến nay chưa từng yêu đương, ân cần dạy dỗ nói: “Tiểu Lệ, sau này cháu đừng học theo cậu út với chị cháu, cháu phải học tập cậu cả của cháu, phải làm cho cô gái người ta yêu cháu đến mức không chịu nổi, biết không?”
Mắt Từ Lệ cũng không nhấc lên, trong lòng nghĩ nói yêu đương chó má gì chứ độc thân là vui vẻ nhất, ngoài miệng lại đáp: “Vâng, biết rồi.”
Vì thế vào giây phút này, Thịnh Nịnh đồng thời nhận được hai biểu cảm vừa tiếc hận vừa khó chịu đến từ Ôn Chinh và Ôn Lệ.
Sao mợ (chị) lại không nhịn được như vậy hả, sao mợ (chị) lại đi cầu hôn cái loại người như cậu cháu (anh em) trước chứ? Mợ (chị) chờ đi, sau này tên đó có thể lấy chuyện này ra khoe khoang cả đời mợ (chị) tin không.
Thịnh Nịnh: “...”
Đã bắt đầu hối hận.
Cô vội vàng cứu thể diện của mình: “Tuy rằng là tôi cầu hôn trước nhưng hôm đó anh ấy cũng dự định cầu xin tôi, anh ấy còn đặt nhà hàng trước rồi.”
Biểu cảm Ôn Lệ lập tức trở nên rực rỡ xán lạn hẳn, làm bộ khó hiểu chớp chớp mắt nhìn về phía Ôn Diễn.
“Ồ? Cậu? Trước đây không phải cậu nói là phụ nữ chỉ biết ảnh hưởng đến công việc của cậu thôi sao? Tại sao bây giờ ngay cả cầu hôn cũng làm hả?”
Ôn Chinh điên cuồng gật đầu, hát đôi với cháu ngoại gái: “Ồ ồ, không biết trước kia là ai nói cầu hôn ở nhà hàng của tui là quê mùa mà, kết quả tới chỗ mình cũng chả có mới mẻ.”
Sắc mặt Ôn Diễn đen thui, nhìn Thịnh Nịnh, lạnh lùng phản bác một tiếng: “Đó cũng là do em chờ không kịp.”
Thịnh Nịnh lập tức đáp lại: “Cho dù là em không chờ được mà cầu hôn, vậy tỏ tình thì sao? Anh tỏ tình trước với em phải không?”
“Wow! Cậu ơi! Cậu mà cũng chủ động tỏ tình hả! Ha ha ha ha ha!!”
“Anh ơi! Trâu bò!”
Ôn Lệ lập tức lại hỏi: “Mợ, cậu cháu tỏ tình với mợ thế nào?”
Thịnh Nịnh cẩn thận nhớ lại, học theo gương mặt Ôn Diễn, trầm thấp nói: “Tôi thích em, em không nhìn ra sao?”
Sau đó nhún vai: “Như vậy đó.”
“Tỏ tình mà còn chảnh như vậy, cậu, không hổ là cậu!”
“Anh được lắm, chảnh như vậy không sợ bị đánh à?”
Thịnh Nịnh gật đầu: “Tôi thật sự tát anh ấy một cái.”
“Ha ha ha ha ha cậu ơi là cậu cậu cũng có hôm nay!”
“Hay cho anh ra vẻ người lớn dạy chúng em! Thiên Đạo luân hồi quá tốt, trời cao nào tha cho ai, đây chính là báo ứng.”
Cứ bị lôi chuyện cũ rích mà nói, Ôn Diễn tức giận đến huyệt thái dương nhảy dựng nhưng lại không có cách nào phản bác.
Ba mươi Tết, trong phòng khách đang chiếu Đêm hội mùa xuân không thú vị dùng để làm nhạc nền, mà trên bàn bài nhà họ Ôn lại cực kỳ náo nhiệt.
Ông cụ ôm ngực im lặng tức giận điên người.
Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!
Ông là một người đàn ông chính cống như vậy, vì sao con sinh ra trước mặt phụ nữ đều không có tiền đồ như vậy!
Mà lúc này biểu hiện của Ôn Lệ và Ôn Chính không còn có thể dùng từ hưng phấn để miêu tả nữa.
Lúc này trong đầu họ chỉ có hai suy nghĩ:
1. Chùa kia linh quá, mai mình đi xin chữ ký luôn.
2. Mợ (chị dâu) ngoan, nói nhiều nói nhiều chút, tương lai hai mươi năm sau cũng có chuyện để lấy ra cười nhạo cậu (anh).
So với đám người họ Ôn hoạt bát sôi nổi, rõ ràng hai người họ kia có phần kiềm chế hơn.
“Yêu đương đáng sợ quá, ngay cả cậu em cũng trở nên như thế này.” Từ Lệ khẽ nói với Tống Nghiên: “Anh Nghiên, em quyết định đời này không cần yêu đương.”
“Gặp được người mình thích sẽ không nhịn được nữa.” Tống Nghiên nghiêng đầu cười với em vợ: “Hơn nữa anh còn thấy cậu em rất thích thú.”
Sắc mặt Ôn Diễn tối sầm lại, vẻ mặt phẫn nộ như muốn ăn thịt người nhưng lỗ tai lại bị ba đứa vương bát đản này hợp sức phá phách đến đỏ bừng, xoa giữa mày thở dài.