Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 109




Đầu tiên Hồ Dung sửng sốt một chút nhưng sau khi nhìn biểu cảm phức tạp của Thịnh Nịnh lại mau nhanh hiểu được.

Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái trẻ.

Cô ấy không định giấu Thịnh Nịnh, cười nói: “Cô Thịnh, hỏi cái này có ý nghĩa gì đâu, hẳn là cô biết tôi là ai của anh ấy mà.”

“Trước mắt là đối tượng xem mắt, nếu cuối cùng Ôn Diễn cũng không lay chuyển ông ngoại anh ấy được thì tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.

Thịnh Nịnh gật gật đầu: “À.”

Bởi vì đã sớm đoán được cho nên trong lòng cũng không bất ngờ.

Chỉ là có một chút khó chịu.

Cô theo Hồ Dung vào nhà họ Hạ, từ trước cửa chính đến huyền quan, lại cho đến khi đến gian giữa, không gian truyền thống Trung Quốc càng chậm rãi tiến dần lên, cột cửa khảm hoa phụ trách phân chia nâng đỡ không gian trầm ổn dày nặng, đến gian nhà chính mới rộng rãi sáng sủa.

Nơi này có tranh chữ đồ cổ nhưng không nhiều, lại bày biện vừa đúng, ở trung tâm thị giác treo một bức tranh hoa điểu* theo lối vẽ tỉ mỉ đến từ học giả tiếng tăm.

*Tranh hoa và chim.

Tối nay ở đây có một bữa tiệc riêng, khách được mời không nhiều lắm nhưng ít hay nhiều Thịnh Nịnh cũng không thấy chênh lệch mấy, bởi vì Ôn Diễn không có ở đây, một người cô cũng không biết.

Phần lớn đều là người trung niên, ăn mặc mười phần tùy ý nhưng đều đơn giản hào phóng.

Một nơi hoàn toàn xa lạ, một nhóm người hoàn toàn xa lạ và những người xa lạ này biết nhau, họ nói chuyện rất vui vẻ và đưa mắt tò mò đánh giá về Thịnh Nịnh.

Tình huống như vậy khiến Thịnh Nịnh không khỏi cảm thấy câu nệ và khẩn trương, ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh Hồ Dung mới quen hôm nay.

Một người đàn ông trung niên chủ động đến: “Ầy, đây là bạn của Tiểu Dung chúng ta hả?”

“Vâng, bạn cháu xinh đẹp, phải không?”

“Xinh đẹp xinh đẹp.” Người trung niên hỏi: “Bạn cháu họ là gì? Bố mẹ con bé làm việc ở đâu?”

Hồ Dung cười tủm tỉm nói: “Họ Thịnh, còn lại bác cũng đừng hỏi thăm, cô ấy không phải người bên chúng ta, chỉ là cháu đơn thuần dẫn bạn tới đây ăn cơm thôi.”

Người trung niên cười bảo Thịnh Nịnh tùy ý sau đó trở về ngồi trên ghế.

“Cô là gương mặt mới cho nên tò mò với cô, cô cứ nói chuyện bình thường, không muốn trả lời thì đừng trả lời.” Hồ Dung nói: “Có cần tôi giới thiệu những người này cho cô không?”

Thịnh Nịnh gật gật đầu: “Làm phiền cô Hồ.”

“Không có việc gì nên làm cả mà. Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là một số thân thích họ hàng bên ông ngoại Ôn Diễn, còn có một ít bạn bè của ông nội tôi, ông ngoại anh ấy và ông nội tôi còn đang chơi cờ trên lầu, chờ lúc ăn cơm sẽ xuống.”

Bữa cơm riêng tư này, đều là thân thích bạn bè của nhà họ Hạ và nhà họ Hồ, sắc mặt Thịnh Nịnh trắng bệch, cảm thấy châm chọc.

Đợi đến giờ ăn cơm, mọi người dời bước đến phòng ăn, rốt cuộc hai đại phụ huynh cũng lộ diện.

Hai người già có tóc bạc, thân hình thẳng tắp, đều là áo sơ mi quần dài đơn giản, nói chuyện rất vui vẻ đi từ trên lầu xuống.

Vị trí của Thịnh Nịnh được sắp xếp bên cạnh Hồ Dung, ngoại trừ mấy người biết chuyện, những người khác đều coi cô là bạn bè của Hồ Dung.

Hôm nay Thịnh Nịnh ăn mặc rất đẹp, chỉ riêng ngoại hình mà nói, cô là người nổi bật nhất trên bàn cơm này.

Giống như một chiếc bình hoa được bày ra, mà người trên bàn cơm này đã sớm quen với đủ kiểu bình hoa xinh đẹp, lúc nhìn thấy Thịnh Nịnh cũng chỉ nhìn thêm hai lần, ngay sau đó dời tầm mắt đặt ở trên người đáng giá để nói chuyện phiếm trao đổi.

Không ai bài xích cô, càng không có người hỏi đông hỏi tây về bối cảnh gia thế của cô, một đám người này chìm nổi trong danh lợi, có thể ngồi trên bàn cơm này, tất cả họ đều luyện thành một thân bản lĩnh vui buồn không lộ mặt.

Trước sau họ vẫn duy trì khách sáo và lễ phép với Thịnh Nịnh, ông cụ Hạ Chí Chính bảo cô cứ tùy ý, muốn ăn gì thì gắp nấy, không cần khách sáo, ông nội của Hồ Dung thấy trước sau gì Thịnh Nịnh cũng chỉ ăn mấy món ăn trước mặt mình còn cố ý xoay bàn giúp cô, thân thiết bảo Hồ Dung gắp thức ăn mới cho Thịnh Nịnh.

Ở tầng lớp này thường mặc định một ít lễ nghi xã giao và quy tắc, Hồ Dung ngồi bên cạnh cũng nhắc nhở cô.

Không có cảm giác khoảng cách, lại nhắc nhở Thịnh Nịnh khắp nơi, mình và nơi này không hợp nhau.

Rốt cuộc có người hỏi về công việc của Thịnh Nịnh, Thịnh Nịnh thành thật nói tình huống của mình, người nọ vừa nghe cô muốn thi vào Bộ Ngoại giao thì lập tức hứng thú.

“Bộ Ngoại giao? Bộ Ngoại giao tốt nha, Cục trưởng Từ trẻ nhất của bọn họ á, trước đây tôi và bố cậu ấy còn là đồng nghiệp nhưng người ta có năng lực làm việc mạnh mẽ, thăng tiến nhanh hơn tôi nhiều, con trai lớn của ông ấy cũng có tiền đồ, hình như giờ làm ở thành ủy?”

Chủ đề từ Bộ Ngoại giao nhảy đến thành ủy ngay tức khắc, dù cho xoay như thế nào thì đều có người có thể chấp nhận đề tài mới.

Chuyện gì Thịnh Nịnh cũng không biết, chuyện gì cũng không hiểu, cô chỉ biết mình muốn thi Bộ Ngoại giao, Cục trưởng Từ kia rất đẹp trai, trên mạng có rất nhiều video phát biểu của anh ta, còn đối với bối cảnh gia đình anh ta thì hoàn toàn không biết.

Nhưng những người này cũng không thèm để ý Cục trưởng nổi tiếng trên mạng như thế nào, thứ họ quan tâm vừa vặn chính là thứ Thịnh Nịnh không có khả năng biết.

Mãi cho đến khi ăn bữa cơm này xong, rốt cuộc tâm tư Thịnh Nịnh trước sau tự do trên bàn cũng hiểu được vì sao ông ngoại Ôn Diễn lại muốn tìm cô đến ăn bữa cơm này.

Bình thường cô gặp những người ngoài mặt bẩn thỉu đôi mắt danh lợi thì tính là gì, đây mới là thượng lưu chính cống ra oai phủ đầu.

Không cần nói một câu nào, chỉ dùng một bữa cơm đã nói cho cô biết.

Cô và Ôn Diễn là hai thế giới.

Mà thậm chí Thịnh Nịnh còn không có cơ hội phủ nhận, bởi vì sự câu nệ và luống cuống của cô đã đưa ra đáp án cho Hạ Chí Chính.

Ăn cơm xong, Hạ Chí Chính bảo Thịnh Nịnh đến phòng sách để nói chuyện.

“Cô Thịnh, cơm chiều có được không?”

Thịnh Nịnh thành thật trả lời: “Nhờ phúc cô Hồ, cô ấy rất quan tâm cháu.”

Hạ Chí Chính cười cười, yên tâm gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”

Nhưng ngay sau đó ông nói: “Điều này chứng tỏ tôi chọn vợ cho Ôn Diễn không tệ.”

Thịnh Nịnh trầm mặc chống đỡ, ngày thường cô lá mặt lá trái đều là múa rìu qua mắt thợ trước ông cụ này, còn không bằng không nói lời nào.

Hạ Chí Chính cũng không thèm để ý đến sự trầm mặc của Thịnh Nịnh, dù sao bình thường ông nói chuyện với tiểu bối, tiểu bối chỉ cần chăm chú nghe là được.

“Nghe nói bố mẹ cô ly hôn khi cô còn rất nhỏ?”

Thịnh Nịnh gật đầu: “Dạ.”

“Bên mẹ cô có điều kiện tốt hơn nhưng cô lại theo bố và mẹ kế lớn lên.” Giọng điệu Hạ Chí Chính hoà ái: “Trước và sau khi bố mẹ cô ly hôn đã mang đến cuộc sống chênh lệch cho cô, đối với cô lúc đó rất không dễ chịu đúng không?”

Thịnh Nịnh thừa nhận: “Rất khó chịu.”

Vào lúc đó, nhu cầu vật chất đối với cô không kém gì bất kỳ nhu cầu tinh thần nào.

Vì vậy, cô phải cố gắng tiết kiệm tiền, trong khi những đứa trẻ cùng tuổi vẫn đang mong đợi phần thưởng của bố mẹ, cô đã suy nghĩ về việc muốn sống một mình, suy nghĩ bao nhiêu tiền mới có thể nuôi sống bản thân.

Hạ Chí Chính lại hỏi: “Nếu như cô và cháu ngoại của tôi ở bên nhau thì cuộc sống của cô lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, còn biến hóa còn lớn hơn khi cô con nhỏ, cô có thể chấp nhận chênh lệch này không?”

“Cháu có thể chấp nhận chênh lệch này hay không quan trọng, chủ yếu là ngài không chấp nhận được không phải sao?” Thịnh Nịnh rũ mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Ngài không cần làm cho mình phải đứng dưới góc độ của cháu để nhìn nhận vấn đề.”

Hạ Chí Chính khẽ dừng lại, giọng nói vẫn thân thiết hồn hậu: “Ôn Diễn có tặng một căn hộ cho cô phải không?”

Thịnh Nịnh ngơ ngẩn, bỗng dưng  ngẩng đầu lên.

“Tạm thời tôi còn không biết mục đích Ôn Diễn tặng nhà cho cô khi mới quen biết không bao lâu là gì, Ôn Diễn cũng không chịu nói.” Ánh mắt Hạ Chí Chính sắc bén nhìn Thịnh Nịnh: “Nhưng cô nhận lấy, đây là kết quả. Nếu hai người chỉ yêu nhau, nó tặng cô bao nhiêu căn hộ tôi cũng không có ý kiến.”

“Tôi không có cách nào không cảm thấy hoài nghi mục đích thật sự của cô khi tiếp cận Ôn Diễn, hy vọng cô có thể hiểu được.”

Thịnh Nịnh á khẩu không nói nên lời.

Cô có thể giải thích với Ôn Diễn nhưng không cách nào giải thích với người khác ngoài anh.

Nói không phải vì tiền, ai tin chứ.

Ngay từ đầu mình vốn là hướng về tiền, cho dù bây giờ cô nói cô bên nhau với Ôn Diễn không phải vì tiền, đừng nói Hạ Chí Chính không tin, ngay cả chính cô cũng không tin.

Quá dối trá, quá giả tạo.

Cô phát hiện mình thật sự không thích hợp làm nữ chính phim thần tượng gì, thậm chí vào lúc này còn không nói nên lời, không phản bác được một câu mạnh mẽ.

Dường như những giá trị thanh cao, thứ gọi là tình yêu đích thực và tự do, không đáng để đề cập đến trước quyền lực tiền tài.

“Bố mẹ cô ly hôn từ nhỏ, cho nên về mặt tình cảm có thể họ không thể đưa ra một lời khuyên tốt cho cô. Môn đăng hộ đối vào thế kỷ hai mươi mốt, cũng không phải là cổ hủ như người trẻ tuổi các cô suy nghĩ, bối cảnh gia đình chỉ là một những lý do khiến hai người không thích hợp mà thôi.”

Điều Hạ Chí Chính nói tiếp theo giống như lời Ninh Thanh nói, cho dù bây giờ kiên định nhưng theo thời gian trôi qua, ai có thể cam đoan tương lai được.

Đương nhiên Hồ Dung có thể gả cho Ôn Diễn, cô ấy có nhà mẹ đẻ cho cô ấy sức mạnh, cô ấy có gia thế và điều kiện có thể cân bằng lẫn nhau với Ôn Diễn, đương nhiên không cần phải lo lắng sau khi cuộc hôn nhân này trở thành hiện thực sẽ biến thành lông gà đầy đất, chính bản thần mình sẽ trở thành tay trắng.

Thịnh Nịnh không phải.

Cô lựa chọn Ôn Diễn, tương đương với việc từ bỏ chính mình.

Cho dù mang danh hiệu “Phu nhân Ôn” phong quang sống cả đời, cô vẫn là chim sẻ bay lên đầu cành, sẽ không được mọi người trong nhà anh đối đãi một cách bình đẳng, không ai nhớ rõ cô tên là gì, càng không có sự nghiệp và cuộc sống của mình.

Ngày sau người bên ngoài nhắc tới, Thịnh Nịnh không phải là Thịnh Nịnh mà chỉ là phu nhân Ôn.

“Nhãn hiệu” của cô không còn là chính mình, mà là Ôn Diễn.

Một khi Ôn Diễn thay đổi, thứ gì điều gì cô cũng không còn, dựa vào ngoại hình nhan sắc được đàn ông yêu mến, chờ sau khi mất đi thậm chí ngay cả vốn vì mình đánh bạc cũng không có.

“Cô Thịnh, hai người không thích hợp.” Hạ Chí Chính nói: “Tôi không muốn ép hai người phải tách ra, như vậy chỉ là phản tác dụng. Tôi nhìn ra được cô là một đứa trẻ rất có ý tưởng cũng rất độc lập, tôi chỉ hy vọng cô có thể tự mình suy nghĩ rõ ràng, tôi đã già rồi, không muốn nói chuyện gì mà yêu với không yêu với người trẻ tuổi các cô cậu nữa, bây giờ có lẽ cô sẽ cảm thấy tôi cố chấp nhưng chờ cô sống lâu sẽ biết, khi còn trẻ theo đuổi thứ gọi là tình yêu đích thực, thật ra chẳng có ý nghĩa gì.”

“Con người có thể sống cuộc sống của mình rõ ràng đã không dễ dàng, tuy rằng tiền là vật ngoài thân nhưng chỉ cần cô kiên định, nó có thể bảo đảm cả đời của cô, nhưng tình yêu thì sao?”

Hạ Chí Chính thản nhiên nói: “Sẽ thay đổi, tôi sống nhiều hơn cô hơn nửa đời người, tôi đã thấy nhiều rồi.”

Đối với lời Hạ Chí Chính mà nói, Thịnh Nịnh lui không thể lui, cũng tránh không thể tránh.

Đối với cô mà nói giống như một bữa cơm ngồi tù, mình không hợp với nơi này, làm cho cô sinh hoài nghi.

Cho nên Ôn Diễn vẫn chắn trước mặt Thịnh Nịnh, không cho Hạ Chí Chính có cơ hội tiếp xúc với Thịnh Nịnh, duy chỉ có lần này, là Thịnh Nịnh tự mình tới.

Hai bên bố mẹ còn chênh lệch hơn hai người, càng biết chênh lệch của hai người, dòng dõi chỉ là thứ yếu, thứ trí mạng hơn là vì hoàn cảnh trưởng thành và trình độ giáo dục khác biệt thế cho nên hoàn toàn không có kinh nghiệm sinh hoạt cộng hưởng.

Mọi người đều nói rằng hai người không phù hợp.

Mọi người đều không coi trọng hai người.

Tình yêu là không đủ để lấp đầy khoảng cách lớn do sự khác biệt giữa hai bên khi mà bạn muốn sống với người ấy ở trong tương lai.

Cho dù Thịnh Nịnh có tương lai không giới hạn, có thể thi vào Bộ Ngoại giao, có thể một đường thăng chức nhưng phải mất bao nhiêu năm, lại cần bao nhiêu sức lực mới bồi dưỡng, đến khi nào Hạ Chí Chính mới có thể thấy sự giúp ích của cô.

Những gì Hạ Chí Chính cần là bây giờ cháu dâu có thể mang lại lợi ích trực tiếp cho nhà họ Hạ, cháu gái của bạn tốt là Hồ Dung chính là đáp án bớt lo nhất.

Vì thế ông nói ra lợi thế cuối cùng với Thịnh Nịnh: “Chờ sau khi cô thi đậu vào Bộ Ngoại giao, nếu như cô có chí hướng chính trị, nếu không ghét bỏ tôi là lão già đã về hưu thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, đương nhiên, nếu như cô ngại phiền tới đây tới tìm tôi, tôi có thể cho người ở Hàng Thành sắp xếp một căn nhà cho cô.”

Trong lòng Thịnh Nịnh cười khổ.

Đây mới là chiêu mềm chiêu cứng chính cống chứ không phải như thứ cô tưởng tượng “Cho cô năm trăm vạn chia tay cháu tôi”.

Cô còn rất trẻ, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, kinh nghiệm cuộc sống cũng không đủ, đối với đạo lý lớn rõ ràng chính xác như vậy từ trong miệng người lớn tuổi, rốt cuộc vẫn rơi vào trong trạng thái hoang mang ngắn ngủi và tự phủ nhận.

-

Sau khi Hồ Dung tiễn ông nội và các chú bác đi, lại đi qua tiền sảnh đi đến hậu viện nhà họ Hạ.

Trước khi đi, ông nội dặn dò nhiều lần cô ấy phải nắm chắc Ôn Diễn, quan tâm Ôn Diễn nhiều hơn một chút, còn bảo cô ấy đợi lát nữa ăn cơm tan tiệc xong, nhớ mang chút đồ ăn đi qua cho người ta.

Hồ Dung để cho phòng bếp hâm nóng đồ ăn rồi tự mình đưa qua cho Ôn Diễn.

Trong hậu viện ngoại trừ vườn hoa mà ông cụ Hạ thường ngày dùng để nghỉ ngơi ngẩn người thì đi về phía bên cạnh còn có một gian phòng, nơi đó là từ đường của nhà họ Hạ.

Ngày hôm qua sau khi Ôn Diễn trở về từ Thượng Hải, người vẫn luôn ở trong từ đường chưa từng đi ra, ngay cả bữa cơm tối nay ông cụ Hạ cũng không cho anh đi ra.

Lúc ấy Hồ Dung không có mặt, vẫn là nghe ông cụ Hạ tự mình kể lại.

Ôn Diễn tặng cô gái kia một căn hộ, từ lúc hai đứa nó quen nhau. Không rõ lý do nhưng cũng bởi vì căn hộ này mà khiến cho cái nhìn của ông cụ Hạ đối với Thịnh Nịnh xuống dốc không phanh.

Trong lòng Hạ Chí Chính nghĩ đem căn hộ này ra nói, có thể làm cho Ôn Diễn tỉnh táo một chút sau đó nhận ra mục đích chân chính của Thịnh Nịnh khi bên nhau với anh.

Nhưng Ôn Diễn vẫn lãnh đạm như trước, ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn nói lời ngu xuẩn như “Ngay từ đầu cô ấy không động tình cảm, đúng là vì tiền, điều này cháu có thể hiểu được”.

Trong mắt Hạ Chí Chính nhìn đứa cháu trai khôn khéo, giống như trở thành một kẻ ngốc.

Khi tình cảm chân thật xuất hiện, thậm chí còn cố chấp hơn em trai ăn chơi trác táng của nó nữa, cũng càng làm cho Hạ Chí Chính thất vọng.

“Thật là ngu ngốc! Rõ ràng là cô gái kia nhìn vào tiền cháu, cô ta nói gì mà cháu còn tin!”

Hạ Chí Chính thấy Ôn Diễn vẫn bướng bỉnh, trực tiếp dùng bài vị tổ tông trong từ đường ép anh thỏa hiệp.

Cuối cùng tranh chấp không dứt, Hạ Chí Chính trực tiếp hô to: “Được! Anh cứ quỳ xuống, quỳ xuống đi! Nếu không thì quỳ xuống đến khi anh suy nghĩ rõ ràng mới thôi, nếu không thì quỳ đến lúc tôi bảo người đưa anh đến bệnh viện mới thôi!”

Cho nên lúc Hồ Dung bước vào từ đường, Ôn Diễn còn đang quỳ tại chỗ.

Nếu tính từ ngày hôm qua mà nói, đầy đủ tính toán đâu ra đấy quỳ một ngày, phàm là người có tố chất thân thể không được tốt lắm, có khi đã hôn mê lâu rồi, làm sao còn có thể giống như anh sống lưng cao ngất, quỳ thẳng tắp chứ.

Cô ấy đi đến bên cạnh Ôn Diễn: “Muốn ăn một chút gì không?”

Ôn Diễn thản nhiên liếc cô ấy, lắc đầu.

Sắc mặt anh tái nhợt, không có màu máu gì, mặt mày đẹp trai rõ ràng lạnh lùng rồi lại lộ vẻ yếu ớt.

Hồ Dung nhìn anh, đột nhiên nghĩ đến chính mình trước kia, hỏi: “Ôn Diễn, anh có biết tôi chia tay với bạn trai như thế nào không?”

Cũng không đợi Ôn Diễn nói chuyện, cô ấy lại tự mình nói: “Thật ra tôi không thảm như anh, chỉ có điều lúc ấy tôi rất tuyệt tình cương quyết, vì chính người nhà và anh ấy tin tưởng, tôi còn nói nếu không phải anh ấy thì cả đời này tôi không gả.”

“Nhưng anh ấy lại không phải nếu không phải tôi thì không cưới.” Hồ Dung cười cười: “Anh ấy nói tôi và anh ấy không giống nhau, tôi có thể đánh cược mà anh ấy không thể đánh cược, gia đình tôi quá phức tạp, cho bố mẹ anh ấy một áp lực quá lớn.”

“Khi tôi đã làm tất cả vì anh ấy mà từ bỏ thì anh ấy lại sợ, lại lùi bước cho nên từ bỏ tôi.”

Ôn Diễn mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”

“Nếu bạn gái anh cũng rút lui, anh tiếp tục thế nào đây?”

“Anh thích sự độc lập và lý trí của cô ấy, thích sự quật cường của cô ấy, những điểm cô ấy hấp dẫn anh cũng chứng tỏ cô ấy sẽ không cam lòng dựa dẫm vào anh, cô ấy sẽ nghĩ đến sau khi ở bên anh, sẽ bởi vì anh mà đối mặt với cái gì.” Hồ Dung nói: “Nếu cô ấy không chịu thỏa hiệp vì anh, tất cả những gì anh làm bây giờ chỉ là tự cảm động mà thôi.”

Ôn Diễn mím chặt môi không nói gì.

Hồ Dung thấy anh trước sau không dao động, khẽ thở dài.

“Hẳn là bây giờ cô ấy đã nói chuyện với ông ngoại của anh xong rồi, anh đoán xem cô ấy sẽ thỏa hiệp cho anh không?”

Bỗng dưng Ôn Diễn nâng mắt lên nhìn cô ấy: “Cô ấy tới rồi à?”

“Tới rồi.” Hồ Dung gật đầu: “Đã ăn một bữa cơm luôn rồi.”

Đầu gối Ôn Diễn vừa giơ lên đã muốn đứng lên, lại bởi vì thời gian quỳ quá dài nên căn bản là không đứng dậy nổi, toàn bộ gần như dưới đầu gối đều mất hết cảm giác căng đau chết lặng, lảo đảo lại quỳ trở lại trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ khó nhịn, chống đất, trên trán lập tức túa từng giọt mồ hôi.

Người đàn ông cúi đầu khom lưng trên mặt đất chậm lại một lát, cuối cùng cố nén đau đớn ở đầu gối miễn cưỡng đứng lên.

Hồ Dung vội vàng muốn đỡ, Ôn Diễn chỉ giơ tay lên nói không cần.

Cho tới bây giờ người đi đều đi mạnh mẽ lần đầu tiên đi chậm chật vật như vậy, thậm chí còn đi vài bước cần phải nghỉ ngơi một chút.

Cũng may lúc muốn lên lầu, người anh vội vàng muốn tìm đi từ trên lầu xuống.

Thịnh Nịnh đang hoảng hốt thì nhìn thấy hai người đứng dưới lầu, mặt mày ngẩn ra.

Hồ Dung nhìn thấy Thịnh Nịnh xuống lầu, đúng lúc nói: “Hai người nói chuyện đi.”

Và sau đó rời đi rất nhanh.

Chờ Hồ Dung rời đi, Thịnh Nịnh không thể tin hỏi: “... Anh có ở nhà hả?”

Vậy tại sao anh không xuất hiện trong bữa ăn tối?

Sắc mặt Ôn Diễn tái nhợt, giọng điệu trầm thấp nóng nảy: “Sao em lại tới? Không phải anh đã nói tất cả mọi thứ anh yêu cầu em không lo sao?”

Thịnh Nịnh há miệng, dừng một chút mới nhỏ giọng nói: “Em, em cảm thấy mình luôn phải tới gặp gia đình anh một lần.”

Ôn Diễn nhíu mày, đột nhiên trách mắng nói: “Vậy em tới đây có thể giúp gì cho anh? Một sinh viên mới tốt nghiệp như em có thể làm gì?”

Thịnh Nịnh bị anh đột ngột trách cứ khiến cô sợ tới mức rụt bả vai lại, cúi đầu cắn môi, sắc mặt cũng dần dần trở nên quẫn bách.

Từ lúc cô vừa vào cửa đã bị áp lực đè nén cảm xúc đến cực điểm, trong khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Diễn, vốn tưởng rằng bắt được cọng rơm cư trú, lại bị anh trách cứ một trận.

Nếu anh ở trong nhà này, tại sao anh không xuất hiện.

Ngược lại còn tức giận cô không chào hỏi tự tiện xuất hiện ở chỗ này, không khỏi khiến Thịnh Nịnh nhớ tới mình không hợp với toà nhà này, không hợp với bất cứ ai không toà nhà này, tất cả oan ức tủi thân hoàn toàn bùng nổ ở giây phút này.

“Hôm nay em tới mới biết, suy nghĩ lúc trước của em là đúng.” Thịnh Nịnh nhìn anh, trong giọng nói ẩn chứa một sự kiên cường: “Em chỉ là một người bình thường, nơi này rất áp lực, ngay cả em đứng ở chỗ này cũng cảm thấy khó thở.”

Trái tim Ôn Diễn sinh đau, cơn đau ở đầu gối vốn xem nhẹ khi nhìn thấy cô cũng đau lên lần nữa.

Anh nắm tay vịn cầu thang, kéo môi, cố gắng duy trì thân hình cao ngất nói: “Áp lực sao? Nhưng anh lớn lên trong hoàn cảnh này.”

“Có phải anh cũng khiến em cảm thấy áp lực đúng không?” Ôn Diễn cũng nhìn cô, thấy vẻ mặt khó chịu của cô, anh khàn giọng hỏi: “Có phải em muốn từ bỏ anh không?”

Thịnh Ninh ngẩn ra, nhất thời không nói gì.

Sự do dự nhất thời của cô khiến Ôn Diễn tự nhiên cảm thấy bản thân lúc nào cũng thật sự tự cảm động.

Anh đã nói với Thịnh Nịnh nhiều lần là không được từ bỏ anh.

Anh biết cô nhận tiền chứ không nhận người nhưng lúc cô lùi bước do dự, lưỡng lự như người có thể bị bỏ rơi, anh cảm thấy lạc lõng, bơ vơ mất mát, bất đắc dĩ.

Câu hỏi chất vấn của người đàn ông gần như là nói từ kẽ răng.

“Anh đã nói chuyện căn hộ, đã làm tới mức này, vì sao em vẫn…”

Dù vậy, anh vẫn không thể nỡ lòng trách móc nặng nề.

Thử hiểu tâm trạng của cô lúc đó, những tính toán kỹ lưỡng đó, không có gì là không thể, cũng không có gì là không thể tha thứ.

Miễn là Thịnh Nịnh yêu anh.

Lồ ng ngực Ôn Diễn phập phồng, đột nhiên anh bực bội hỏi: “Anh đã làm sai chuyện gì, mà khiến em không tin tưởng anh?”

Điều anh đang cố gắng duy trì một cách tuyệt vọng là một mối quan hệ mà cô có thể rút lui bất cứ lúc nào, không còn đường sống cho bản thân nhưng Thịnh Ninh có thể buông tay bất cứ lúc nào.

“Em không có.” Thịnh Ninh nhớ lại tình cảm mà cô bị người lớn phủ nhận trong những ngày qua, cô nắm lấy tay vịn, run giọng nói: “Em chỉ cảm thấy không an toàn.”

Đột nhiên Ôn Diễn cau mày, nắm chặt tay vịn cầu thang, mồ hôi túa ra từ trên trán, sắc mặt còn tái nhợt hơn trước.

Đầu gối đau thấu tim càng lúc càng không chịu nổi, Ôn Diễn kiên trì hồi lâu, hiện giờ đứng cũng không nổi, chỉ có thể chậm rãi ngồi xuống bậc thang, giọng điệu giống như dáng người cao lớn trong khoảnh khắc núi đổ thành sụp.

Hốc mắt Ôn Diễn ửng đỏ, vô lực yếu ớt xấu hổ nhẹ giọng nói: “Vậy em có từng nghĩ tới, anh cũng cần cảm giác an toàn từ em chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.