Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 103




Đánh nhau vào đồn cảnh sát, tất nhiên không phải là chuyện vinh quang gì rồi.

Vì Ôn Chinh xuống tay tương đối nặng cho nên lúc này còn ngồi bị hỏi chuyện bên trong chưa ra, Ứng Tử Thực là người thảm nhất, ngồi xe cảnh sát trực tiếp đến bệnh viện trước, vì bạn gái của hắn ta là người đầu tiên khơi mào sự việc cho nên thời gian hỏi chuyện cũng không ngắn.

Thịnh Thi Mông vừa mới được cảnh sát hỏi thăm xong, vừa ra ngoài ngồi xuống còn chưa kịp nói một câu với Thịnh Nịnh, Ôn Diễn đã tới.

Bây giờ cô ấy cảm thấy mình rất dư thừa.

Sau khi xác nhận Thịnh Nịnh không có việc gì, Ôn Diễn liếc mắt nhìn Thịnh Thi Mông.

“Cô có chuyện gì không?”

Thịnh Thi Mông chớp mắt mấy cái, đúng là được cưng mà sợ, dùng sức lắc đầu nói: “Không có việc gì không có việc gì.”

Lúc này có một cảnh sát đến, gọi tên của một chàng trai nhỏ sau đó nói: “Bố cậu sắp tới rồi.”

Chàng trai học Trung học đứng dậy, ngay sau đó bố cậu ấy tức giận đùng đùng đi vào, vừa vào là chửi ầm lên.

“Thằng nhãi này! Mỗi ngày tao và mẹ mày mệt mỏi đến chết mới kiếm được chút tiền như vậy, vất vả cực khổ cho mày đi ăn học, mỗi lần thi cử mày đứng áp chót thì thôi đi, không học giỏi còn biết kéo bè kéo phái đánh nhau! Xem hôm nay tao có đánh chết mày không!”

Sau đó xông tới đánh đầu con trai một cú vang dội.

Chàng trai học Trung học không những không sợ mà còn đặc biệt kiêu ngạo nói: “Đánh nhau thì làm sao! Là bọn nó chọc con trước!”

Bố cậu trai tức giận đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài, cảnh sát liều mạng lôi kéo ông bố này mới tránh khỏi việc ông ấy sử dụng bạo lực với con trai trước mặt mọi người.

Hai chị em thích thú ngồi bên cạnh xem náo nhiệt.

“Còn không biết xấu hổ mà nhìn nữa hả.” Ôn Diễn lạnh lùng nói: “Một người tốt nghiệp nghiên cứu sinh, một người tốt nghiệp đại học, hai người có khác với đứa bé kia không.”

“...”

“...”

Hai chị em nghe Ôn Diễn nói, không hiểu sao cũng hơi sợ bị anh đánh, chỉ có thể làm bộ biết sai hối hận mười phần, ăn ý cúi đầu không nói lời nào nữa.

Môi Ôn Diễn giật giật, không có cảm xúc gì nói: "Ba người cùng đánh nhau, rất có thể diện."

“Không trách chị tôi được, cũng không thể trách Ôn Chinh.” Thịnh Thi Mông dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Thật cũng không trách tôi, hoàn toàn là tai bay vạ gió.”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Thi Mông liền lắp bắp nói toàn bộ sự việc cho anh nghe.

Ôn Diễn càng nghe mày càng nhíu chặt cuối cùng thở dài, nói: “Được rồi, hai người ngồi đi, tôi đi xử lý.”

-

Hai cảnh sát phụ trách hỏi chuyện Ôn Chinh trong phòng bị Ôn Chinh làm tức giận không nhẹ.

Phú nhị đại này lớn lên có ngoại hình tốt, trong lòng cũng biết không nên ẩu đả đánh nhau nhưng vẫn là cố ý làm như vậy, người như vậy làm cho hai cảnh sát rất đau đầu, không biết nên dạy bảo lại như thế nào.

Nhưng thái độ của Ôn Chinh đối với hai cảnh sát lại khá tốt nhưng chỉ cần cảnh sát nói với anh ta là cậu làm như vậy là sai rồi thì anh ta vẫn ngẩng cằm cà lơ phất phơ nói: “Cảnh sát này, đánh người cũng phải xem người tôi đánh là ai, nếu hôm nay tôi đánh người khác thì tôi sẽ nhận sai, nhưng tôi đánh tên ngu ngốc kia.”

Anh ta dừng một chút, cười nhạo một tiếng nói: “Tiền thuốc men tôi sẽ trả cho tên ngu ngốc kia nhưng xin lỗi thì không được, trừ phi hắn quỳ xuống dập đầu ba cái xin lỗi với bạn gái tôi.”

Cảnh sát vỗ bàn nói: “Cậu đây là đánh nhau ẩu đả, nghiêm trọng hơn một chút đó chính là tội cố ý gây thương tích, biết không!”

Ôn Chinh mỉm cười, bỗng dưng lạnh giọng thản nhiên nói: “Hắn vu khống bạn gái tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, tôi không đánh hắn tàn phế là may rồi.”

Giọng điệu của cảnh sát răn đe: “Nếu thật sự đánh tàn phế, người ta có thể kiện cậu biết không!”

Đáng tiếc không có tác dụng gì, Ôn Chinh nhướng mày nói: “Khởi tố cũng được, vậy tôi gọi điện thoại tìm luật sư của tôi tới nói chuyện"

“...”

Thực sự là càng có tiền, càng khó dạy bảo.

Phú nhị đại này thuộc loại chịu trách nhiệm về hành vi của mình nhưng không có thái độ nhận sai, thật ra các cảnh sát cũng biết nguyên nhân anh ta đánh nhau, đúng là nên đánh thằng kia nhưng không có cách nào hết, hành vi đánh nhau là không nên, nếu tất cả mọi người dùng nắm đấm nói chuyện thì chẳng phải xã hội này sẽ loạn lên hết sao, cho nên nhất định phải làm cho phú nhị đại nhận thức sai lầm của mình.

Giằng co không bao lâu, một vị cảnh sát cao cấp chạy từ trong cục tới, nghe nói là thân thích của phú nhị đại này, không bao lâu sau lại có một người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây, nghe nói là anh trai của phú nhị đại này.

Lãnh đạo sai người pha trà cho hai vị này, thái độ cung kính mời hai người ngồi uống một ngụm trà trước.

Hai cảnh sát phụ trách dạy bảo Ôn Chinh nghĩ thầm, tới rồi, hai chỗ dựa vững chắc của phú nhị đại tới rồi.

Ôn Chinh vẫn kiên quyết không nhận sai cho đến khi nhìn thấy hai vị này, biểu cảm cà lơ phất phơ lập tức thay đổi.

Dựa vào chỗ dựa, chuyện này giải quyết nhanh hơn.

Ứng Tử Thực đi từ bệnh viện tới đây, hắn ta bị Ôn Chinh đánh đến mặt mũi bầm dập, nhìn rất khủng bố, thật ra da hắn dày chịu đánh được, không thật sự bị thương tới gân cốt, tất cả toàn là vết thương ngoài da.

Do cảnh sát ra mặt hoà giải, Ôn Diễn thản nhiên nhìn Ứng Tử Thực và bạn gái của hắn đang ngồi đối diện với ba tên vương bát đản nhỏ vừa đánh nhau xong.

Giọng điệu của anh bằng phẳng nhưng thái độ lại cực kỳ lạnh lùng, rõ ràng đối phương cảm nhận được sự khinh thường và ánh mắt nhìn từ trên cao xuống của anh nhưng lại không thể tìm sai lầm trong lời anh nói để bắt bẻ.

“Tính tình em trai tôi nóng nảy, đánh cậu thành như vậy, đúng là nó không đúng.”

Ôn Diễn dừng một chút, lại có ý hữu sở chỉ*: “Nhưng hẳn là cậu cũng biết vì sao nó đánh cậu.”

*意有所指: Có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.

Ứng Tử Thực chỉ nhìn người đàn ông trước mắt này thôi cũng hơi hơi sợ.

Anh trai phú nhị đại này hoàn toàn trái ngược với khí chất của phú nhị đại, không mang theo sự khinh thường, trang phục ngay ngắn tỉ mỉ, từ đầu đến cuối trong quá trình hiệp thương* hòa giải mặt mày không hề thay đổi, lạnh lùng xa cách, so với phú nhị đại đánh hắn ta thì khó nói chuyện hơn nhiều.

*Hiệp: giúp đỡ; thương: bàn luận.

Họp nhau để bàn bạc, thương lượng, dàn xếp công việc

Làm cho Ứng Tử Thực ngay cả tiền thuốc men cũng không dám đòi nhiều, lúc hai bên đánh nhau ác liệt bao nhiêu thì quá trình hiệp thương lại hài hoà bấy nhiêu, căn bản không giống như hiệp thương mà giống như đi họp hơn, làm cho các cảnh sát vốn ngồi đây sợ hai bên hiệp thương không tốt lại ầm ĩ lên không phát huy được tác dụng, thậm chí còn hơi bối rối vì sao mình lại ngồi ở chỗ này.

Cuối cùng bồi thường tiền thuốc men cho Ứng Tử Thực mà Ứng Tử Thực và bạn gái cũng thành thật cúi đầu xin lỗi Thịnh Thi Mông, cuối cùng chuyện này cũng hoàn toàn kết thúc.

Ứng Tử Thực là loại người gì, bây giờ bạn gái hắn ta cũng hoàn toàn thấy rõ, ồn ào như vậy, đôi tình nhân yêu xa này cũng ồn ào chia tay.

Chuyện này đã giải quyết xong, Ôn Chinh nói có chuyện muốn nói riêng với Thịnh Thi Mông nên dẫn người đi trước một bước.

Cảnh sát nói cho Ôn Diễn biết chuyện này cũng định rời đi.

Trông khí chất của vị cảnh sát này không khác Ôn Diễn mấy, chẳng qua ngoại hình Ôn Diễn thiên về kiểu đẹp trai sáng sủa tiêu chuẩn mà vị cảnh sát này lớn lên càng cứng rắn sắc bén hơn một chút.

Thịnh Nịnh biết vị cảnh sát này họ Lê từ chỗ Ôn Diễn, không những là họ hàng với anh mà còn từng là bạn cùng khóa trong trường Quân đội.

Cảnh sát họ Lê này đứng chung với Ôn Diễn, hai người đàn ông làm cho người ta cảm giác giống như hai tảng băng trôi lớn không thể vượt qua.

Người ăn chơi trác như Ôn Chinh thì ai ai cũng biết cho nên cảnh sát Lê không có hứng thú với chuyện của anh ta và Thịnh Thi Mông, đồn trưởng đồn cảnh sát quen biết anh ta, cũng biết Ôn Chinh, vừa nhìn chứng minh nhân dân của Ôn Chinh là lập tức nhận ra đây là cậu hai nhà họ Ôn cho nên trước tiên là gọi điện thoại thông báo cho anh ta.

Anh ta tới đây là hoàn toàn xuất phát từ thân phận thân thích, không muốn tên nhóc Ôn Chinh làm mất mặt nhà họ Ôn.

Ngược lại cô gái bên cạnh Ôn Diễn, anh ta có nhìn thêm vài lần.

Trong nhóm ba người cùng Ôn Chinh tham dự đánh nhau, người sáng suốt đều thấy được, người Ôn Diễn để ý nhất không phải là em trai anh mà là cô gái này.

Nhưng hai người ngược lại lại không có tiếp xúc thân thể quá rõ ràng, chỉ là lúc Ôn Diễn nói chuyện với cô gái này ánh mắt đều rất chuyên chú, giọng điệu cũng sẽ vô thức nhẹ nhàng hơn, cảnh sát Lê ăn cùng ngủ cùng suốt trên dưới bốn năm với Ôn Diễn cho nên rất hiểu bình thường Ôn Diễn đối xử với người khác như thế nào.

Ngoại hình cũng nhã nhặn xinh đẹp, ai mà ngờ lúc động tay có thể đánh người tàn nhẫn như vậy đâu.

Thịnh Nịnh cũng phát hiện cảnh sát Lê này đang nhìn mình nhưng không biết nên phản ứng thế nào.

Cô đành phải nở một nụ cười mà mình tự cho là rất tự nhiên với cảnh sát Lê.

Cảnh sát Lê bình tĩnh dời ánh mắt, hỏi Ôn Diễn: “Bạn gái cậu à?”

Ôn Diễn tích chữ như vàng: “Ừm.”

“Ông cụ giới thiệu sao?”

Ngoại trừ cách đi xem mắt anh ta không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khiến Ôn Diễn có thể có bạn gái.

Ôn Diễn nhíu mày: “Không phải.”

Cảnh sát Lê thoáng kinh ngạc nhướng mày.

“Cho nên cậu và em trai cậu là tìm hai chị em?”

“Có vấn đề gì không?”

“Không.” Cảnh sát Lê giật môi: “Biết chơi ghê."

Thịnh Nịnh nghe toàn bộ quá trình, cuộc đối thoại giữa hai tảng băng, cộng lại không quá năm mươi chữ.

Trùng hợp lúc này Ôn Diễn có điện thoại, anh lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi, lại nhìn Thịnh Nịnh sau đó nói muốn đi nghe điện thoại rồi đi ra ngoài.

Chỉ chừa Thịnh Nịnh đối mặt với một tảng băng khác.

Dù sao cũng là họ hàng của Ôn Diễn, còn là bạn bè, Thịnh Nịnh không muốn lạnh lùng vì thế nói chuyện khô khan với cảnh sát Lê.

“Tôi vẫn hay nghe Ôn Diễn có một người bạn làm việc trong Cục Cảnh sát, cuối cùng hôm nay cũng gặp được.”

Cảnh sát Lê nhướng mày: “Cô Thịnh biết tôi sao?”

Thịnh Nịnh nói: “Trước đây tôi nghe Ôn Chinh kể chuyện trước khi anh ấy xuất ngũ cho nên biết anh.”

Cảnh sát Lê hiểu rõ ừ một tiếng.

Ôn Diễn còn chưa trở về.

Cảnh sát Lê thấy cô gái này nói câu đó xong lại không biết nên nói câu gì, vẻ mặt co quắp, vì thế chủ động nói: “Vậy lý do Ôn Diễn xuất ngũ Ôn Chinh cũng nói với cô rồi?”

“Ừm.” Thịnh Nịnh nhỏ giọng nói: “Tiếc quá.”

Ôn Diễn mặc quân phục thật sự đẹp trai, còn đẹp trai hơn khi mặc âu phục nữa.

Cảnh sát Lê nói: “Con người thường như vậy, về mặt cảm xúc thì tương đối dễ dàng nghiêng về phía yếu thế cho nên phần lớn mọi người lúc đó đều đứng về phía người kia.”

Giống như đứa trẻ biết khóc có đường ăn, Ôn Diễn để lại ấn tượng quá mạnh mẽ lãnh đạm với người ta, làm cái gì cũng thành thạo, chưa từng lộ vẻ khiếp sợ.

Tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ không bị đả kích vì chuyện đó, lại không nghĩ tới anh lại trực tiếp lựa chọn xuất ngũ.

“Chuyện năm đó, những bạn bè của cậu ấy đều rất hối hận.” Ánh mắt cảnh sát Lê thanh đạm, nói từng chữ nặng nề: “Tôi nhìn thấy cậu ấy rất thích cô cho nên hy vọng cô có thể luôn luôn kiên định đứng về phía cậu ấy.”

-

Bên này cuộc đối thoại giữa Thịnh Nịnh và cảnh sát Lê còn diễn ra vì Ôn Diễn, mà em gái Thịnh Thi Mông của cô còn đang giằng co.

Đồn cảnh sát cũng gần Yến Ngoại, đi đường khoảng hai mươi phút là tới, Ôn Chinh tới đồn cảnh sát bằng xe cảnh sát nên xe của anh* còn đậu ở cổng trường Yến Ngoại, cho nên anh mang theo Thịnh Thi Mông đi bộ trở về trường của cô.

*Lúc ở riêng hai người, không có Ôn Diễn và Thịnh Nịnh, mình sẽ xưng hô anh - em với Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông.

Thịnh Thi Mông vẫn đi vài bước phía sau Ôn Chinh, duy trì khoảng cách cố định với anh, Ôn Chinh cũng không nói chuyện với cô, hai người cứ đi một trước một sau như vậy, đi hết hai mươi phút mà không nói chuyện kể từ khi hai người họ quen biết tới nay.

Bình thường hai người am hiểu nói những lời ngon tiếng ngọt, dùng viên đạn bọc đường dỗ dành đối phương đến lòng nở hoa, bây giờ lại không nói một lời.

Nói về gì vậy?

Thịnh Thi Mông nghĩ thầm, bây giờ cô nói gì Ôn Chinh cũng cảm thấy đó là nói dối.

Quầy hàng nhỏ bên kia đường trường đã dựng lên, cũng bật điện sang sáng, Ôn Chinh đi đến bên cạnh xe của mình nhưng chậm chạp không mở cửa xe.

Đối với sự trầm mặc của Thịnh Thi Mông, anh vừa cảm thấy tức giận, vừa cảm thấy bất đắc dĩ.

“Mông Mông.” Anh mở miệng: “Em không muốn nói gì với anh sao?”

Thịnh Thi Mông nói có, sau đó nói: “Xin lỗi.”

“Đúng là trước anh, tôi đã yêu đương rất nhiều.” Cô nhẹ giọng nói: “Lúc trước ở trước mặt anh đều là giả vờ, là tôi lừa gạt anh.”

Mà cô thành tâm nhận sai không an ủi Ôn Chinh ngược lại làm cho anh cảm thấy mình càng giống như một thằng ngốc.

Từ lần trước Thịnh Thi Mông thẳng thắn nói chuyện từng đuổi theo anh trai anh với anh, Ôn Chinh chưa từng tìm Thịnh Thi Mông nữa.

Trong khoảng thời gian không liên lạc với cô, thật ra anh đã suy nghĩ rất nhiều.

Nói không để ý Thịnh Thi Mông từng theo đuổi anh trai mình chắc chắn là giả, vì thế anh lại đi tìm anh trai đánh một trận đương nhiên vẫn không thắng.

Nhưng cũng biết rõ từ trong miệng anh trai anh, giữa anh ấy và Thịnh Thi Mông không có chuyện gì cả,

Anh biết, chỉ là trong lòng cảm thấy tức giận, vì người đàn ông đầu tiên mà Thi Mông thích không phải mình.

Nhưng dù có tức giận cũng không nỡ buông tay, anh từ từ nghĩ thông suốt.

Ngay từ đầu Thịnh Thi Mông không biết anh, cô quen anh trai anh trước, anh trai anh đẹp trai, mọi mặt ưu tú, vốn rất hấp dẫn cô bé, cô không kìm lòng rung động cũng là chuyện rất bình thường.

Ít nhất sau khi ở bên nhau với mình, cô và Ôn Diễn sẽ không còn liên quan nữa, hơn nữa bây giờ chị cô ấy và Ôn Diễn đang bên nhau vậy thì càng không có gì để ý.

Ôn Chinh cứ thuyết phục chính anh như vậy.

Không liên quan, chỉ là rung động với anh trai anh mà thôi, người cô thích chỉ có một mình anh.

Anh mua một bó hoa, muốn tăng cô vào ngày cô chụp ảnh tốt nghiệp, thuận tiện chụp ảnh với cô để làm hình khoá điện thoại, giống như anh trai anh và Thịnh Nịnh.

Dù cho trước kia hai người có thật lòng hay không thì ít nhất là từ giây phút này, anh vô cùng thật lòng.

Chỉ cần Thịnh Thi Mông chấp nhận tin tưởng anh một lần nữa, như vậy hai người họ sẽ thực sự nghiêm túc yêu đương lại một lần nữa.

Bởi vì tiếng xin lỗi này của Thịnh Thi Mông, Ôn Chinh bi ai phát hiện lý do anh khổ sở căn bản không phải là Thịnh Thi Mông đã từng có bao nhiêu bạn trai, hoặc là trước kia giả bộ ngây thơ trước mặt anh đơn thuần nhiều như vậy.

Anh cũng không ngại có phải mình là mối tình đầu của cô hay không, có phải là lần đầu tiên cô yêu đương hay không.

Chỉ sợ ngay từ đầu cô đã thẳng thắn nói rằng, cô đã trải qua rất nhiều mối tình, cô từng thích rất nhiều đàn ông, thái độ của anh với cô cũng sẽ không thay đổi, nên thích cô thì vẫn thích cô, nên trao lòng cho cô thì vẫn trao hết toàn bộ.

Anh tình nguyện Thịnh Thi Mông nói ngay từ đầu cho anh biết.

Anh khổ sở chính là Thịnh Thi Mông lừa gạt anh.

Lừa dối anh một cách triệt để.

Cô từng nói từng câu từng chữ yêu anh, lời ngon tiếng ngọt há miệng là chảy ra, lòng chứa chan ánh mắt đong đầy đều là anh nhưng cho tới bây giờ trong lòng cô chưa từng thực sự yêu anh.

Khi anh từng đắc ý dào dạt khi con mồi mắc câu, lại không biết cô cũng coi mình như con mồi giải trí cho cô.

Khác với anh, lúc dụ dỗ con mồi anh thật sự để ý đến con mồi mà Thịnh Thi Mông lại hung hăng đá văng anh ra sau khi anh mắc câu.

Thật lợi hại, trái tim cũng thật là tàn nhẫn.

Mà anh lại không có tư cách trách cô, bởi vì ngay từ đầu anh cũng không phải thật lòng với cô.

Cô chưa bao giờ yêu anh hết.

Nhận ra điểm này, Ôn Chinh cười khổ hai tiếng rồi tự giễu nói: “Thịnh Thi Mông, là anh thua, kỹ thuật của em cao một bậc, anh đầu hàng.”

Hóa ra con thỏ thực sự không thể đấu lại con rùa.

Anh không khác gì con thỏ ngu xuẩn tự phụ trong cuộc đua rùa và thỏ cả.

Thịnh Thi Mông khẽ mở môi, lại không biết nên nói gì.

Khoảnh khắc Ôn Chinh biết khuôn mặt thật của cô từ chỗ Ứng Tử Thực, cô cho rằng anh sẽ chất vấn cô ngay tại chỗ, chất vấn vì sao cô lại lừa gạt mình, thậm chí có thể cũng sẽ giống như những người đàn ông khác nói cô dơ bẩn, chỉ trích cô không đứng đắn.

Nhưng anh thì không, anh đánh nhau vì cô.

Giống như chị gái đã từng nhìn thấy cô bị bao vây trong ngõ trường, khi đó chị gái ghét cô như vậy nhưng lúc đó vẫn lựa chọn bảo vệ cô.

Mà vào giây phút đó Ôn Chinh cũng lựa chọn tin tưởng cô vô điều kiện.

Cũng trong giây phút đó, Thịnh Thi Mông không có cách nào lừa gạt mình nữa.

Cô thích Ôn Chinh, là chân thành thích vô cùng.

Vì họ đã từng khinh thường, nói dối ngả ngớn, không nỗ lực vun vén trong cuộc tình này, cho nên khi được bày tỏ chân tình, không ai xứng để được đối phương thật lòng đáp lại cả.

“Về đi.” Ôn Chinh khàn giọng nói: “Nói với bạn bè của em một chút, nói ngày mai để cho họ lại chụp ảnh tốt nghiệp với em vì hôm nay chưa kịp chụp xong.”

Sau đó, anh lái xe đi.

Mà bó hoa hướng dương mà anh định tặng cho Thịnh Thi Mông đã bị ném xuống đất trong lúc đánh nhau lâu rồi, lúc này có khi đã sớm bị dì quét dọn lượm lên vứt vào thùng rác rồi, Thịnh Thi Mông cũng thay quần áo cử nhân ra lâu rồi.

Hai người không thể chụp ảnh chung được nữa.

-

Lúc Ôn Diễn nghe máy trở về, cảnh sát Lê đã rời đi.

Thịnh Nịnh đang ngồi trên ghế chờ anh.

“Đi thôi.” Ôn Diễn hỏi cô: “Tối nay em ngủ ở đâu?”

“Căn hộ.” Thịnh Nịnh nói: “Giờ ký túc xá trống không rồi, đang chuyển một chuyến cuối cùng nhưng chưa xong, ngày mai em sẽ về trường chuyển tiếp.”

Ôn Diễn ừ một tiếng: “Vậy anh đưa em đến căn hộ.”

Trên đường lái xe đưa Thịnh Nịnh về căn hộ, đột nhiên Ôn Diễn hỏi một câu: “Lúc trước em gửi WeChat cho anh, nói là hai ngày nữa sẽ về quê đúng không?”

“Ừm.” Thịnh Nịnh nói: “Đi tìm mẹ em.”

“Mua vé được chưa?”

“Mua được rồi?”

“Thế vé về Yến Thành đã mua chưa?”

“Chưa." Thịnh Nịnh nói: “Không chắc là khi nào về, dù sao đường sắt cao tốc có rất nhiều chuyến, cũng không mua vội.”

“Đến lúc đó anh mua vé máy bay cho em đi.” Ôn Diễn nói: “Anh về với em.”

Thịnh Nịnh không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi: “Anh cũng muốn đi Thượng Hải sao?”

“Không phải, anh đi Hàng Thành một chuyến.” Ôn Diễn dừng một chút, thản nhiên nói: “Đi gặp ông ngoại anh.”

Thịnh Nịnh nghe biết ông ngoại của hai anh em từ chỗ Ôn Chinh, trong lời nói ban đầu của Ôn Chinh, ông ngoại này là một nhân vật rất lợi hại.

Cô mím môi, hỏi: “Ông ngoại anh có việc tìm anh sao?”

“Ừm.” Ôn Diễn xoa xoa đầu cô nói: “Không phải chuyện lớn gì, chờ gặp mặt xong anh tới Thượng Hải tìm em, đón em cùng nhau trở về Yến Thành.”

Thịnh Nịnh nói ok.

Sau đó cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Thịnh Thi Mông, muốn hỏi hôm nay em ấy có muốn qua đêm ở căn hộ với cô không.

Thịnh Thi Mông vẫn không trả lời, Thịnh Nịnh lại gọi điện thoại cho cô ấy, đầu kia nhắc nhở người dùng đã tắt máy.

Lúc này cô mới nhớ tới chắc là chiều này Thịnh Thi Mông bị ngã xuống đất, điện thoại cũng rớt theo, hẳn là Thịnh Thi Mông còn chưa phát hiện ra.

Về chuyện Thạch Bình, Thịnh Thi Mông mới nói được một nửa, còn chưa nói rõ ràng với cô, hơn nữa hình như cô ấy còn muốn nói chuyện Ôn Chinh với cô nhưng cũng chưa kịp nói rõ ràng.

Chỉ có điều hẳn là hai người đã tái hợp lại rồi.

Hôm nay Ôn Chinh đánh nhau vì Thịnh Thi Mông, đã đủ chứng minh anh ta thật sự thích Thịnh Thi Mông.

Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm vì hai người họ, quay đầu nhìn về phía Ôn Diễn đang lái xe, nghĩ thầm phải mau mau trở về Thượng Hải tìm mẹ cô để thương lượng chuyện nhà cửa, phải mượn tiền vội vàng mua căn hộ đó, chứ không phải kêu Ôn Diễn tặng cho cô.

Bởi vì căn hộ đó là nơi bắt đầu cho tất cả những dối trá và lừa lọc mà cô và Thịnh Thi Mông lừa Ôn Diễn và Ôn Chinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.