Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 42




Mặt trời tỏa sáng khắp muôn nơi, xuân về hoa nở, giống như tâm trạng con người.

Đối với Tôn Tâm Nghiên, không có điều gì làm cô vui vẻ hơn thành tích học tập tiến bộ của Hà Tân trong học kỳ này. Khi kèm cặp cậu học hành, cô mới phát hiện cậu nhìn qua thì rất lười biếng, thật ra lại rất thông minh, nói cái tí đã hiểu, chỉ là không ngờ cậu tiến bộ nhanh đến vậy.

Có lần cô xuống văn phòng lấy đề ôn tập, nghe thấy mấy giáo viên bộ môn đang thảo luận về cậu, mấy thầy cô đều khen cậu rất cố gắng, kiên trì, xem trọng cậu là một con hắc mã. Trong lòng Tôn Tâm Nghiên như nở hoa, còn không muốn rời khỏi văn phòng, cứ đứng đó nghe bọn họ khen ngợi.

Trên đường về lớp, cô ôm một chồng sách bài tập lớn, vừa đi vừa cười, nghĩ thầm: Hắc mã cái gì chứ, da cậu trắng như vậy, nói ngựa trắng vẫn còn không xứng đâu…

Nhưng phía sau những thành công, Tôn Tâm Nghiên không chỉ cảm thấy kiêu ngạo vì Hà Tân, mà còn thấy hơi cô đơn. Bình thưởng ở trên lớp học bọn họ chẳng thể nói với nhau câu nào, thậm chí cô còn không dám liếc nhìn cậu quá nhiều. Thời gian bọn họ ở bên nhau có bao nhiêu vui vẻ thì cô có bấy nhiêu quý trọng, sợ không cẩn thận sẽ bị phát hiện, rồi xảy ra vấn đề.

Thần kinh con trai vẫn luôn thô hơn con gái, Hà Tân không hề lo lắng giống như cô, không nói chuyện ở trường học với cô cũng không sao, nhưng cậu cứ ngắm cô đấy, ai có thể móc mắt cậu ra nào?

Đi ngang qua hành lang, xa xa Tôn Tâm Nghiên đã nhìn thấy vài cậu nam sinh đứng ngả ngớn bên lan can, bóng dáng khắc lên bầu trời xanh thẳm. Cô thu hồi nụ cười, mắt nhìn thẳng, tới gần, rồi đi ngang qua.

Nhưng dù không quay đầu lại cô cũng cảm giác được, có một ánh mắt đang âm thầm dính chặt trên người cô, cứ thế theo cô vào phòng học.

Đây có lẽ là sự ăn ý giữa những người yêu nhau.

Ngồi xuống chỗ của mình, Lý Địch vẫy tay với Tôn Tâm Nghiên.

“Cái gì?” Tôn Tâm Nghiên hỏi.

Lý Địch thò người qua:”Buôn tí chuyện nha.”

“Cậu cứ nói đi.”

“Tiết thể dục hôm qua cậu có thấy Trương Á Thần khóc không?” Trương Á Thần là lớp trưởng lớp 17, diện mạo khá bình thường, thành tích chưa bao giờ lọt khỏi top 5 của lớp, xét về tringh độ nghiêm túc và yên tĩnh thì vượt xa cả Tôn Tâm Nghiên.

Tôn Tâm Nghiên gật đầu:”Không phải nói vì chuyện thành tích sao?”

Lý Địch lắc đầu:”Trịnh Hạo của lớp 16 nói, hôm qua cô ấy gửi một bức thư tình cho một cậu nam sinh bên lớp đó, nhưng bị từ chối.”

“Cô ấy thích ai của lớp 16?”

“Không biết, Trịnh Hạo cũng không biết cụ thể lắm, lát nữa tớ đi hỏi lại, đúng là không đoán được, bình thường cô ấy chẳng thèm nói chuyện gì với bọn con trai, hóa ra lại to gan như vậy.”

Tôn Tâm Nghiên suy nghĩ, bỗng nhiên nói:”Thật ra có lẽ mỗi người đều không giống như vẻ bề ngoài đâu.”

Lý Địch không ngẫm sâu về ý tứ trong câu nói này của cô, nói thầm:”Dù sao tớ cũng bị cô ấy dọa cho chết khiếp rồi, không thể tưởng tượng nổi cảnh cô ấy viết thư tình cho người ta.”

Nhưng Tôn Tâm Nghiên nghĩ, Lý Địch cảm thấy giật mình là do cô ấy chưa tình trải qua chuyện tình cảm. Có lẽ chờ cô ấy có người mình thích sẽ hiểu rõ, trong thế giới tình cảm, mỗi người đều sẽ thể hiện một mặt không hề giống mình kia, có lẽ khía cạnh đó mới là con người thật sự của ta, giúp ta hoàn chỉnh chính mình.

Giữa trưa, Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch ăn cơm ở ngoài, đến một cửa hàng cơm mới khai trương, chờ xếp hàng khá lâu, cơm nước xong quay về đã không còn sớm.

Các cô vừa nói vừa cười đi lên lầu, vào lớp từ cửa sau, ai ngờ lúc đi vào, lại thấy cửa sau có hai người đang nô đùa.

Hoàng Trĩ Vi ngồi ở chỗ của Trần Ngạn Kỳ, cách một khoảng, cầm lấy sách đập lên người Hà Tân, Hà Tân giữ lấy tay cô ta:”Còn định đùa nữa?”

Cửa sau vẫn luôn có người ra vào, hai người họ cũng không để ý lắm. Nhưng khi ánh mắt Tôn Tâm Nghiên dừng trên người bọn họ được một lát, Hà Tân vẫn cảm ứng được mà quay đầu lại.

Sau phút ngẩn người, cậu buông tay:”Được rồi, đừng đùa nữa.”

Hoàng Trĩ Vi nhìn bóng dáng của Tôn Tâm Nghiên, nhưng vẫn lấy sách đập lên người cậu cái nữa, Hà Tân không biết phải nói gì.

Nghe âm thành đùa giỡn phía sau, Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch quay về chỗ ngồi của mình.

Lý Địch nói giúp Tôn Tâm Nghiên vài câu cho bõ tức:”Thật là ghê tởm, làm cho ai xem vậy.”

Khi nói lời này, Lý Địch đã xem Hà Tân là bạn trai cũ của Tôn Tâm Nghiên, thuần túy cảm thấy xấu hổ thay cho cảnh cậu và Hoàng Trĩ Vi ve vãn đánh yêu nhau ở trong lớp học.

Tôn Tâm Nghiên không nói cái gì, mở sách ra, trong lòng lại nghẹn muốn chết, không được bao lâu đã muốn khóc.

Đối với Hà Tân, cô càng ngày càng mẫn cảm, càng ngày càng nhỏ nhen.

Khác với Lý Địch là, cô biết Hà Tân không có gì với Hoàng Trĩ Vi, nhưng thấy bọn họ như vậy cô vẫn rất khó chịu. Tưởng tượng lại cảnh cậu vừa rồi không hề e ngại mà giữ lấy cánh tay Hoàng Trĩ Vi, trong lòng cô giống như có cây kim đâm vậy.

Ở trong trường học không thể giao lưu, cho nên cậu thường bá đạo nói với cô, không được nói chuyện với nam sinh khác, không được chạm tay chạm chân với nam sinh khác, nhưng cậu thì sao? Tại sao lại làm như vậy với nữ sinh khác?

Thế nên hai ngày sau, Tôn Tâm Nghiên đều cáu kỉnh với Hà Tân.

Trong lòng Hà Tân đại khái cũng hiểu rõ nguyên nhân gì khiến cô như vậy, nhưng không ngờ tính tình cô lại thù dai như vậy, gửi tin nhắn hai ngày thái độ của cô đều rất lạnh nhạt, chỉ trả lời một hai chứ, không phải ‘Ừ’ thì là ‘Biết rồi’. Ở trường học cậu lại không dám tùy tiện tìm cô, sợ cô càng tức giận, rốt cuộc cũng chờ được đến thứ bảy.

Hai ngày nghỉ bọn họ có thể thoải mái gọi điện.

Buổi sáng thứ bảy, Hà Tân gọi cho Tôn Tâm Nghiên hai cuộc, cô đều tắt máy không nhận. Giữa trưa lại gọi đến lần nữa, cuối cùng cũng thông.

“Rốt cuộc cũng chịu nhận rồi.” Sự dịu dàng của cậu làm cô bình tĩnh lại.

“Có việc gì sao?”

“Không có việc gì, chỉ là muốn nói với cậu một tiếng, buổi chiều sang đây sớm tí.”

Tôn Tâm Nghiên còn chưa nghĩ xong chuyện có đi hay không mà.

“Hôm nay chưa chắc tôi đã đi được, mẹ tôi…”

Ở đầu bên kia, Hà Tân cắt ngang lời cô:”Đừng có vịn lí do lí trấu với tôi, cả tuần không gặp mặt rồi, cậu không nhớ tôi sao? Đã mua rất nhiều đồ ăn cậu thích rồi, đến đây được không, hay chờ tôi đến cửa nhà cậu đón cậu.”

“Đừng đến.” Tôn Tâm Nghiên bị lời nói của cậu dọa sợ,, ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng thỏa hiệp:”Tôi tự qua, cậu đừng có đến.”

Hà Tân cười:”Tôi ở đây chờ cậu, tới sớm một tí, có nghe chưa.”

Kết quả Tôn Tâm Nghiên không những không đến sớm mà còn đến muộn nửa tiếng, Hà Tân đã mở cửa chờ đợi từ sớm.

Cô đi vào, cậu ở phía sau đóng cửa lại.

Cậu giúp cô lấy cặp sách trên vai xuống, ném lên sô pha. Tôn Tâm Nghiên cụp mắt, cậu kéo tay cô, ôm chầm lấy cô.

Hà Tân nói:”Sao lại ăm giấm lâu như vậy chứ, tôi với cậu ta làm gì có gì, hôm đó là do cậu ta làm loạn thôi.”

Đương nhiên cô biết bọn họ không có gì, nhưng cô vẫn không thích, có lẽ đổi lại nữ sinh khác thì có thể, nhưng Hoàng Trĩ Vi thì không được.

Cậu biết rõ Hoàng Trĩ Vi luôn coi thường cô, vậy mà còn chơi với cô ta vui như vậy…

Càng nghĩ càng ấm ức, Tôn Tâm Nghiên đẩy cậu ra xa:”Tôi muốn về nhà.”

“Rốt cuộc là bị làm sao vậy? Đang tốt mà…” Hà Tân giữ chặt lấy cô, dịu dàng sờ mặt cô, ngón tay bị nước mắt của cô thấm ướt.

Luôn là như vậy, bất kể cậu đúng hay sai, chỉ cần cô vừa khóc là chân tay cậu đã luống cuống.

Hà Tân cúi người xuống nhìn cô, hôm lên hai má ướt nhèm của cô:”Sao lại khóc chứ, lần sau tôi không chạm vào nữ sinh khác đâu, mặc kệ là ai, có ngã trước mặt tôi tôi cũng không đỡ, được chưa?” Cậu bao lấy cô, để cô trút giận khóc lóc trong chốc lát:”Nghiên Nghiên, cậu như vậy khiến lòng rất khó chịu, biết không?”

Tôn Tâm Nghiên lẳng lặng rơi nước mắt trong vòng tay an ủi của cậu, bắt đầu nói chuyện.

“Tôi giận cậu biết rõ cậu ta thích mình, mà còn chơi đùa cùng cậu ta.”

“Ai nói với cậu rằng cậu ta thích tôi?” Lần đầu tiên Hà Tân nghe được kiểu nói chuyện này.

“Cậu còn cãi… Cậu ta thể hiện rõ ràng nhưu vậy.”

Hà Tân cảm giác được, hiện tại Tôn Tâm Nghiên càng ngày càng để ý đến cậu. Cô gái mà mình vất vả cực nhọc mãi mới theo đuổi được lại vì mình mà ghen, mà khóc, không thể không nói, trong lòng cậu trào dâng cảm giác chinh phục.

Còn chuyện Hoàng Trĩ Vi thích cậu, hoàn toàn không giống như Tôn Tâm Nghiên nghĩ. Hà Tân và Hoàng Trĩ Vi đã quen nhau mấy năm, cô ta có khí khái của trang nam nhi, con gái cởi mở như vậy, vốn không phải mẫu người cậu thích.

Quan hệ giữa người khác phái có ý tứ kia không, nếu đương sự không cố tình giả ngu, thì ít nhiều cũng phải có cảm giác. Trước kia cũng có bạn bè tính cách phóng khoáng theo đuổi Hà Tân, không nói thẳng, chỉ là thả thính các kiểu. Nhưng ở chỗ Hoàng Trĩ Vi, Hà Tân không hề thu được bất kì tín hiệu nào, trong hai năm quen biết bọn họ có rất nhiều cơ hội, Hà Tân cũng xem cô ta như nửa thằng con trai rồi.

Hoàng Trĩ Vi không thích Tôn Tâm Nghiên, đây là chuyện đã quá rõ ràng. Điều này Hà Tân cũng biết, cho nên khi cậu quen với Tôn Tâm Nghiên, quan hệ với cô ta đã dần phai nhạt.

Vậy bước ngoặt ở đâu? Là chuyện bố cậu bị bệnh nằm viện lần đó. Hoàng Trĩ Vi cố ý gọi điện thoại cho cậu, nói bố cô ta đã quay về, hỏi cậu có muốn nhờ vả tìm người giúp đỡ gì không, tỷ như dùng quan hệ điều động vài bác sĩ có tay nghề chuyên môn cao.

Không thể không nói, đó là lần đầu tiên trong suốt quá trình trưởng thành của Hà Tân cần người hỗ trợ. Bọn họ đều là những thiếu niên mười mấy tuổi đầu, vì đặc thù hoàn cảnh gia đình, ở phương diện nào đó đã có sự giác ngộ như những người trưởng thành, nội tâm đã thành thục hơn hẳn so với bạn cùng trang lứa.

Hoặc có thể nói đó không phải sự thành thục, mà là kinh nghiệm thu được sau những lần trải nhiệm thực tế.

Hà Tân không biết nên kể rõ quan hệ giữa cậu và Hoàng Trĩ Vi như thế nào để Tôn Tâm Nghiên hiểu, đành đơn giản kể mấy chuyện vừa phát sinh và suy nghĩ trực tiếp của cậu cho cô nghe.

Cuối cùng cậu nói:”Tính tình của cậu ta là do bố cậu ta chiều hư, không làm gì cứ thích soi mói cậu, lát nữa tôi sẽ bảo Ngạn Kỳ nói chuyện với cậu ta. Lần sau nếu có chuyện gì thì cậu cũng đừng đồng ý với cậu ta, cứ nói trước với tôi đã.”

Một bước này của cậu coi như đã đi đúng.

Sau khi lắng nghe cậu thành thật khai nhận, trong lòng Tôn Tâm Nghiên mới thấy thoải mái.

“Sao cậu không nói sớm cho tôi biết chứ?”

“Cậu có hỏi đâu.”

“Những việc này tôi không thể cứ đi hỏi cậu, cậu mới nói.”

Sụt sịt cánh mũi, cô kéo áo khoác cậu, cố ý cọ mấy giọt nước mắt chưa khô trên mặt lên áo.

Hà Tân:”Này, cậu có giặt quần áo giúp tôi không?”

Tôn Tâm Nghiên ồm ồm nói:”Biết quần áo của cậu quý rồi, nhưng thế thì sao chứ, tôi còn muốn lau nước mũi nữa kìa.”

Hà Tân cảm thấy rất buồn cười, sờ sờ đầu cô:”Được, chờ lát nữa cởi ra cho cậu mang về nhà từ từ lau nhé, xong rồi cậu đưa mẹ cậu làm giẻ lau nhà. Mẹ cậu hỏi quần áo ai đây, cậu nói với mẹ rằng là của bạn trai cậu, con rể tương lai của mẹ…”

Miệng cậu toàn chém gió, nhưng Tôn Tâm Nghiên vẫn bị cậu chọc cười.

Hà Tân nhân cô hội hôn cô, nhìn đôi mắt ướt dầm dề của cô:”Còn tức giận không?”

Cuối cùng Tôn Tâm Nghiên cũng chịu lắc đầu, lại nói:”Sau này cậu không được chơi đùa với nữ sinh khác nữa.”

“Làm sao tôi dám…”

Nói xong lại cúi đầu muốn hôn cô, nhưng môi đụng phái bản tay cô.

Cô ngăn cản cậu:”Bắt đầu ôn tập đi, câu giờ hơi lâu rồi đấy…”

Hà Tân kéo tay cô xuống:”Hôn một tí.”

Đương nhiên không phải hôn một cái, mà bọn họ đã hôn rất lâu rất lâu.

Bởi vì ôm sẽ nghiện, hôn sẽ nghiện, ở bên cạnh người mình thích, làm gì cũng sẽ nghiện.

Chiều hôm nay, Tôn Tâm Nghiên tâm trạng buồn bực mà đến, thần khí sảng khoái mà đi, ôn tập song bọn họ còn ngồi đó tâm sự thân mật một hồi, Hà Tân tiễn cô đến tận trạm xe bus công cộng.

Tôn Tâm Nghiên vừa về nhà vừa ngâm nga hát.

Vừa mở cửa ra, cô đã phát hiện bố đang ở nhà.

Chạng vạng, phòng khách hơi tối tăm, không bật đèn, bố Tôn ngồi một mình bên bàn ăn, trước mặt là cái gạt tàn, lặng lẽ hút thuốc.

Sau khi mở cửa Tôn Tâm Nghiên sửng sốt, đặt cặp sách ở cửa vào:”Bố, sao bố lại giấu mẹ hút thuốc…”

Bố Tôn ấn tàn thuốc vào gạt tàn:”Đã về rồi à, cuối tuần nào cũng đi học nhóm ở nhà bạn, có làm phiền người lớn nhà họ không? Hôm nào gọi Trần Vũ Manh đến nhà, mời con bé một bữa đi.”

Trần Vũ Manh là bạn khá thân thời cấp 2 của Tôn Tâm Nghiên, hiện tại đang học ở một trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh, cũng là lá chắn của Tôn Tâm Nghiên.

Tôn Tâm Nghiên chột dạ nói:”Lần trước con vừa mời bạn ấy ra ngoài ăn cơm rồi.”

“Buổi tối muốn ăn gì, mẹ con có liên hoan, bố mang con ra ngoài dùng bữa.”

“Hả? Biết thế con đã ăn luôn ở nhà bạn học rồi.” Phản ứng đầu tiên của Tôn Tâm Nghiên là biết sớm thì đã ăn cơm chiều với Hà Tân luôn cho rồi.

Bố Tôn nói:”Hả cái gì, hai bố con chúng ta khó lắm mới có một bữa ăn riêng, ăn bò bít tết nhé?”

Tôn Tâm Nghiên nghĩ lại, cũng bật cười:”Được ạ, cùng đi ăn bò bít tết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.