Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 38




Bố Hà Tân bị đưa đi cấp cứu vì uống quá nhiều rượu, màn đêm buông xuống, Hà Tân và cô của mình chạy đến Bắc Kinh.

Ngày đó, khi đã khá khuya, cô của Hà Tân tới tìm cậu, không gõ cửa mà trực tiếp dùng chìa khoá dự phòng mở cửa đi vào, không ngờ Hà Tân vẫn còn chưa ngủ.

Cô bình tĩnh nói với cậu: “Đi, cùng cô đi sân bay, bố con uống rượu quá nhiều, bị đưa đi bệnh viện rồi.”

Hà Tân và cô cậu vội chạy tới sân bay, dưới ánh đèn sáng choang ở đại sảnh sân bay, hai người chờ hơn 2 tiếng mới mua vé được. Vừa ra sân bay đã có tài xế đợi sẵn, nhanh chóng đưa họ tới bệnh viện.

Vừa tới phòng cấp cứu, người Hà Tân nhìn thấy đầu tiên chính là bạn gái của bố cậu.

Một phụ nữ ngoài 30 tuổi, lúc đầu là nhân viên hành chính của công ty, sau đi theo bố cậu thì không làm nữa. Năm trước, ông lấy tiền mở cho bà ấy một cái thẩm mỹ viện.

Bà ấy chào hỏi cậu bằng vẻ mặt tái nhợt, vành mắt phiếm hồng, nói rõ tình hình với cô của Hà Tân.

Buổi tối bố cậu tham gia một bữa tiệc, uống không ít rượu, lúc trên bàn tiệc thì không sao, trên đường trở về mới bắt đầu khó chịu.  Ban đầu tài xế còn nghĩ ông đang ngủ, về đến nhà mới phát hiện  gọi mãi ông cũng không tỉnh, lỗ tai bầm tím,  vội vàng đưa ông tới bệnh viện. Bác sĩ vừa mới thông báo bệnh tình nguy kịch, bảo người nhà chuẩn bị tâm lý.

Hà Tân đứng bên cạnh nghe, dù đã đứng ngoài phòng cấp cứu, nhưng cậu vẫn cảm thấy như  đang nằm mơ.

Xung quanh là mấy người bạn của bố cậu, còn có cả cấp dưới của ông. Người có quan hệ  thân thiết với ông ôm lấy vai Hà Tân, nói vài câu an ủi cậu. Trong  lúc cấp cứu, cửa phòng cấp cứu mở hai lần, lần đầu tiên là một y tá đi ra, lần thứ hai là một bác sĩ đi ra. Hà Tân ngồi trên ghế nhựa, im lặng nhìn 2 người phụ nữ vây quanh bọn họ đang hỏi thăm không ngừng.

Nửa đêm về sáng, bố cậu được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng ICU, bác sĩ nói  vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm, đừng vội mừng.

Suốt cả buổi tối, một câu Hà Tân cũng chưa nói. Chờ ở bên ngoài phòng ICU hết một đêm, cô cậu ngồi xuống cạnh cậu, nhìn bầu trời sắp sáng bên ngoài cử sổ, bỗng nhiên xoa đầu cậu.

“Tân Tân, con biết bố  con rất lợi hại mà, ông ấy sẽ không ra đi dễ dàng như vậy đâu. Nhưng  mà…” Cô hít một  hơi, “Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, con là con trưởng, không phải sợ, cô sẽ vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ con.”

Nặng nề thở dài một hơi, Hà Tân gật đầu.

Bố cậu gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, không có thời gian quan tâm đến gia đình, Hà Tân không nghe lời dạy bảo ông, cũng không thể hiện sự tôn kính đối với ông. Cậu chưa từng nghĩ tới một ngày, bố cậu sẽ ngã xuống.

Ly hôn từ rất sớm, có lẽ xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp cho con trai, tính tình ông mặc dù không tốt, nhưng cơ bản việc gì cũng chiều theo ý cậu, Hà Tân yêu cầu điều gì, có thể làm được ông đều làm. Cho nên từ nhỏ đến lớn, Hà Tân chưa từng phải chịu khổ, gặp chuyện cũng chưa bao giờ nghĩ đến kết quả xấu.

Chỉ có đêm hôm đó, mọi kết quả xấu nhất đều được Hà Tân nghĩ đến.

Bố cậu ở phòng ICU tổng cộng 3 ngày, ngày thứ tư tình trạng ổn định, đã có thể nói chuyện. Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vừa dạo qua quỷ môn quan, khi mở mắt ra nhìn mấy người quanh giường bệnh một vòng, có cảm giác khắc cốt ghi tâm.

Bác sĩ nói phải nằm viện một tháng, sợ chậm trễ việc học của Hà Tân, bố cậu bắt cậu trở về trường trước.

Con cái trong gia đình có điều kiện thường không thích che đậy vấn đề trên người mình, có lẽ do chúng thấy rất mọi chuyện rất bình thường, đã nắm chắc được mọi thứ. Hà Tân chính là như vậy.

Vì thế Tôn Tâm Nghiên từ miệng người khác mới biết được chuyện bố cậu phải vào viện cấp cứu.

Hà Tân trở lại lớp cũng không có thay đổi gì, vẫn chơi bóng rổ, đứng nói chuyện với bạn bè ngoài hành lang, chỉ là không đi tìm cô, thậm chí, không thèm nhìn một cái. Tôn Tâm Nghiên nghĩ, vừa đúng lúc, đây không phải kết quả mà cô muốn thấy sao? Cậu đồng ý chia tay rồi, và không bao giờ tới quầy rầy cô nữa.

Dường như Tôn Tâm Nghiên đã trở lại cuộc sống trước đây, chỉ là đâu đâu cũng thấy bóng dáng Hà Tân. Nhưng chỉ là cái bóng.

Tôn Tâm Nghiên bỗng phát hiện ra, hóa ra chỉ cần cậu không chủ động, cuộc sống của bọn họ không có nổi nửa điểm giao thoa, mặc dù bọn họ vẫn đang học cùng lớp.

Buổi tối hôm nay, ở nơi ngoại quốc xa xôi, Từ Giai Ninh gọi điện thoại vượt tuyến cho Tôn Tâm Nghiên, nói cô ấy thất tình. Tôn Tâm Nghiên nói, thật trùng hợp, tớ cũng thất tình.

Từ Giai Ninh: Chúa ơi, tớ còn không biết cậu đã yêu đương, vậy mà còn bảo khi yêu sẽ kể cho tớ nghe đầu tiên.

Tôn Tâm Nghiên: Xin lỗi, lúc ấy quên mất.

Từ Giai Ninh: Thôi bỏ đi, khoảng cách xa xôi chính là như vậy. Trước kia mới quen nhau, cảm thấy khoảng cách chẳng là gì cả, cuối cùng tình cảm cứ thế nhạt dần đi, tình bạn tình yêu đều giống nhau.

Tôn Tâm Nghiên nghe cô ấy nói vậy càng áy náy, Từ Giai Ninh cũng không để bụng nói, không sao đâu, không trách cậu, cậu mà kể tớ nghe chuyện mối tình đầu của cậu đi, bắt đầu thế nào?

Bình thường Tôn Tâm Nghiên không thích kể chuyện yêu đương của mình ra, kể cả Lý Địch, cũng che che giấu giấu. Nhưng hiện tại, cô thật sự cần một người biết lắng nghe, vừa hay Từ Giai Ninh đag ở nước ngoài, là hốc cây trút bầu tâm sự tốt nhất.

Nghe xong câu chuyện của Tôn Tâm Nghiên, Từ Giai Ninh nói:”Người này, là soái ca ở MacDonald lần trước sao?”

“Sao cậu biết?”

“Cảm giác được.” Từ Giai Ninh cảm khái thở dài một hơi:”Lúc ấy tớ đã cảm thấy cậu ta thích cậu, cậu còn không chịu thừa nhận. Là cậu chủ động chia tay?”

“Sao cậu lại biết nữa?”

Từ Giai Ninh bật cười:”Không phải cậu nói bị cô giáo phát hiện sao, tớ còn không hiểu cậu ư, cậu bị bố mẹ quản đến nhát gan rồi. Nhưng mà, nghe cậu nói tớ nói lui, giống như vẫn còn thích cậu ta nhỉ?”

Ống nghe bên kia bỗng không còn tiếng động.

Từ Giai Ninh nhẹ giọng hỏi:”Nghiên Nghiên, cậu khóc à?”

Thật ra, nếu không có ai xen ngang, sinh hoạt buồn chán ở cấp ba sẽ qua đi rất nhanh. Rõ ràng lá cây vừa mới rơi, nháy mắt thân cây đã trụi lủi.

Mùa đông tới. Thời gian đã bước vào cuối tháng 12, sắp tới sinh nhật Tôn Tâm Nghiên rồi.

Mỗi năm đều có nam sinh lén lút gửi quà sinh nhật cho cô, cô cũng không biết ai tặng, không có cách trả lại, cũng không dám mang về nhà, chỉ có thể gửi ở kí túc xá chỗ Lý Địch. Nâm nay cũng không ngoại lệ.

Mà đêm đó, cô chia tay với Hà Tân, hình như có không ít người biết, thế mà lúc trước cô còn khờ dại nghĩ không ai biết chuyện bọn họ ở bên nhau.

Có nam sinh viết cho cô một lá thư, đại ý là biết cô vừa kết thúc một đoạn tình cảm, hi vọng có thể trở thành bạn tốt của cô, giúp cô ‘chữa thương’, làm nụ cười xuất hiện trên mặt cô lần nữa.

Nhìn mấy câu chữ chỉ xuất hiện trên truyền hình này, Tôn Tâm Nghiên không biết nên khóc hay nên cười. Cũng may, hiện tại cô nghĩ đến Hà Tân, cũng không còn cảm giác đau đến hít thở không thông nữa.

Di chứng của thất tình dần dần bị cơn giá đầu đông thổi tan.

Năm ngoái cô không tổ chức sinh nhật, một nhà ba người về quê với ông bà ăn một bữa cơm cuối tuần là xong. Năm nay sinh nhật cô cũng trùng hợp rơi vào thứ bảy, bố mẹ hỏi cô có muốn mời bạn bè ra ngoài ăn cơm không, Tôn Tâm Nghiên lắc đầu, nói ở nhà thôi.

Buổi tối hôm đó có mưa nhỏ, mẹ Tôn xào vài món ăn, mua cho Tôn Tâm Nghiên một cái bánh kem nhỏ.

Bên ngoài mưa tí tách rơi, tắt đèn, cầu nguyện, thổi nến, bố mẹ hát bài mừng sinh nhật cho cô. Tôn Tâm Nghiên cảm thấy như vậy cũng rất ấm áp.

Tôn Tâm Nghiên không thích mấy người cứ đến sinh nhật là mọi bạn bè đi ăn nhà hàng, giống như cố ý bắt người khác mua quà tặng mình, chúc mừng này nọ.

Lại nói, sinh nhật thì cần gì phải chúc mừng chứ, đâu phải cứ chúc mừng là sẽ nhận được may mắn?

Cứ như vậy, một sinh nhật bình đạm lại qua đi.

Cả tối hôm nay cứ mưa suốt, khi ngoài cử sổ vang lên tiếng pháo hoa, Tôn Tâm Nghiên đang mải miết làm bài tập vật lý. Sau đó, di động trên bàn rung chuông.

Không phải tin nhắn, là cuộc gọi.

Thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, hô hấp cô cứng lại, đầu ngón tay tê rần.

Sau khi thông điện thoại, hai bên cũng chưa nói gì.

Chỉ có pháo hoa bên ngoài cửa sổ, một tiếng rồi một tiếng, chấn động của kính trong phòng.

Chỉ chốc lát sau, bóng dáng cô gái đã xuất hiện ở cửa sổ.

Bận đã thấy pháo hoa trong mưa chưa?

Pháo hoa trên bầu trời, nổ tung giữa đêm đen, vì thế mua phùn được chiếu sáng trong nháy mắt, phát ra màu vàng dịu nhẹ.

Ánh sáng ngũ sắc và màn mưa đan xen trong không khí, ngắn ngủi như vậy, yên lặng như vậy, đẹp đến mức làm người ra đau lòng, muốn rơi lệ.

Không biết qua bao lâu, đầu bên kia điện thoại mới có âm thanh:”Pháo hoa đẹp không?”

Cô không trả lời.

“Sinh nhật vui vẻ, Tôn Tâm Nghiên.”

Vẫn im lặng.

Hà Tân:”Không còn sớm nữa, mau đi nghủ đi, tôi ngắt máy đây.”

“Hà Tân.” Tôn Tâm Nghiên bỗng gọi tên cậu:”Cậu ở dưới nhà tôi?”

“Ừ.”

Nếu cuộc gọi này kết thúc, Tôn Tâm Nghiên cảm giác, có rất nhiều thứ sẽ thật sự kết thúc. Chính là, giống như luyến tiếc pháo hoa trong mưa này, cô luyến tiếc mọi thứ kết thúc.

“Hà Tân, tôi muốn gặp cậu.”

Có phải con người lớn thêm một tuổi, lá gan cũng sẽ lớn thêm một chút đúng không. Đêm khuya, Tôn Tâm Nghiên mặc áo khoác, lặng lẽ không tiếng động rời khỏi nhà.

Cầu thang đen như mực, cô dùng màn hình di động soi sáng. Mới bước xuống tầng một, tim cô đã đập liên hồi.

Người chờ ở cuối cầu thang.

Màn mưa tối tăm, Hà Tân đứng vịn tay ở cạnh cầu thang, vóc dáng cao ráo, bả vai vững chãi, bóng dáng rất đẹp nhưng u sầu. Ánh mắt cậu nhìn ra bên ngoài, nghe được động tĩnh phía sau, cậu nhỉn Tôn Tâm Nghiên đang đi xuống từ trên cầu thang.

“Có lạnh không?” Cậu liếc mắt nhìn cô một lượt.

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.

Hà Tân:”Đi ra ngoài một lát nhé?”

Lúc Tôn Tâm Nghiêng xuống lầu thì mưa đã ngừng, bọn họ một trước một sau đi ra khỏi tiếu khu nhà cô. Mặt đường ướt đẫm, đèn đường phát sáng.

Tôn Tâm Nghiên mặc một cái áo bông màu nhạt trên người, quần áo rất dày, bọc cô kín mít. Bất tri bất giác, cco đã đi theo cậu vào cửa vườn hoa nhỏ, nơi bọn họ lần đầu hẹn hò.

Đã qua 12 giờ đêm, nơi ban ngày xanh tươi đẹp đẽ, buổi đêm lại hoang vắng lạ thường. Đi đến chỗ ghế ngồi lần trước, ghế bị nước mưa làm ướt, không thể ngồi, bọn họ đứng ven tường tránh gió.

“Hôm nay sinh nhật trôi qua thế nào?” Hà Tân hỏi.

“Ở nhà cùng bố mẹ.”

“Không mời bạn bè trong lớp đến ăn cơm sao?”

“Không.”

Cả hai cùng trầm mặc, Tôn Tâm Nghiên hỏi:”Bố cậu thế nào?”

“Đã không sao rồi, lần đó là do uống quá nhiều.”

Cách đó không xa là ánh đèn mông lung trên đường phố, bị màn đêm nuốt gọn, cô đơn mà khổng lồ.

Qua một lát, Hà Tân cúi đầu nhìn cô:”Muốn gặp tôi, nhưng không có lời nào muốn nói với tôi?”

Tôn Tâm Nghiên im lặng, trong bóng đêm, cô cảm giác cánh tay rũ bên người được một bàn tay to lớn bao bọc. Tiếp đó, Hà Tân nhẹ nhàng ôm lấy cô, từ từ thít chặt hai tay lại.

Cậu đã cao hơn cô rất nhiều, trước kia khi ôm cô, cô có thể dựa vào ngực cậu, nhưng bây giờ, cô cảm thấy cậu đã hơi cúi người xuống. Đầu của cậu dán lên gáy cô, hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô.

Làn da từng trận tê dại, Tôn Tâm Nghiên nghe thấy âm thanh của Hà Tân nhẹ nhàng rơi bên tai:”Nghiên Nghiên, bố tôi suýt nữa đã chết…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.