Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 12




Trong suốt kỳ nghĩ đông, Hà Tân bị vây hãm trong thứ cảm xúc bồn chồn bất an.

Giống như mắc bệnh lạ vậy, cứ rảnh rỗi là lại vô thức nghĩ đến Tôn Tâm Nghiên, nhớ hình dáng của cô lúc còn nhỏ, biểu cảm của cô khi cậu mới bước vào lớp, cô của bây giờ trông như thế nào. Hà Tân phát hiện, trong suốt cả quá trình trưởng thành, cô chẳng thay đổi gì nhiều, lúc còn nhỏ da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, khi cười trông rất đáng yêu.

Sao khi đó lại không có cảm giác gì nhỉ?

Cứ suy nghĩ như vậy trong suốt mấy ngày nghỉ, Hà Tân vốn cho rằng mình sẽ ăn tết ở quê với người thân. Cậu suy nghĩ kỹ rồi, sau khi ăn xong cơm tất niên sẽ gọi cô cùng mấy đứa nhỏ trong nhà ra ngoài cửa bắn pháo hoa, bồi dưỡng thêm tình cảm. Vì thế, cậu cực kỳ mong chờ kỳ nghỉ đông nhanh tới.

Ai ngờ, năm nay cả nhà lại lên thành phố đón tết, cậu thực sự muốn bùng cháy!

Khi cậu nghĩ ra việc sẽ mượn bài của Tôn Tâm Nghiên trong kỳ nghỉ đông, cậu thật sự khâm phục sự thông minh của bản thân.

Ngay từ đầu Tôn Tâm Nghiên đã không muốn cho cậu mượn, dựa vào cái gì mà cô phải cho cậu chép bài chứ? Vì vậy Hà Tân nói:”Cậu còn thiếu tôi bữa cơm đấy? Mang vở đến rồi trả luôn.” Với cách lí luận ngớ ngẩn này, cô miễn cưỡng phải đồng ý.

Khi nào con người ta sẽ không tự chủ mà ngâm nga hát nhỉ?

Lúc Hà Tân ăn mặc chỉnh tề, đứng trước gương chỉnh sửa tóc, miệng luôn lẩm nhẩm ‘Sao sáng’ của Châu Kiệt Luân.

Đúng vậy, cậu đã nghe bài này đến thuộc luôn rồi. Tâm lý chuyển đổi từ chả hiểu người ta đang hát cái gì, sang ừm nghe cũng được, cuối cùng lại biến thành không cảm xúc. Nhưng cứ mở miệng ra lại:”Tay trong tay, một hai ba bốn bước, cùng hướng lên bầu trời. Ngắm nhìn những vì sao, một hai ba bốn ngôi, bên nhau xếp thành hàng.”

“Anh, anh đi đâu vậy?” Cạnh bồn rửa mặt, có một cậu nhóc chỉ đứng đến eo Hà Tân.

Hà Tân ‘ừ’ một tiếng, đứng trước gương cẩn thận sửa lại một lọn tóc trước trán.

“Đi đâu thế?”

Cái đầu cậu nhóc tròn tròn, giọng nói hơi khàn, nhìn người đứng bên cạnh, lại nhìn người trong gương, ánh mắt sùng bái.

“Có việc.” Hà Tân không để ý trả lời cậu.

Đây là con trai của chú Hà Tân, tên là Bành Kỳ, thường gọi là Kỳ Kỳ, học lớp 2 tiểu học. Nghỉ đông, Hà Tân vẫn luôn ở nhà chú. Chú Hà Tân giống hệt với bố Hà, hàng năm đều bận rộn buôn bán ở ngoài, bình thường nhà cũng chỉ có dì và cậu con trai ở, Hà Tân ở đây rất thoải mái.

Thực tế, nhà Hà Tân cũng ở trong khu biệt thự này, cách nhà chú dì khoảng một tiếng đi bộ. Nơi nay có thể coi là khu biệt thự lâu đời nhất của Giang Tô, hai căn nhà này là bọn họ lần lượt mua. Nhà Hà Tân bình thường để trống, không có người ở.

“Ồ.”

Bành Kỳ vòng sang bên sườn khác của Hà Tân, bàn tay vuốt lên mặt đá cẩm thạch của bồn rửa mặt:”Mẹ em hôm nay không có nhà, buổi chiều em cũng không có chuyện gì làm… Hay là anh dẫn em đi cùng với.”

Hà Tân cuối cùng cũng chải chuốt xong đầu tóc:”Sang bên cạnh chơi đồ của em đi.”

Bành Kỳ nhìn cậu, không nói chuyện, ngoan ngoãn sang phòng khách chơi.

Hà Tân bận bịu nửa ngày trong WC, xong lại lên phòng tầng hai bận nửa ngày nữa, mặc xong áo khoác mới nhìn đồng hồ, sắp muộn rồi. Cậu vội vàng cầm lấy di động và ví tiền xuống tầng dưới.

Bành Kỳ ngồi dưới đất, bên cạnh quầy đặt TV, chơi xe đua.

Đi giày mở cửa, tiếng cạch cửa vang lên, Hà Tân quay đầu lại, nhìn vào trong một chút. Cậu nhóc ngồi xổm trên mặt đất cũng ngẩng đầu nhìn cậu, mắt đen lóe sáng tràn ngập chờ mong.

Một chân đã bước ra khỏi cửa, hỏi:”Anh đi MacDonald, em muốn đi hay không?”

Vì vậy, khi Tôn Tâm Nghiên vượt qua giá lạnh, mang theo vở bài tập của kỳ nghỉ đông đến quán MacDonald ở Tây Môn, lại nhìn thấy Hà Tân và một cậu nhóc. Trước mặt hai người là một đống đồ ăn, chất đầy một bàn.

Trong quán mùi gà rán thơm nức, Tôn Tâm Nghiên ngồi xuống, cởi găng tay khăn quàng, đặt túi trên vai xuống, nhìn cậu bé.

Bành Kỳ thức thời cất tiếng trước:”Chào chị ạ.”

“Chào em.” Tôn Tâm Nghiên cười, kéo khóa áo lông vũ.

Thật ra ở quê cô cũng gặp qua Bành Kỳ, nhưng chưa từng nói chuyện.

Tôn Tâm Nghiên nhìn Hà Tân nói:”Thằng bé có vẻ đang lớn lên. Lần trước tôi thấy nó cũng cao lên một chút.”

Hà Tân cúi đầu nhìn Bành Kỳ:”Ồ, lúc này nó còn có thể cao. Chứ lớn lên không cao nổi nữa đâu, ba mẹ nó đều lùn.”

Bành Kỳ ngẩng đầu, trừng mắt to tròn lườm cậu, giận mà không dám nói gì.

Hiện tại Tôn Tâm Nghiên đã quen thói ngang ngược của người này, mặt lạnh nhìn cậu, không tiếp lời.

Thật ra ban đầu Hà Tân muốn đến nhà cô, đứng dưới lầu đợi cô, nhân tiện xem nhà cô bây giờ ở đâu, kết quả Tôn Tâm Nghiên kịch liệt phản đối, lo lắng bị bố mẹ phát hiện có con trai tìm gặp mình.

Hà Tân liếc mắt nhìn cô một cái, đem đồ ăn đẩy lên phía trước:”Giúp cậu chọn bừa vài món, nhìn xem còn thích ăn cái gì không.”

“Không cần, đã gọi nhiều lắm rồi.” Tôn Tâm Nghiên đem vở bài tập của các môn ra:”Đây, đều ở chỗ này, cậu chép ở đây hay mang về?”

“Đương nhiên là mang về.” Cậu nhận lấy vở, tùy tiện lật vài trang xem thử.

“Cậu đừng làm bẩn sách đấy.”

Hà Tân giương mắt:”So về độ yêu sạch sẽ, tôi còn thua cậu sao?”

Thấy Tôn Tâm Nghiên không nói gì, Hà Tân mở một hộp cánh gà chiên, đặt vào tay cô:”Mau ăn trước đi.”

Lại đặt đĩa dâu tây trước mặt cô, cậu lười nhác dựa lưng vào ghế.

“Cậu về quê đón năm mới?” Hà Tân hỏi.

“Đúng vậy.” Tôn Tâm Nghiên nói:”Nhà cậu thì ở đâu? Ông nội tôi nói nhà cậu không về quê.”

“Ừ.” Hà Tân chỉ vào đầu tiểu quỷ bên cạnh:”Ở nhà nó đến hết năm.”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu.

Cô phát hiện trên cổ cậu đeo một chiếc vòng bạc, hình vuông nhỏ, lộ bên ngoài cổ áo sơ mi đen, trông khá lưu manh.

Hà Tân liếc nhìn cô:”Ăn mau lên, lạnh chết tôi rồi.”

Hôm nay, Tôn Tâm Nghiên đã thay đổi kiểu tóc, buộc một nửa, phần còn lại thả xuôi trên cổ áo choàng, vài sợi rơi trên áo lông màu hồng nhạt. Cô chậm rãi bóc một hộp tương ớt ngọt nho nhỏ, cầm lấy một cái cánh gà, nhẹ nhàng chấm, cắn một miếng trong miệng.

Hà Tân hắng giọng, nhìn sang bên cạnh, qua một lát, ánh mắt lại không nhịn nổi mà quay trở về, Tôn Tâm Nghiên cầm giấy ăn lau tay.

Tiểu Bành Kỳ ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng hút nước ngọt, ngây thơ ngờ ngệch nhìn Hà Tân, lại nhìn cô gái ngồi đối diện cậu. Nghĩ thầm, đây không phải chị gái cách vách nhà ông ngoại hay sao?

Hà Tân nói:”Mỗi ngày ở nhà chán muốn chết, chả có gì chơi cả.”

Tôn Tâm Nghiên nghĩ thầm, bài tập không làm, sách cũng chẳng xem, cậu đương nhiên thấy chán rồi.

Qua một lát, Hà Tân gãi gãi chân mày, đột nhiên hỏi:”Hình như gần đây Châu Kiệt Luân có chụp một shoot ảnh về bóng rổ thì phải? Cũng không biết chụp thế nào rồi?”

Bành Kỳ ngồi một bên, nghiêng mặt nhìn cậu.

“Cậu muốn nói ‘Kungfu Dunk’?” Tôn Tâm Nghiên nói:”Chẳng ra gì cả, tôi vừa mới xem tuần trước.”

“…”

“Tôn Tâm Nghiên!”

Trong tiệm ăn ồn ào, Tôn Tâm Nghiên bỗng nhiên nghe được có người đang hô tên mình. Cô quay đầu lại, không ngờ lại thấy bạn tốt nhất thời cấp 2 của mình, Từ Giai Ninh. Hai cô gái lập tức phấn khích bừng bừng.

Từ Giai Ninh là bạn thân hồi sơ trung của Tôn Tâm Nghiên, học xong cấp hai cả nhà cô ấy di cư sang Canada, hai người đôi khi cũng gọi điện thoại hỏi thăm nhau. Lúc đón tết, Từ Giai Ninh có về nước, vốn dĩ đã hẹn gặp nhau, kết quả gia đình mỗi người lại bận rộn đi thăm hỏi họ hàng đến kín cả lịch, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.

Từ Giai Ninh chào hỏi Tôn Tâm Nghiên xong, chú ý tới Hà Tân bên cạnh cô, ý vị nhỏ giọng bên tai cô nói:”Ây, có định giới thiệu vị này với tớ không?”

Tôn Tâm Nghiên biết cô ấy hiểu sai, lập tức đỏ ửng mặt:”Không phải, đây là bạn cùng lớp của tớ.”

Từ Giai Ninh thấy mặt cô rực hồng thì đoán chắc không phải bạn cùng lớp bình thường rồi, liền sảng khoái chào hỏi Hà Tân:”Chào bạn cùng lớp, tôi là bạn thân của Tôn Tâm Nghiên, tên là Từ Giai Ninh.”

Hà Tân vô cùng nghiêm túc đáp lại:”Chào cậu, tôi tên Hà Tân.”

Tôn Tâm Nghiên hơi kinh ngạc nhìn cậu, cảm thấy cậu đang cố ý trêu đùa cô.

Từ Giai Ninh nói bên tai cô:”A, quá đẹp trai!”

“Không phải vậy mà, cậu đừng nói lung tung nữa.”

“Được rồi, được rồi, tớ chỉ đùa chút thôi.” Từ Giai Ninh nhìn người nhà mình còn đứng chờ bên kia:”Dì tớ vẫn đang đợi, phải đi trước đây, tối về gọi cho cậu nhé.”

“Tạm biệt, buổi tối tớ sẽ gọi điện cho cậu.” Tôn Tâm Nghiên vẫy tay chào cô ấy.

Sau khi Từ Giai Ninh làm loạn như vậy, Tôn Tâm Nghiên cảm thấy ngồi cùng một chỗ với Hà Tân, cứ xấu hổ sao sao ấy. Nghĩ kỹ lại thì ăn ở MacDonald giữa trung tâm thành phố, nếu bị bạn cấp 3 nhìn thấy thì càng khó giải thích.

Sau khi ăn thêm hai cái cánh gà, Tôn Tâm Nghiên mặc áo khoác vào:”Tôi đi trước, lúc đi học tiếp, cậu đến sớm một chút, trả vở bài tập cho tôi.”

“Phải đi rồi? Còn chưa ăn kem mà?” Hà Tân nói.

“Không thích ăn đồ lạnh.” Tôn Tâm Nghiên đeo bao tay, choàng khăn quàng cổ, nhìn Tiểu Bành Kỳ một miệng đầy sốt cà chua:”Chị đi đây, em cứ ăn từ từ nhé.”

“Hẹn gặp lại chị.”

Tôn Tâm Nghiên cười với cậu nhóc, trước khi đi lại dặn dò Hà Tân:”Đừng quên đến sớm vào ngày đầu đi học.”

Người đi rồi, Bành Kỳ cầm một miếng khoai tây chiên chấm sốt cà chua, bỏ vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nhìn Hà Tân.

Hà Tân tu một hơi hết cốc coca, mặt lạnh nhìn cậu nhóc, bỗng ấn đầu thằng bé xuống:”Ăn no chưa, đi thôi.”

Hà Tân đứng dậy.

“Cánh gà vẫn chưa ăn hết.”

Tự mặc áo khoác vào, Hà Tân cầm theo mấy quyển vở bài tập của Tôn Tâm Nghiên:”Là lợn sao mà ăn lắm thế, đi mau.”

Buổi tối, Tôn Tâm Nghiên gọi điện cho Từ Giai Ninh, hai người chuyện trò rôm rả.

Từ Giai Ninh nói sau khi xem tin tức cô ấy mới biết trong nước có tuyết lớn, hỏi cô tình hình lúc đó như nào. Vì thế, Tôn Tâm Nghiên đã kể cho cô ấy các tin tức miêu tả về trận tuyết mùa đông, còn cả cảnh tuyết rơi đầu mùa cô thấy đêm đó.

Hai cô gái tán gẫu rất nhiều, hàn huyên tâm sự, Từ Giai Ninh bỗng nói với cô rằng, cô ấy có bạn trai. Tôn Tâm Nghiên tưởng rằng cô ấy đang khoe về một cậu trai nào đó bên Canada, ai ngờ Từ Giai Ninh nói không phải, còn bảo cô thử đoán xem là ai. Cô ấy nói như vậy, Tôn Tâm Nghĩ chắc chắc mình cũng quen chàng trai đó, nhưng khi Từ Giai Ninh nói là một chàng trai cùng học cấp 2 với họ, Tôn Tâm Nghiên vẫn thấy khiếp sợ.

Tôn Tâm Nghiên không thể nào tin nổi, Từ Giai Ninh đã di dân, sao có thể cùng bạn cũ cấp 2 yêu đương được?

Từ Giai Ninh nói:”Lúc tớ vừa mới sang đấy không có bạn bè, cậu ấy ngày nào cũng lên mạng tìm tớ, nói chuyện với tớ. Cậu biết đấy, giữa chỗ chúng ta chênh lệnh hẳn 12 giờ, tớ thật sự rất cảm động.”

“Vậy cậu thích cậu ấy sao?”

“Lúc đầu không có cảm giác gì, hiện tại rất thích.”

Tôn Tâm Nghiên nói:”Vậy tương lai thì sao, cậu ấy sẽ sang Canada với cậu sao?”

Từ Giai Ninh:”Còn chưa nghĩ đến chuyện xa như vậy, không nói trước được. Nhưng cậu ấy nói sẽ sang.”

Đối với những thiếu niên 16, 17 tuổi, tương lai rất xa xôi nhưng đầy khả năng vô hạn, vì thế cái gì cũng dám hứa hẹn.

Từ Giai Ninh:”Người cạnh cậu hôm nay thật sự không phải bạn trai sao?”

“Không phải, cậu ấy là bạn cùng lớp, đến mượn vở bài tập tớ.”

“Tớ cảm giác cậu ấy có ý tứ với cậu, hơn nữa cậu ấy thật đẹp trai.”

“Thôi bỏ đi.” Tôn Tâm Nghiên nhớ tới Hà Tân, cảm thấy một lời khó nói hết:”Tớ mà đụng phải cậu ta thì rất xui xẻo, cậu ta tiếp xúc vài lần liền nhận ra, cả ngày chỉ thích chơi bời lêu lổng.”

Đầu bên kia điện thoại cười rộ lên:”Cũng đúng, thoạt nhìn rất hư hỏng xấu xa, đúng kiểu hay trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Cuối cùng, Từ Giai Ninh nói:”Trong trường chắc là có rất nhiều người theo đuổi cậu, cấp 2 cậu đã được hoan nghênh vậy rồi, Tôn Tâm Nghiên, nếu có yêu đương cái gì cậu phải tìm tớ tâm sự đầu tiên. Cậu xem, tình đầu của tớ cũng kể cho cậu nghe rồi đó.”

“Biết rồi, biết rồi.” Tôn Tâm Nghiên đảm bảo với cô ấy.

Nói chuyện điện thoại xong, Tôn Tâm Nghiên nằm ở trên giường, trong lòng đang tự hỏi về tình yêu của Từ Giai Ninh. Mới phát hiện, hóa ra thái độ của mỗi người khi đối đãi với tình cảm thật sự rất khác biệt.

Đây là mối tình đầu của Từ Giai Ninh, Tôn Tâm Nghiên không ngờ được cô ấy sẽ tùy ý yêu một người cô ấy không thích lắm lúc ban đầu. Nhưng khi Từ Giai Ninh nói với cô về cái cảm giác khi yêu đương này, cô lại cảm nhận được cô ấy thật sự vui vẻ.

Từ Giai Ninh nói:”Tôn Tâm Nghiên, chờ sau khi cậu yêu đương sẽ hiểu. Có người mỗi phút mỗi giây đều nhớ cậu, cậu cũng mỗi giây mỗi phút đều nhớ anh ấy, cảm giác này rất hạnh phúc.”

Đêm đông, ngoài cửa sổ vầng trăng phát sáng đẹp rực rỡ như trong truyện cổ tích. Tôn Tâm Nghiên nằm trên giường lặng lẽ ngắm nhìn, bị mắc kẹt trong những suy nghĩ năm 17 tuổi.

Không biết qua bao lâu, điện thoại bên cạnh bỗng vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.

Tôn Tâm Nghiên cầm lên nhìn, là Hà Tân gửi tới.

“Có một con chim cánh cụt, nhà ở rất xa nhà chú gấu Bắc Cực, nếu đi đến, phải mất 20 năm. Có một ngày, chim cánh cụt ở nhà rất buồn chán, chuẩn bị đi tìm gấu Bắc Cực chơi, vì thế nó đi ra cửa, khi đi được nửa đường nó mới phát hiện quên tắt lò than ở nhà, lúc này đã đi được 10 năm rồi. Nhưng mà lò than vẫn chưa tắt, vì thế chim cánh cụt quay trở về nhà đóng lò than. Sau khi đóng lò than, chim cánh cụt lại đi tìm gấu Bắc Cực lần nữa, vậy là nó phải đi mất 40 năm mới đến nhà gấu Bắc Cực. Sau đó chim cánh cụt gõ cửa, nói:’Gấu Bắc Cực, Gấu Bắc Cực, chim cánh cụt đến chơi với cậu.’ Kết quả gấu Bắc Cực mở cửa nói:’Tôi không chơi với cậu!’.”

Giống như lần trước, xem xong cô cau mày, thầm nghĩ: Cái gì vậy trời?

Trong căn phòng trang trí theo phong cách châu Âu, Hà Tân nằm trên giường lớn phủ ga màu đen, đầu gối lên tay của mình. Điều hòa bật hết cỡ, cậu chỉ mặc áo cộc tay, vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn ướt, chiếc gối bị thấm ướt một mảng.

Đèn đặt cạnh giường đã được bật sáng, tay cậu cầm một con thỏ bông lông xù xù, mở quyển sách bài tập ra. Dưới ánh đèn, cột tên của quyển sách viết rõ ràng ba chữ thanh tú – Tôn Tâm Nghiên.

Di động trong tay khẽ rung vài cái, vội vàng mở ra, quả nhiên là cô trả lời.

Chỉ có hai chữ ‘Nhàm chán’, đến dấu chấm câu cũng không có.

Khóe miệng cậu thiếu niên hơi nhếch lên, nhéo cổ con thỏ bông trước mặt.

“Anh.”

Bên cạnh bỗng phát ra âm thanh, Hà Tân bị dọa giật mình. Cậu ngồi dậy, điều chỉnh biểu tình trên mặt, mắt lạnh nhìn người bên cạnh :”Vào từ lúc nào?”

Hình như Bành Kỳ vừa mới tắm xong, khuôn mặt nhỏ vừa trắng vừa hồng, ngồi lên mép giường, mặt không đổi sắc nhìn cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm:”Em vừa đến đã thấy anh chơi con thỏ bông kia.”

“Lần sau vào nhớ gõ cửa.” Hà Tân đem đồ giấu sang bên cạnh, cúi đầu chơi điện thoại.

Căn phòng yên tĩnh, Bành Kỳ nhìn trái ngó phải.

Nhìn xem Hà Tân có chú ý tới cậu bé không, qua một lát, thằng nhóc đứng dậy, lại lén lúc nhìn trộm Hà Tân một cái, tự nhủ đi ra ngoài:”Có gì hiếm đâu chứ, con thỏ này cổng trường em cũng bán.”

Mới vừa đi hai bước, phía sau đã vang lên âm thanh chậm rì rì:”Bán cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.