Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 10




Khi tất cả mọi người đều lo lắng cho chuyện đánh nhau của Hà Tân và Trần Ngạn Kỳ, nhà trường đã đưa ra kết quả xử lý vào thứ sáu, phạt rất nhẹ, tất cả mọi người đều hiểu đây chỉ là cảnh cáo về hình thức, cấm tái phạm.

Vào tiết chào cờ sáng thứ hai đầu tuần, nhà trường chính thức công bố biện pháp xử phạt trước tất cả học sinh. Sau đó Lý Ái Trân trở về lớp dạy dỗ răn đe một chút, dặn các học sinh chú ý vào kỷ luật, tập trung vào học hành.

Chuyện cứ qua đi như vậy. Các học sinh đều cảm thấy chuyện này sấm đánh thì to, mưa rơi thì nhỏ.

Các thiếu niên rất khó hiểu được, những cảm xúc buồn vui yêu ghét của họ trong mắt người lớn, chẳng đáng một đồng, đều là trò trẻ con. Đến khi liên lụy động chạm đến lợi ích của những người lớn, họ mới thực sự tức giận trừng phạt.

Thật ra, năm ấy Giang Cao đang được sở văn hóa tỉnh xét duyệt tặng bằng khen. Các thầy cô lãnh đạo vừa nghe chuyện học sinh đánh nhau tập thể thì vô cùng tức giận. Nhưng mà dù tức giận, họ vẫn phải để ý đến đại cục, hơn nữa trong đó còn có con của cán bộ cấp cao trong trường, mặt khác các phụ huynh của lũ học sinh đó cứ liên tục đến hỏi thăm xin lỗi, giờ mà trách phạt cũng hơi khó nói. Chỉ sợ nếu thực sự nghiêm phạt rồi ghi vào lý lịch học bạ sẽ ảnh hưởng đến mai sau, xuất ngoại cũng khó khăn.

Cuối cùng sau khi trải qua mấy cuộc họp hòa giải này nọ, trường học quyết định xử lý chuyện này theo cách ‘lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không’.

Trong chuyện này, Trần Ngạn Kỳ là vô tội nhất, chỉ đơn thuần là vì tình nghĩa anh em mà xông vào, cuối cùng bị bố Trần chỉnh đốn một phen, không được ra ngoài suốt một tuần.

Giữa trưa hôm nay, sau khi Trần Ngạn Kỳ cùng Hà Tân ăn cơm ở ngoài về, cả hai ngồi xuống bồn hoa nhỏ nghỉ chân, uống coca. Một mảnh bầm xanh trên trán của Hà Tân vẫn chưa tan đi, Trần Ngạn Kỳ nhìn cậu, bỗng cười một cái, sờ mũi:”Haiz, hôm đó cậu phát điên cái gì vậy?”

Cũng chỉ khi chuyện đã qua rồi, cậu ta mới hỏi cậu như vậy.

“Không có gì.” Hà Tân nói:”Nhìn mặt anh ta ngứa mắt.”

Trần Ngạn Kỳ:”Bày đặt gì chứ, cậu nhìn người ta ngứa mắt bởi vì người ta cướp đối tượng của cậu.”

Hà Tân nhìn cậu ta.

Trần Ngạn Kỳ chống hai tay sau lưng, miệng vẫn còn đau, lười nhác cười nói:”Ngày đó ở phòng tắm, cậu mẹ nó thể hiện cũng rõ ràng quá đi. Sau này tớ nghĩ lại, đáng lẽ không nên gọi Thẩm Khải chơi bóng cùng, tớ đúng là tự mang bom gài mình mà.”

Xung quanh đều là học sinh của Giang Cao, tốp năm tốp ba, cũng không thiếu mấy cặp yêu nhau. Thời tiết khá lạnh, một đôi nam nữ đi tới, trên người nữ sinh mặc chiếc áo khoác của nam sinh, nam sinh lại mặc mỗi cái áo len mỏng, cứ thản nhiên nói nói cười cười mà đi qua.

Hà Tân và Trần Ngạn Kỳ nhàm chán nhìn, Hà Tân bỗng nói:”Đối tượng của cậu đâu, sao lần này không dẫn tới?”

Mối tình đầu của Trần Ngạn Kỳ là nữ sinh lớp bên cạnh, quen nhau hai năm, đầu tháng ba chia tay. Sau đó lại quen một người mới, lên cấp ba thì chia tay. Sau khi lên cấp ba, quen một cô gái lớp trên, cậu ta cũng dẫn đi gặp Hà Tân vài lần.

“Không phải sắp thi cuối kỳ sao, làm loạn đòi chia tay với tớ, nói sợ ảnh hưởng đến học tập. Cậu xem đi, nếu tớ không đồng ý cô nàng sẽ làm loạn, tớ mà đồng ý khẳng định cô nàng còn làm loạn hơn. Con gái ấy à, sau này cậu sẽ biết, vô cùng phiền phức…”

Trần Ngạn Kỳ bỗng nhìn cậu cười đầy thâm ý.

“Nhìn cái gì?” Hà Tân rũ mắt hỏi.

Trần Ngạn Kỳ đắc ý rung đùi, nhìn sang một bên, nghẹn cười.

Hà Tân cũng nhìn sang bên cạnh, uống coca của mình.

Trần Ngạn Kỳ uống hết lon coca của mình, lại lấy lon của cậu, Hà Tân giơ một tay chắn, không cho cậu ta lấy được.

Trần Ngạn Kỳ khinh thường ‘Xì’ một tiếng.

Trước kỳ thi cuối kỳ, lớp 17 có một nam sinh tổ chức sinh nhật, mời cả lớp đến nhà hàng ăn uống hát hò, Tôn Tâm Nghiên cũng được mời. Nam sinh đó bình thường có quan hệ khá tốt với Lý Địch. Cuối tuần Tôn Tâm Nghiên còn muốn học thêm toán, định không đi, nhưng Lý Địch cứ mè nheo năn nỉ, sau khi tan học buổi chiều cô trực tiếp bước vào tiệm lẩu.

Nam sinh đó mời cả một bàn người, có nam có nữ.

Trên bàn cơm, cả lớp hào hứng lôi quà ra. Phần lớn con trai đều tặng truyện tranh, đồ dùng thể thao. Con gái thì tặng CD, sách vở, có người còn tặng cả thú nhồi bông, bị cả lớp chê cười một trận.

Tôn Tâm Nghiên tặng một chiếc bút máy.

Chiếc hộp nhỏ dài, nam sinh mở ra, mặt tươi cười:”Cảm ơn, đúng lúc tớ cần bút viết.”

Nam sinh bên cạnh chen mồm:”Cậu, mẹ nó viết xấu như vậy, đừng có tự làm bẩn bút máy của người ta được không?”

Mọi người cười to.

Tôn Tâm Nghiên cũng cười theo.

Thật ra, quan hệ trong lớp học của Tôn Tâm Nghiên cũng không tồi, lớn lên xinh đẹp, tính cách lại hiền lành ngoan ngoãn, rất nhiều người đều thích nói chuyện với cô, nhất là con trai. Nhưng khi bọn họ gần gũi với cô, khó tránh khỏi đặt cô làm trọng tâm, cứ nâng niu trân trọng, sợ lầm lỡ sai sót rồi đổ vỡ, vì thế chung quy ở giữa vẫn có một lớp ngăn cách, rất khó để thổ lộ tình cảm.

Lúc ăn lẩu, mọi người đều nói cười vui vẻ, Tôn Tâm Nghiên ngồi bên cạnh Lý Địch, ai hỏi cái gì cô đều đáp lời, nhưng cơ bản không chủ động xen lời vào câu chuyện.

Cơm nước xong, cả lớp lại dẫn nhau đi hát karaoke, Tôn Tâm Nghiên không muốn đi, lại bị Lý Địch dụ dỗ thuyết phục.

Lý Địch nói:”Cùng đi đi, đã cùng ăn rồi phải cùng chơi nữa chứ. Cậu mà không đi, mấy người kia lại nói cậu làm giá đấy.”

Tôn Tâm Nghiên nghĩ lại cũng thấy đúng, đã mất công đến rồi phải chơi cho đã chứ:”Vậy cũng được, để tớ gọi điện thông báo về nhà cái đã.”

Nam sinh thuê một phòng lớn ở KTV, mới vừa bắt đầu hát, lại có hai người trong lớp mới đến. Nhìn mọi người đều như thoải mái ngồi dựa lên sofa, thật ra nam nữ phân chia ranh giới rất rõ ràng, tất cả nữ sinh đều ngồi về một phía của bàn dài. Một bên ca hát bài ‘Chúc mừng sinh nhật’, một bên gọi người phục vụ, mang vào rất nhiều đồ ăn thức uống, vung tay rất hào phóng.

Mọi người chọn đa phần đều là bài của Châu Kiệt Luân, Tôn Yến Tư, SHE, ai thích bài nào thì hát bài đó, hát được một lúc thì lại nô nghịch, ai cũng muốn cướp microphone để hát.

Tôn Tâm Nghiên ngồi trong góc với mấy bạn nữ, sau khi Lý Địch hát xong, nữ sinh bên cạnh lại kéo cô ấy ngồi xuống buôn chuyện về mấy ngôi sao ca nhạc nổi tiếng.

Cửa phòng bao bỗng bật mở.

Cả lớp nhìn về hướng cửa, Hà Tân bước vào.

Cậu ăn mặc thoải mái, áo khoác giản dị, quần jean màu đen, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu trắng. Hình như cậu vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trên tay cầm một hộp nhỏ, ánh mắt quét một vòng lên những người có trong phòng bao.

Mắt các nữ sinh ở đây đều sáng ngời.

Nam sinh tổ chức sinh nhật cầm microphone nói:”Tân đại thiếu gia đến rồi, chờ cậu hơn nửa giờ đấy.”

Hà Tân đưa hộp quà cho cậu ta:”Chúc mừng.”

Mấy nam sinh đang nghịch lộn cũng thò đầu ra chào hỏi cậu, Hà Tân cởi áo khoác ngoài ra, ngồi xuống cùng bọn họ nói chuyện.

Lý Địch hát xong thì quay về ngồi cạnh Tôn Tâm Nghiên, nghiêng đầu nhìn qua đó, xiên một miếng dưa gang trên đĩa hoa quả:”Còn mời cả Hà Tân cơ đấy, đến tớ cũng không biết.”

Tôn Tâm Nghiên ngồi một mình nên uống khá nhiều nước, có chút buồn đi vệ sinh:”Tớ muốn đi WC, cậu đi không?”

“Được, đi thôi.”

Lý Địch cầm khăn giấy, dắt tay Tôn Tâm Nghiên ra ngoài.

Chờ đến khi các cô quay về từ WC, phát hiện chỗ ngồi lúc đầu đã bị chiếm. Nữ sinh ngồi kín một bên, chỉ còn một chỗ trống ở giữa, các cô đành ngồi xuống đó.

Vì thế, Lý Địch phải ngồi cạnh cậu nam sinh có sinh nhật kia, cô ấy cùng cậu trai nói chuyện một lúc, càng nói càng hăng, quay mặt sang nhìn Tôn Tâm Nghiên quả quyết:”Tôn Tâm Nghiên, cậu nghe gì không, cậu ta còn muốn song ca với tớ, bằng cái giọng vịt đực ấy cơ!”

Chàng trai kêu gào:”Ai giọng vịt đực hả? Có dám hát bài ‘Tình yêu Quảng Đảo’ không?”

“Tình yêu Quảng Đảo thì Tình yêu Quảng Đảo, ai sợ ai!”

Mọi người ngồi bên cạnh cười ầm ĩ, hai người bừng bừng ý chí mà dắt tay nhau lên song ca.

Hai người ngồi giữa vừa đi, bên cạnh Tôn Tâm Nghiên liền trống một khoảng lớn, người ngồi gần nhất là Hà Tân.

Một lát sau, có nam sinh chen tới chỗ Hà Tân nói chuyện, cậu ngồi dịch sang bên cạnh, khoảng cách giữa hai người tự nhiên mà rút ngắn hơn phân nửa.

Khi Tôn Tâm Nghiên lấy di động ra xem, bên cạnh bỗng có người hỏi:”Sao không đi lên hát?”

Tôn Tâm Nghiên quay đầu lại.

“Lúc cậu chưa tới đã hát rồi.”

Hà Tân nói:”Lên lần nữa.”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu:”Không muốn hát nữa.” Lại hỏi:”Lúc ăn lẩu sao cậu không đến?”

Hà Tân không nói chuyện, rũ mắt nhắn tin ở điện thoại, sau khi gửi tin đi mới nói:”Hôm nay bố tôi về, tối nay ở lại ăn cơm với ông ấy.”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu:”Bình thường bố cậu không ở đây sao?”

Cậu không nghe rõ, cau mày, cúi người nghiêng về bên này một chút:”Cái gì?”

Chóp mũi ngửi thấy mùi sữa tắm trên cổ cậu nam sinh, bất giác mặt Tôn Tâm Nghiên nóng lên, cô vô thức lùi lại một chút:”Tôi nói, bình thường bố cậu không về đây sao?”

“À, ông ấy chạy khắp nơi, mỗi tháng về đây một hai lần.”

Hà Tân ngồi thẳng lại, Tôn Tâm Nghiên cầm cốc lên uống một ngụm nước.

Kết thúc bài hát, phòng bao hơi yên lặng, giai điệu quen thuộc vang lên, Tôn Tâm Nghiên nhìn về phía màn hình.

Là ‘Sao Sáng’ của Châu Kiệt Luân, bài hát yêu thích của cô.

Hôm nay Tôn Tâm Nghiên xõa tóc, trên đầu kẹp một chiếc bờm màu trắng nhỏ, sợi tóc mềm mại buông xuống hai vai, che khuất vành tai. Khi ánh sáng chiếu xuống, Hà Tân thấy khóe miệng cô bỗng nở nụ cười.

Cậu cũng nhìn về phía màn hình.

Nhưng bài hát phát được một nửa thì bị ngắt. Lý Địch và chàng trai mừng sinh nhật cầm microphone đi đến trước màn hình, bắt đầu trình diễn ‘Tình yêu Quảng Đảo’ phiên bản hài hước.

Vỗ tay, hoan hô cuồng nhiệt, không khí trong phòng bao bắt đầu nóng lên.

Chờ đến khi ‘Tình yêu Quảng Đảo kết thúc, Tôn Tâm Nghiên thấy thời gian không còn sớm, bèn nói với Lý Địch muốn về trước. Lý Địch hát đến đổ mồ hôi, chơi vui vẻ đương nhiên chưa muốn về, nói khi nào kí túc xá đóng cửa mới chịu về.

Tôn Tâm Nghiên nói:”Không sao, vậy cậu ở lại chơi, tớ ngồi xe bus về nhà trước.”

Lý Địch dặn cô đi đường cẩn thận, về nhà nhớ nhắn tin thông báo.

Tôn Tâm Nghiên đi chào tạm biệt với chàng trai tổ chức sinh nhật, cậu ta khách khí giữ cô lại.

“Tôi cũng phải đi rồi, các cậu cứ từ từ chơi.” Đột nhiên Hà Tân đứng dậy, cầm lấy di động và ví tiền trên bàn.

Mấy nam sinh đang chơi sôi nổi đều dừng lại, nhìn bọn họ:”Này, không phải tất cả đều muốn đi chứ? Hà Tân cậu vừa mới đến một lát, ở lại chơi đi.”

“Các cậu cứ chơi đi.” Hà Tân lấy áo khoác trên sofa.

Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu, chắc là hôm nay bố cậu về, cậu cũng muốn về sớm một chút.

Hai người rời khỏi phòng bao, Tôn Tâm Nghiên nhìn Hà Tân:”Cậu đi trước đi.”

“Sao vậy?” Hà Tân mặc thêm áo khoác, thân hình trông càng thẳng tắp, dong dỏng.

“Tôi muốn đi toilet.”

“Vậy cậu đi đi, tôi ở bên ngoài chờ cậu.” Ánh mắt vòng ra sau lưng cô:”Có cần cầm ví hộ cậu không?”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu:”Không cần.”

Hành lang được trang trí bằng những tấm gương trong suốt, trên tường treo một bức tranh sơn dầu. Trên đó vẽ một cái cây, thân cây màu xanh biếc, đóa hoa màu trắng trông như chuông gió, vô cùng đáng yêu tươi mát, hoàn toàn không phù hợp với môi trường xung quanh.

Hà Tân nhàm chán nhìn chằm chằm nó, vừa quay đầu lại đã thấy Tôn Tâm Nghiên đi ra. Hai người phục vụ mặc đồ đen bê mâm đi ngang qua, cậu mới để ý, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ trắng muốt.

Tôn Tâm Nghiên đi tới, nhìn lên tường:”Nhìn gì vậy?”

“Không có gì, đi thôi.”

Tôn Tâm Nghiên nói:”Thật ra tôi luôn tò mò một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Không phải cậu đang học ở Bắc Kinh sao? Sao lại về đây, không phải ở đó càng dễ đỗ đại học hơn sao?”

“Ai nói vậy, cậu từng thử qua sao?”

Tôn Tâm Nghiên lườm cậu một cái, nói thầm trong miệng:”Nói chung là không khó bằng học ở Giang Tô.”

Hà Tân không nói gì, qua một lát bỗng hỏi một câu:”Ăn BBQ nướng không?”

Tôn Tâm Nghiên quay đầu lại nhìn, quả nhiên có một loạt quán đồ nướng ven đường, gió thổi khói dầu bay khắp cả đoạn đường.

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu:”Vừa mới ăn lẩu, ở nhà cậu chưa ăn cơm sao?”

“Cứ sang xem một chút.”

Hà Tân nói xong liền đi sang bên đường, Tôn Tâm Nghiên gọi cậu một tiếng, người cũng đã sắp băng qua vạch kẻ đường.

Trên chiếc xe đẩy nhỏ có treo một bóng đèn, ánh đèn soi xuống mấy xiên que đủ loại hình dạng. Hai bên xe bày vài cái bàn nhỏ giản dị, không có đến một người khách. Người bán hàng rong vừa thấy Hà Tân lại gần liền nhiệt tình giới thiệu:”Chàng trai trẻ, cậu muốn ăn gì?”

Lúc Tôn Tâm Nghiên đi tới, Hà Tân đã chọn vài món, quay mặt lại hỏi cô:”Cậu ăn gì?”

Buổi tối, cả bàn người vây quanh một nồi lẩu, Tôn Tâm Nghiên cũng chẳng ăn được gì mấy, lúc này quả thực có chút đói bụng, cô nhìn đồng hồ:”10 giờ tôi phải đón xe bus.”

“Biết rồi, phải ăn nhanh lên, cậu muốn ăn gì?”

“Mực cần.”

“Gì nữa?”

“Cánh gà.”

“Gì nữa?”

“Kêu người ta mang lên đi.”

Hà Tân nói:”Ông chủ, cho thêm hai đĩa rau nữa.”

“Được rồi, hai người cứ ngồi xuống chờ lát đi, xong tôi bưng lên bàn cho.” Ông chủ cầm mấy xiên que cho vào chảo nướng, tiếng xèo xèo vang lên.

Tôn Tâm Nghiên ngồi xuống liền nói:”Cậu ăn nhanh lên, ăn không xong tôi cũng không đợi cậu đâu.” Nghĩ lại bổ sung một câu:”9 giờ 40′ tôi nhất định phải đi.”

Chàng trai nhìn đồng hồ trên cổ tay, bỗng vọt tới trước mặt cô:”Mới 9 giờ.”

Lấy hai đôi đũa loại dùng một lần từ thùng đũa ra, cậu đưa cô một đôi, sau đó lấy giấy ăn lau sạch mặt bàn.

“Cậu mắc bệnh sạch sẽ?” Tôn Tâm Nghiên hỏi.

“Không có.”

Nhìn bộ dáng cậu dùng sức mà kì cọ cái bàn, Tôn Tâm Nghiên nhăn mày:”Vậy mà còn không phải bệnh sạch sẽ?”

Sau khi lau xong, Hà Tân vo giấy thành một cục, ném xuống thùng rác, lại nhìn cô.

Cậu có đôi mắt rất đẹp, không to quá, lại có hai mí hẹp dài, được hàng lông mi dày cũng chiếc mũi cao phụ trợ, trông vừa thâm thúy vừa có thần.

Hai tay thả lỏng đặt lên mặt bàn, cậu gật đầu:”Quần áo tôi rất đắt, hiểu không?”

Tôn Tâm Nghiên không còn gì để nói.

9 giờ 30′ hai người ăn xong hết, cùng nhau đi bộ đến trạm xe bus. Lúc Hà Tân đi trả tiền, Tôn Tâm Nghiên cũng lấy tiền trong ví ra:”Chia đôi đi.”

Hà Tân chẳng đáp lại một lời, chờ đến khi Tôn Tâm Nghiên cầm tiền ra, ông chủ đã trả lại tiền lẻ rồi.

“Bao nhiêu tiền vậy?”

Hà Tân đứng lên:”Đi thôi, tôi chưa tiêu tiền của con gái bao giờ.”

Tôn Tâm Nghiên vẫn muốn đưa tiền cho cậu:”Tôi đâu nói tôi mời, là chia đôi mà, mỗi người tự trả suất ăn của mình.”

“Được rồi.” Hà Tân nói:”Nếu muốn thì lần sau mời lại tôi một bữa đi. Tiền mua băng gâu vẫn chưa trả cậu.”

Tôn Tâm Nghiên đành phải nói:”Thôi được, lần sau tôi mời.”

Cột  đèn trên đường phố bật sáng, sương mù mờ nhạt thoang thoảng trong không khí. Có lúc thời tiết chợt thay đổi, trên đường gió bỗng nổi lên, hai người cũng vô thức bước nhanh chân hơn.

Treo trên trạm đợi xe bus là hai biển quảng cảo KFC cực to, một đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau đi tới, đàn ông cầm túi xách giúp phụ nữ.

Đeo trên vai chiếc túi xách màu nâu, Tôn Tâm Nghiên ngó đầu sang bên cạnh, xem chiếc xe đang đi tới là số mấy. Bên cạnh, Hà Tân hai tay đút túi quần, kéo khóa áo khoác lên tận cằm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

“Cậu về đường nào?” Vừa mở miệng đã xuất hiện hơi khói trắng. Nhiệt độ thật sự đã hạ rất thấp.

“Hả?” Hà Tân cúi đầu.

“Cậu về đường nào?” Cô hỏi lại lần nữa.

“À.” Cậu sờ sau cổ:”Đường 21.”

“Đường 21…” Tôn Tâm Nghiên nhớ lại:”Đó là hướng đến Kim Hồ à?”

“Ừ.”

Tôn Tâm Nghiên còn muốn hỏi nhà cậu hiện tại ở đâu, phía xa, một chiếc xe bus đã tiến về phía trạm, hai mắt cô sáng ngời:”Hình như là xe đi đường 21 đấy.”

Người khựng lại, Hà Tân chậm rãi quay đầu lại nhìn, mặt vô cảm.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.