Biệt thự Mặc gia
- Hoài Phong, con đã đến tuổi lấy vợ rồi, gia đình ta cũng có hôn ước với Hàn gia, mẹ mong con chấp nhận.
Dù gì con cũng 28 tuổi rồi, bên cạnh không ai chăm sóc làm mẹ thấy rất khổ tâm.
– bà Nguyễn Ngân lên tiếng
- Phải đó anh hai, lẹ lẹ cho đứa em nuôi này có chị dâu nữa chứ, em cũng rất muốn lên chức cô à nha! - Ngọc Hân nhanh nhẹn tiếp lời bà Ngân.
Hoài Phong liếc mắt nhìn ông Mặc Hưng nhưng ông Mặc Hưng lại tỏ vẻ như không liên quan đến mình, thật ra ông mong thằng con này lấy vợ đến sắp bệnh luôn rồi chẳng qua vì tính tình lạnh lùng cố chấp của nó mà ông phải nghẹn ngào chịu đựng.
Nhưng bỗng dưng giọng nói của Hoài Phong cất lên làm ông hết sức bất ngờ
- Được, con sẽ lấy vợ nhưng trong 2 năm con và cô ấy không yêu nhau thì con sẽ ly hôn và con sẽ không lấy ai làm vợ nữa.
- Được được nếu con chịu lấy vợ thì lý do gì ta cũng chấp nhận! Mặc Hưng vừa cười vừa nói.
Sở dĩ anh đặt ra 2 năm vì anh nghĩ sẽ không ai chịu được tính lạnh lùng khó ở của anh nhưng đâu đó anh cũng mong sẽ có một người bước vào đời anh như cô bé tựa thiên thần mà anh đã gặp trong đêm mưa nơi Thánh Đường vào năm anh 12 tuổi.
Đêm hôm ấy, trước sinh nhật 12 tuổi của anh, anh đi ngang qua Thánh Đường chợt thấy một cô bé, tay chân có nhiều vết bầm tím chạy vào Thánh Đường và có va vào anh rồi ngã xuống, nhưng cô đứng dậy rất nhanh và không nói với anh lời nào.
Vì tò mò nên anh đã theo bước chân của cô bé và nghe cô vừa khóc vừa trò chuyện với Chúa.
Dường như mọi sự ấm ức và nỗi đau của cô in sâu vào tâm trí anh, từng tiếng khóc, từng tiếng nấc cùng những tiếng thở than của cô làm anh nhưng đắm chìm trong câu chuyện đau lòng nhưng thể chính anh là người hứng chịu những điều đó.
Mãi đến khi cơn mưa ào ạt qua đi anh mới nhận thức rằng cô bé đó chẳng còn ở đó nữa, anh cố chạy ra khỏi thánh đường thật nhanh nhưng không thể tìm thấy bóng hình của cô ấy.
Mỗi đêm mưa anh lại mơ đến bóng hình của cô, anh không biết thông tin gì về cô cả, anh chỉ biết trên cổ tay cô có một vết son hình trái tim.
Cô là người con gái đầu tiên chạm vào anh mà anh không tỏ vẻ khó chịu.
Tự nhiên anh mong đợi cuộc hôn nhân này, mong đợi người cô dâu anh sắp cưới là cô bé năm nào nhưng rồi anh chợt nghĩ nếu không phải cô ấy thì anh sẽ phải sống như thế nào với một người chưa từng gặp mặt và có tình cảm.
Thôi thì anh tự cho bản thân một cơ hội, cơ hội có được một gia đình nhỏ thật hạnh phúc hoặc sẽ sống trong cô đơn với bộn bề công việc.
Ai cũng nói anh lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng đâu biết anh sống nội tâm, thương trường như chiến trường dù anh không muốn tàn nhẫn thì cũng phải tàn nhẫn, anh không thể hiền lành để rồi Mặc gia phải rơi vào tay người khác và gia đình anh sẽ bị người khác chà đạp.
Anh yêu gia đình của mình và mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho họ, anh không muốn làm mẹ buồn hay bố phải phiền lòng nhưng một khi anh đã quyết thì khó ai thay đổi được.
Là một đứa trẻ sinh ra đã phải gánh trách nhiệm của cả gia tộc nên lúc nào anh cũng phải giữ cho mình một cái đầu lạnh, vô tình…Những nỗi niềm, những đau khổ trong lòng anh thì không một ai có thể thấu hiểu.
Anh luôn tạo ra một cái vỏ bọc cho chính mình để rồi phải sống mãi trong cô độc..