"Báo cảnh sát?" Diệp Lương Nhất hừ lạnh một tiếng, kẻ ác lại đòi cáo trạng trước sao? Cho dù là báo cảnh sát thì bọn họ cũng không có gì phải sợ, người sợ phải là Chung Vận kìa! Diệp Lương Nhất không ngờ cô ta lại điên cuồng đến mức muốn giết Trần An An, trong lòng vừa hận vừa sợ, hận không thể mở tung đầu cô ta ra xem bên trong rốt cuộc có những cái gì!
"Nhà họ Chung không biết Chung Vận đã làm gì rồi," Diệp Lương Nhất quay đầu nhìn ông Chu, trong lời nói đầy khẳng định.
Ba Chu ngẩn ra, lập tức sáng tỏ, lúc ông nhận được điện thoại của bệnh viện, y tá chỉ nói là Chu Tề làm cổ tay Chung Vận bị thương, còn lại một mực không nói gì, tình huống cụ thể thì sau khi ông đến phòng bệnh mới biết được. Tuy rằng khi đó tinh thần của Chu Tề vô cùng không tốt, nhưng mà cũng đủ giải thích lý do hắn làm bị thương người ta.
Đúng vậy, thực sự nên lo lắng không phải bọn họ, mà là người đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, Chung Vận.
"Hơn nữa bác Chu, bác đừng quên, Chu Tề có hồ sơ." Diệp Lương Nhất thấy ông Chu chỉ một thoáng sắc mặt đã sáng tỏ thì biết ông hiểu rồi, hắn nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch lên đầy vẻ lạnh lùng kiên quyết,"Cho dù Chung Vận không thừa nhận chuyện cô ta đã làm cũng không sao!" Chu Tề bởi vì sự việc lúc nhỏ đã phải điều trị tâm lý năm năm ròng, sau đó cũng thường xuyên đến bác sỹ khám lại, tất cả những việc này đều được lưu trữ, tuy rằng bình thường Chu Tề thoạt nhìn rất ổn, nhưng mà trên thực tế thì tinh thần hắn có vấn đề.
nói một cách tàn nhẫn, cho dù hôm nay Chu Tề giết Chung Vận cũng sẽ không sao cả! "Là bác hồ đồ."
Ông Chu đưa tay vỗ vỗ bả vai Diệp Lương Nhất,"Cũng may có cháu suy nghĩ chu đáo." nói xong, ông nhìn sang Chu Tề, nhẹ nhàng nói"Chu Tề, theo ba về nhà thôi!"
Chu Tề nghe vậy, thân thể run lên, gần như kinh hoàng lắc lắc đầu, túm ngay lấy cánh tay Trần An An,"Con không về!"
"Chu Tề, nghe lời!" Ông Chu khẽ quát một tiếng, hơi ngượng ngùng liếc Diệp Lương Nhất một cái, cô gái này là vợ sắp cưới của Diệp Lương Nhất, con nhà mình lớn như vậy mà cứ bám dính lấy người ta thật không ra sao cả! nói xong, liền nhấc chân đi đến chỗ Chu Tề, định kéo hắn đi.
Kết quả là vừa bước chân đã bị Diệp Lương Nhất ngăn cản,"Bác Chu, bác cứ về trước đi, để Chu Tề ở nhà cháu vài ngày đã."
"Việc này...... phiền lắm."
"không phiền," Diệp Lương Nhất thở dài, quay đầu nhìn Chu Tề một cái, hắn đang nắm lấy cánh tay Trần An An, vừa thật cẩn thận, lại có phần lấy lòng cọ cọ bên người cô, làm sao có thể nhìn ra vẻ trưởng thành ôn hòa ngày xưa, rõ ràng chính là một đứa nhỏ!
"Cháu có thể chăm sóc tốt cho cậu ấy, bác đừng lo."
Ba Chu do dự một chút, lại thấy Chu Tề đúng là không hề muốn đi cùng ông một chút nào, cũng không dám cứng rắn kéo hắn, sợ hắn lại phát bệnh, đành phải gật đầu, nói với Diệp Lương Nhất một câu,"Nhờ cả vào cháu" rồi đẩy cửa ra về.
Tiễn ông Chu xong, Diệp Lương Nhất đi đến ngồi cạnh Trần An An, đánh giá cô một phen, thấy cô ngoại trừsắc mặt hơi tái một chút thì cũng không có gì bất thường, lúc này mới thở phào một cái, sờ sờ đầu cô,"Có bị dọa không?"
Trần An An không trả lời, chỉ đưa tay ôm lấy thắt lưng Diệp Lương Nhất, đem mặt dán vào lồng ngực ấm áp của hắn, lúc này mới cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra. Tuy rằng cô bị choáng, nhưng không phải hoàn toàn không biết gì, tất nhiên đã nghe thấy chuyện xảy ravừa rồi.
cô làm sao cũng không thể ngờ được, Chung Vận lại dùng kéo với cô. Tuy rằng cuối cùng cô ta không làm gì được, ngược lại làm bị thương chính mình. Nhưng mà Trần An An cứ nghĩ lại vẫn cảm thấy từng trận rùng mình, khi đó
cô đang ngủ say, nếu mà Chung Vận ác tâm, một đường kéo kia đi xuống, thì giờ này cô vẫn chưa tỉnh lại được.
sẽ không được gặp lại ba cô, không gặp được bạn bè, quan trọng hơn là...... không được trở thành cô dâu của Diệp Lương Nhất. "không có việc gì." Diệp Lương Nhất ôm lại cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô trấn an, ánh mắt lướt qua vai Trần An An rơi xuống người Chu Tề,"Đến nhà tôi ở vài ngày."
Ánh mắt Chu Tề còn đang dính trên người Trần An An, nghe thấy Diệp Lương Nhất nói nhất thời không phản ứng kịp, thẳng đến khi Diệp Lương Nhấtlặp lại lần nữa, lúc này mới lắc đầu, sắc mặt xám trắng cự tuyệt nói"không, tôi không muốn đi, tôi......"
"đi thôi, Chu Tề," Trần An An bỗng nhiên buông Diệp Lương Nhất ra, chen vào nói"Anh đến nhà em, em làm đồ ăn ngon cho anh."
Trần An An hoàn toàn không ngờ tình trạng của Chu Tề lại nghiêm trọng đến vậy, từ lúc quen biết hắn đến giờ, trên mặt hắn vẫn luôn tràn đầy nụ cười dịu dàng đẹp mặt, hắn đi xe đẹp, đến đủ mọi nhà hàng cao cấp, cô vẫn nghĩ, cuộc sống của Chu Tề khẳng định là vô lo vô nghĩ, không ngờ sự thật lại hoàn toàn tương phản với suy nghĩ của cô.
hiện tại trong lòng Chu Tề đúng là đang lo sợ không yên, lý trí tuy rằng còn, nhưng lại không thể khống chế được tình cảm của mình, thậm chí muốn đem Trần An An cướp đi, giấu ở nơi chỉ có hắn mới biết, để không ai làm thương tổn cô được!
Nhưng mà hắn không thể làm như vậy, cô là vị hôn thê của Diệp Lương Nhất, không phải hắn, hắn đã ở trước mặt Diệp Lương Nhất tỏ rõ mình buông tay, giờ làm sao có thể lật lọng. Trong mắt Chu Tề hiện lên một tia đau đớn, lòng thì rối rắm mâu thuẫn, nhất là sau khi nghe thấy Trần An An nói, một chút lý trí còn lại cũng bị cảm tình đuổi đi, hận không thể lập tức đồng ý với cô.
"đi thôi." Diệp Lương Nhất từ trên giường đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Chu Tề, dùng chăn quấn lấy cái kéo đẫm máu kia, xong mới cúi đầu nói với Trần An An"Em và Chu Tề về nhà trước, xuống dưới lầu mua cơm mang về, không được chạy lung tung, chân của em tạm thời không thể đi được, để Chu Tề cõng em."
nói xong hắn nhìn sang Chu Tề,"Có thể cõng không?"
Chu Tề liên tục gật đầu, trong mắt đã xuất hiện ý vui mừng.
"không được lái xe, gọi taxi." Diệp Lương Nhất lại dặn dò Chu Tề một câu, lúc này mới ôm lấy Trần An An, phối hợp động tác của Chu Tề, thật cẩn thận đặt cô trên lưng hắn.
"Được rồi, về chờ anh, mua cho anh một phần cơm, anh giải quyết chuyện ở đây xong rồi về."
Sắp xếp xong hết mọi thứ, đưa Chu Tề và Trần An An ra khỏi bệnh viện, lúc này Diệp Lương Nhất mới quay trở lại, tìm được mấy người nhà họ Chung đang đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật.
"Cậu là bạn của Chu Tề? Chu Tề đâu? Bị dọa tè ra quần rồi à?" Mẹ Quý vừa thấy Diệp Lương Nhất liền tức giận xả một tràng, đứa cháu gái đằng ngoại đang tốt lành bỗng nhiên bị đẩy vào phòng phẫu thuật, hung thủ thì ngay cả cái mặt cũng không lộ ra, đây là cái lý gì? Chị mặc kệ Chu Đức ở thành phố A có địa vị ra sao, làm bị thương người nhà chị, mặc kệ là ai cũng phải trả giá đắt!
"Quý phu nhân, tôi khuyên chị tốt nhất thừa dịp cảnh sát còn chưa đến, gọi điện thoại bảo bọn họ quay về đi." Sắc mặt Diệp Lương Nhất âm trầm, nói ra không chút khách khí, không đợi mẹ Quý phản bác, lạnh lùng nói"không ai nói cho các người biết vì sao Chung Vận bị Chu Tề làm bị thương sao?"
hắn nhìn lướt qua mẹ Quý vẫn như cũ dương cằm, ánh mắt hung hăng như cái đinh bàn cắm trên cửa phòng phẫu thuật,giống như muốn xuyên thấu cánh cửa thật dày kia, đâm thẳng vào người Chung Vận.
"Bởi vì Chung Vận có ý đồ mưu sát vị hôn thê của tôi, bị Chu Tề thấy."
Mẹ Quý sửng sốt, không dám tin thét chói tai,"Cậu nói cái gì? Cậu dám ăn nói lung tung như vậy có tin tôi xé nát miệng cậu ra hay không!" Tính cách mẹ Quý vô cùng đanh đá, mặc dù ở trên thương trường tôi luyện đã nhiều năm, nhưng bản tính không thể nào xóa hết, lúc này bị lời nói của Diệp Lương Nhất kích thích, lập tức bạo phát.
Diệp Lương Nhất hừ một tiếng, đối với mẹ Quý chửi rủa lung tung chưa tỉnh ngộ, đang định nói cái gì đó, bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói của một thiếu niên,"Anh chính là đàn anh của chị họ tôi?"
Diệp Lương Nhất nhướn mày,"Phải."
"Rốt cuộc anh có phải gay hay không?"
"Tôi không phải gay, Trần An An là người rõ ràng nhất." Diệp Lương Nhất ôm ngực, trên cao nhìn xuống Quý Cửu Thành,"Cậu có thể hỏi cô ấy."
hắn nói mập mờ, ám chỉ lại thẳng thừng như vậy, Quý Cửu Thành vốn trưởng thành sớm, làm sao không biết ý tứ của hắn, khuôn mặt thiếu niên còn chưa hết non nớt nhất thời trầm xuống, cắn chặt răng, cuối cùng vẫn đem hết mọi đắng ngắt nuốt xuống bụng,"Chị của tôi thực sự định mưu sát Trần An An?"
"Lúc Trần An An đang ngủ, cô ta giơ kéo lên với cô ấy, nếu không phải bị Chu Tề phát hiện thì hôm nay không biết sẽ có hậu quả gì."
"Tôi biết rồi." Quý Cửu Thành rũ mắt xuống, gắt gao nắm chặt hai tay, thiếu niên còn ít tuổi mà đã có sự chững chạc và quả quyết,"Tôi sẽ lập tức gọi điện cho cảnh sát, anh về đi."
"Tiểu Thành, con điên rồi sao?" Mẹ Quý một tay túm lấy Quý Cửu Thành đến bên người, tức giận trừng mắt với con mình, đừng nói người kia là bạn trai Trần An An, hôm nay cho dù là Trần An An ở đây, làm Chung Vận bị thương thì chị cũng sẽ không bỏ qua!
"Mẹ, mấy ngày hôm nay chị quả thật rất kỳ lạ." Quý Cửu Thành không chút né tránh ánh mắt của mẹ mình, khẳng định nói "Có vài lần con nghe thấy chị ấy lẩm bẩm một mình, hơn nữa...... Hơn nữa con còn thấy chị quăng đồ này nọ."
Trong lòng mẹ Quý cả kinh, nhưng mà cũng không hoài nghi con mình nói dối,"thật sự?"
"thật sự," Quý Cửu Thành khẳng định gật gật đầu,"Mẹ, gọi điện thoại cho cảnh sát đi, chúng ta đuối lý, việc này không thể làm ầm ĩ được."
Mẹ Quý đang định nói tiếp thì thấy cửa phòng phẫu thuật bỗng nhiên mở ra, mấy bác sĩ phụ giúp đẩy Chung Vận ra, mẹ Quý lập tức quên ngay chuyện trước mắt, vội vàng chạy tới hỏi "Thế nào rồi, con bé không có việc gì chứ?"
"không có việc gì," Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói "không bị tổn thương đến gân, bác sĩ Chung thực may mắn, về sau vẫn có thể cầm dao phẫu thuật, không cần lo lắng, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ tốt thôi."
Mẹ Quý nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm tình cũng được thả lỏng xuống. Nhà bọn họ chỉ có một nhân tài là Chung Vận, kiểu gì cũng phải bảo vệ tốt.
Quý Cửu Thành thấy lực chú ý của mẹ mình đều ở trên người Chung Vận, liền quay sang nháy mắt với Diệp Lương Nhất, ý bảo hắn mau về đi, hơn nữa hướng hắn quơ quơ di động, ý là cậu ta sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát.
Đúng là một đứa nhỏ thú vị, Diệp Lương Nhất đã hiểu ý của cậu ta, phất phất tay với Quý Cửu Thành rồi bước nhanh ra khỏi bệnh viện, trong nhà còn ba người cần hắn chăm sóc, hắn phải mau về mới được.
Xe của Diệp Lương Nhất đậu ở cửa bệnh viện, hắn vừa bước xuống khỏi bậc thềm, đang định mở cửa xe, chợt nghe đằng sau có người gọi,"Chờ một chút!"
Quay lại nhìn,là Quý Cửu Thành.
"Chuyện gì nữa? Tức giận thay chị cậu sao?"
"Tôi nói, anh, anh sẽ đối xử tốt với Trần ngốc nghếch chứ?" Quý Cửu Thành còn chưakịp bước xuống hết bậc thềm, tức giận nói với Diệp Lương Nhất, ngực vẫn phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là do chạy cật lực đuổi theo.
"Đương nhiên, cô ấy là vợ tôi mà." Diệp Lương Nhất dựa vào thân xe, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra một chút.
"Vợ, vợ?" Quý Cửu Thành phút chốc mở trừng mắt, khiếp sợ há to miệng.
"Đúng vậy," Diệp Lương Nhất đẩy kính mắt, chậm rãi nói"Ngày ba tháng năm chúng tôi sẽ kết hôn, thế nào, cô ấy không với cậu à?" hắn dừng một chút rồi tiếp tục "Chắc là cô ấy quên, nhưng mà tôi nhớ rõ tất cả bạn bè cô ấy đều nói hết mà."
Nghe vậy, sắc mặt Quý Cửu Thành nhất thời liền biến đổi, thoắt đỏ thoắt trắng, nhìn cực kỳ vui mắt, Diệp Lương Nhất thưởng thức vài giây cậu ta biến sắc, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mở cửa xe, cúi người chui vào, nhanh như chớp rời khỏi bệnh viện.
Hừ, một người còn chưa đủ chắc, lại còn thêm một nữa! Khi nào thì một đứa nhỏ còn chưa tốt nghiệp trung học cũng có thể giành người với hắn? Cửa cũng không có đâu!
Để lại một mình Quý Cửu Thành đứng tại chỗ, tức đến nỗi thiếu chút nữa là giậm chân, được lắm Trần ngốc nghếch, kết hôn cũng không nói cho cậu biết! cô không muốn cho cậu tham gia lễ cưới của cô sao, cậu càng muốn đi!
Trần An An có một đoạn thời gian trầm mê trong võng du, đem bác sĩ Diệp xem nhẹ hoàn toàn, vì thế, bác sĩ Diệp ngồi không yên.
Bác sĩ Diệp [đi tới đi lui trước mặt Trần An An] Trần An An?
Trần An An [ mắt không chớp nhìn chằm chằm máy tính ]︰ Dạ.
Bác sĩ Diệp [ phát điên ]︰ Anh buồn.
Trần An An [ tiếp tục xem máy tính ]︰ Mở cửa sổ là được mà.
Bác sĩ Diệp ︰[□′] ┴-┴
Đọc nhanh tại AzTruyen.net