Cô Nàng Xuyên Không May Mắn

Chương 13




Một ngày thường bắt đầu bằng sự tốt đẹp,điều vui vẻ, một thách thức thú vị cho những ai đang phiêu lưu. Nhưng đối với Lâm Hiên ngày mới của cô bắt đầu bằng màu đen sẫm của bóng đêm, màu đen u tối của chiếc hộp khoá chặc hay là sự kinh hãi, một điều bất ngờ không đến từ thượng đế.

Đôi mắt của người con gái ấy mở to hơn bao giờ hết, không biết cô ấy đã thấy những gì, không ai có thể nhận ra cô ấy đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi mắt kia bọc lộ thay đổi từ kinh ngạc, sợ hãi, rồi hoá đục dần, nhìn vào như nhìn thấy cả một hố đen rộng lớn ôm lấy tất cả đau khổ! Vô vọng của nhân loại. Trong phòng vẫn còn toả ra mùi tinh dịch, mùi của cuộc hoan ái làm người ta đỏ mặt tía tai. Chỉ có bao nhiêu đấy,có thể làm một người như Lâm Hiên phải trở thành pho tượng sống vô tri vô giác, vô hồn không?

Không!!! Những thứ đó chỉ chiếm một phần nhỏ bé. Điều khiến cô đau khổ nhất không đến từ những vếch xanh tím trên cơ thể,mà đích thực không phải do ai khác gay ra, mà chính cô đã gây ra. Giờ Lâm Hiên chỉ nghĩ rằng mình là một con người khốn nạn, một người đàn bà ích kỉ, một tên biến thái,... Và một tội đồ.

Đôi tay cô nhướm đầy máu tươi của người đàn ông đó, nền gạch bị nhượm đỏ phát ra âm thanh

- Tí tách..tí tách...

Máu... Máu trên người đàn ông đó vẫn đang không ngừng tuôn ra nhưng chỉ một ít, phần lớn đã thành sơn nhượm gạch sau một đêm giông bão. Lâm Hiên nhìn chằm chằm vào tia sáng nhỏ nhoi trong căn phòng, tía sáng hắt vào mắt như muốn đâm mù mắt cô, ừ thì nó chẳng phải đã đâm rồi sao? Và cũng đang thích thú nằm trên bụng của người đàn ông đó, có thể gọi nó là một con dao gọt hoa quả, cũng không sai nếu gọi nó là...."hung khí".

Lâm Hiên rung rung, lếch cơ thể không còn chỗ lành lặng xuống giường, cơ thể cô là một kiệt tác của người đàn ông đó, hắn đã vẽ những con rắn đỏ ngầu bằng sợ dây thắt lưng, mảnh tím in dấu dấu vân tay.Nhưng cô không trách hắn. Cô trách chính mình. Bằng cái tội lỗi đang nở rộ trong tâm trí, nổ lực trườn trên mặt đất đến cạnh người đàn ông đó. Hắn chết rồi, cô thật sự không nhớ mình đã giết hắn lúc nào, cô chỉ nhớ cô ngất đi chuyện sau đó thì... Không còn rõ nữa, nhưng cô làm sao chối bỏ được khi trong căn phòng chỉ có cô và hắn. Cuối cùng cô cũng nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trợn lên, con ngươi đục, cô đưa tay chạm vào chỉ thấy lạnh buốt cùng cảm giác cứng của xác chết.

-A...

-hú hú hú..hú..

Âm thanh tiếng xe cảnh sát từ phía dưới toà nhà vọng lên. Lâm Hiên vẫn trong tư thế chết lâm sàn, tay bịch miệng chính mình, dự người vào giường


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.