Cô Nàng Vampire And Angel

Chương 20




Hắn bắt tay vào dọn dẹp ở phòng khách trước. Vừa dọn cực khổ vừa nhìn thấy cái bộn dạng "sang chảnh" của nó làm hắn càng thêm bực bội. 

Bê đồ thì rớt lên rớt xuống, bể đổ bê bết dưới sàn. Nó thấy vậy, chẹp miệng lắc đầu nhìn hắn chỉ chích, nói:

- Đúng là người mới vào nghề có khác, vụng về, vô tích sự, làm việc gì cũng không nên, vô dụng,.... thế nên....

Mặt hắn ngày càng đen và âm u, sát khi thì tỏa ra dày đặc hơn theo lời nó nói. Nhưng nó lại vẫn tỉnh bơ thao thao bất tuyệt.

Đang nói nó đột nhiên nó dừng lại. Hắn thấy vậy, tâm trạng liền tốt lên ( thím này thay đổi 180° ^^!) nghiêng đầu hỏi, hớn hở nhìn nó:

- Thế nên cậu làm thay tôi à?!

Nó mở to mắt nhìn hắn, lại chớp chớp vài cái nhìn nó vô cùng đáng yêu:3 Nó nhún vai nói:

- Đâu có! Ý tôi là: Thế nên cậu hãy tiếp tục cố gắng, để nâng cao trình độ nội trợ của mình. 

Hắn lừ mắt nhìn nó:

- Hừ....

- Này! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Muốn tốt cho cậu thôi. Sau này có gì lấy vợ rồi, lấy lòng vợ bằng cách nội trợ. Tuyệt đối vợ cậu sẽ rất thích. Có khi lúc đó cậu còn phải quay lại cảm ơn tôi vì đã.....

Hắn không muốn nghe nó lải nhải bên tai nữa, lấy luôn 3 quả nho to nhét thằng vào mồm nó. Xong rồi hắn đi luôn vào trong bếp. Làm nó đang nói mà phải nghẹn lại. 

Nho đã nhét vào mồm không thể nhả ra nên nó ngốn nhai hết. Sau đó nhảy lên ghế thảnh thơi vừa xem tvi vừa ăn (cuộc đời xung sướng là đây ><)

Hắn tiếp tục làm những việc đang dở. Nhưng quá trình dọn dẹp của hắn cũng chẳng suôn sẻ tí nào. Mỗi lần hắn dọn dẹp xong chỗ nào nó lại lấy tay quẹt 1 đường ngay chỗ đó, lên xem xét rồi phán:

- Chỗ này vẫn còn bụi bẩn nè, cậu dọn lại đi.

Những lúc này hắn chỉ biết ngậm ngùi, câm như hến mà không nói gì, đành lủi thủi làm theo lời nó nói. Hắn có cảm giác như mình là 1 con ở chính cống, không hơn không kém. 

Chưa hết, khi hắn đang quét nhà. Nó thì đang ăn bánh. Vừa bóc vỏ bánh ra nó liền vứt ngay xuống sàn, hết cái này đến cái khác. Hại hắn phải chạy tới chạy lui chỗ nó để quét vỏ bánh. Sức chịu đựng có hạn, hắn bực bội quát:

- Này, cậu có thôi đi không?!

Nó mắt tròn xoe nhìn hắn tỏ ra vô tội, nhún vai nói:

- Thôi cái gì?! Nếu tôi vứt vỏ bánh trên bàn thì mắc công tôi phải đi vứt lần nữa. Vậy nên sẵn cậu quét nhà đây, tiện tay vứt xuống để cậu quét luôn. 

- Mặt dày!

Hắn phun ra 2 chữ rồi để mặc xác nó tự tung tự tác. Cuối cùng hết bánh rồi nên nó mới chịu ngừng. Hắn thở phào một cái rồi nhanh chóng vọt đi làm việc khác, còn ở trước mặt nó thì còn lâu mới xong.

Sau 3 tiếng đồng hồ, hắn cũng đã "xử lí" xong cái phong khách. Hắn dựa lưng vào tường 1 tí nghỉ mệt.

Trông hắn bây giờ vô cùng thảm thương Cái áo thun mà hắn đang mặt đã ướt đẫm một phần. Vì quá nóng mà gương mặt vốn trắng không tì vết của hắn đã trở nên phím hồng. Hắn bây giờ cực moe luôn ~ 

Nó cảm thấy mình thật may mắn mà, là người đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này của hắn. Oa! Nó không ngờ ở bộ dạng này hắn lại đáng yêu chết đi được. 

Nói nó miễn nhiễm với trai đẹp thì cũng không hẳn. Nếu ai đẹp trai ngoài sức tưởng tượng của nó thì nó vẫn mê như thường thôi ^o^ Nó nhanh chóng lén lút lấy điện thoại ra chụp 1 tấm duy nhất để tránh cho hắn nghi ngờ nên chụp ít thôi.

Hắn có cảm thấy có gì đó không đúng lắm, liền nhìn về phía nó thì thấy nó vẫn nằm dài trên ghế không có động tĩnh gì. Hắn lắc đầu xong đi thẳng vào trong bếp.

Uiss cái nhà bếp còn kinh khủng hơn cái phong khách. Bẩn kinh...đồ đạc dầu mỡ nằm lăn lóc trên sàn. Hắn nhìn mà muốn đi chết cho xong.

Nhìn ra cửa sổ,  rồi hắn tự lẩm bẩm coi như an ủi"Con đường cách mạng còn dài đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng hơn nữa" Giờ hắn đã hiểu cái cảm giác tự vác đá đập chân mình ra sao rồi. Đúng là đau khổ quá mà!!

- À, đúng rồi. Sau khi cậu dọn xong thì vô dọn WC luôn đi, đã sạch thì phải sạch cho hết.

Hắn đang thất thần nghe nó nói vậy mà muốn chửi ra thành tiếng. Sau đó hắn bắt tay vào làm việc bắt đầu cho 1 hành trình vô cùng gian nan đối với hắn.

Còn nó thì vẫn cứ như bà hoàng đang hưởng thụ, thầm tự đắc:

- Hehe! Lần này anh Kin phải biết ơn mình rồi. Biết giữ sạch cho ngôi trường thân yêu của anh ấy mà.

Cuối cùng 4 tiếng nữa lại trôi qua, hắn ngồi bệt ngay xuống sàn. Cả người hắn phờ phạc hết. Đứng dậy còn không nỗi nữa mà. Nhìn xung quanh hắn nhếch mép cười mỉa:

- Không ngờ có ngày lại bị người khác đè đầu cưỡi cổ thế này. Nhưng mà mình cũng có năng khiếu làm nội trợ phết. 

Hắn liền đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, nếu còn ngồi nữa hắn sẽ chết ngất do cái mùi trên người hắn phát ra mất. Lăn lộn từ nãy giờ không hôi mới lạ.

Sau khi gội sạch hết cái mùi ghê tởm kia, hắn tay cầm cái khăn vừa đi vừa lau đầu. Ngước nhìn đồng hồ đã 6h hơn. Hắn bắt đầu làm việc là lúc 12h đêm, dọn cái nhà không đã mất 7 tiếng rồi. Chân tay hắn rã rời hết rồi 

Nhìn qua nó hắn thấy nó đã "bất tỉnh lâm sàn" trên sofa rồi. Cũng đúng thôi giơ này chính là giơ ngủ của tụi hắn mà. Hắn lại gần cái sofa, thấy nó quay mặt vào thành ghế. Người nằm co lại hết, một tay gối đầu một tay để ngay bụng.

Tự dưng hắn cảm thấy rằng ngay cả khi ngủ nó cũng không có cảm giác an toàn, không một chút thả lỏng. Ngủ mà nó còn buộc tóc nhưng có một phần đã bị rơi bao phủ 1 bên mặt nó. Bất giác hắn đưa tay vuốt tóc nó qua một bên để lộ gương mặt trắng trẻo của nó. Khi ngủ trông nó thật yên tĩnh.

Hắn bật cười một tiếng. Nó không béo nhưng hắn có cảm giác hai cái má của nó luôn phúng phính lại rất dễ thương. Đưa tay định chọt vào một cái nhưng vừa chạm gần tới nó cựa quậy một cái làm hắn hết hồn, nhanh chóng rút tay về. Hắn bức tóc mình lầm bầm:

- Không biết mình bị sao vậy trời. Thôi bỏ đi, giờ vô đánh 1 giấc thôi, mệt lắm rồi.

Hắn dứng dậy đi nhanh vào phòng ngủ của mình. Liền quay ra với cái chăn trên tay, hắn phủ lên người nó. Dù sao nhà hắn dọn chưa chắc đã sạch chỉ sợ muỗi vào đốt đầy người nó thì chắc chắn hắn sẽ không yên thân với ông thầy hiệu trưởng kia.

Rồi hắn trở về phòng bay lên cái giường thân yêu của mình và ngủ một giấc.

~~~~~dải phân cách ngàn năm~~~~

•••• Oshiete oshiete yo sono shikumi wo

Boku no naka ni dare ka iru no

Kowareta kowareta yo kono sekai de

Kimi ga warau nani mo miezu ni

Kowareta boku nante sa iki wo tomete

Hodokenai mou hodokenai yo shinjitsu sa e freeze

Kowaseru kowasenai kurueru kuruenai

Anata wo mitsukete

Yureta yuganda sekai ni tatta boku wa

Sukitootte mienakunatte

Mitsukenai de boku no koto wo

Mitsumenaide

Dare ka ga kaita sekai no naka de

Anata wo kizutsuketaku wa nai yo

Oboete te boku no koto wo

Azayakana mama...••••

Nhạc chuông của nó reo lên inh ỏi làm phá hỏng giấc ngủ ngàn thu của nó, nó bực bội đưa tay, mắt nhắm mắt mở lấy cái điện thoại trên bàn lên, bắt máy, giọng ngái ngủ:

- Alo! Ai vậy?! 

Đầu bên kia vang lên một giọng lảnh lót của nhỏ, xém nữa là lủng màn nhĩ nó rồi.

- Con chó! mày đi đâu từ đêm qua đến giờ thế?! Chị Yuki cứ sợ mày bị "thịt" đây này.

- Đi rình 

Nó phun ra 2 chữ làm nhỏ ở đầu dây bên kia mà tím tái mặt.

- Mày! Đêm khuya mà đi rình ai?!

- Trai đẹp.

Vừa nói xong, nó liền ngắt máy không kịp để nhỏ nói câu gì. Sáng sớm mà nghe giọng nhỏ đầu tiên chắc chắn mất ngủ cả ngày.

Nó liền bật dậy, thấy trên người mình còn có một cái chăn.

- Không ngờ hắn cũng tốt bụng ghê:v

Nói xong nó liền đứng dậy đi thẳng vào phòng hắn. Vừa bước vào nó đã thấy hắn nằm ôm gối ngủ ngon lành. 

Liếc thấy ánh nắng mặt trời đã phảng phất trong phòng hắn, nó cũng giật mình. Nó đưa mắt vô tình nhìn thấy phần cuối cái chân của hắn bị ánh nắng mặt trời chiếu trực tiếp vào. Da thịt ngay chỗ đó của hắn đang dần đỏ lên, đỏ đến nỗi tưởng chừng bật ra máu.

Nó nhanh chân tới kéo cái màn ngay cạnh cửa sổ xuống, lấy cái chăn vừa nãy đắp ngay chân hắn lại.

Tuy ánh nắng mặt trời ở đây đã được tạo hóa lại rồi để tránh nguy hiểm cho vampire nhưng nếu tiếp xúc quá thời gian qui định vẫn sẽ rất nguy hiểm.

- Coi như tôi làm người tốt một bữa đi.

Nó lẩm bẩm xong, đi thẳng ra ngoài. Nhanh chóng chở về KTX mới, chứ không là con nhỏ kia sẽ làm ầm lên mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.