Cô Nàng Tí Hon

Chương 44: Cơn ghen tới nhanh như lốc xoáy 2




Edit: Joan

Bởi vì Khương Vị mang theo Nhạc San, nên không thể vào nhà hàng ăn cơm. Hai người liền quyết định xem phim xong rồi đi ăn sau.

Rạp chiếu phim vào tối thứ sáu không hề ít người. Lúc Khương Vị tới, thì vừa vặn đang soát vé, anh mua một bịch bỏng ngô và một chai nước khoáng, xếp hàng đi vào rạp.

Nhạc San bị nhét vào trong túi, nương theo ánh đèn mờ mờ của rạp chiếu phim, thò đầu ra nhìn xung quanh. Đến khi bị Khương Vị gõ trán cảnh cáo, mới chui về.

May mà phim này không phải phim tình cảm, nếu không một tên con trai như mình đi xem phim tỉnh cảm, thì thật kỳ quái. Khương Vị nghĩ thầm.

Anh đi vào rạp chiếu phim, tìm chỗ mình đã chọn.

Cảm thấy Khương Vị không đi nữa, Nhạc San mới cẩn thận thò đầu ra.

Ơ, sao lại là hàng đầu?

Cô túm áo Khương Vị.

Xung quanh Khương Vị không có người, phía sau cũng không có, vì thế cúi đầu xuống hỏi Nhạc San: “Sao thế?”

“Sao lại ngồi hàng đầu, ngồi giữa đi.”

Vốn dĩ ngồi hàng đầu đã không dễ xem phim rồi, nay Nhạc San nhỏ đi, tầm nhìn cũng chỉ có một chút. Dự định của cô là ngồi hàng cuối, may ra còn có thể xem hết cả màn hình. Nhưng mà ngồi hàng đầu thì có khi cô chỉ nhìn thấy mấy chữ phụ đề thôi. Cô cho rằng Khương Vị sẽ nghĩ tới việc này chứ.

“Lúc chọn chỗ ngồi hơi muộn, chỉ còn mỗi hàng đầu thôi.” Khương Vị giải thích.

Thật xui xẻo mà, nhưng mà nếu đông người như vậy, xem ra bộ phim này bán rất chạy, hy vọng doanh thu phòng vé cũng cao.

Khương Vị không nhìn thấy biểu cảm của Nhạc San, nhưng cũng cảm nhận được sự thất vọng của cô, vì thế giơ bịch bỏng lên: “Ăn bỏng không?”

Ôi trời! Bịch bỏng to như vậy, tớ có thể nhảy vào đó bơi không?

Nhạc San nhận lấy một viên, ôm vào lòng. Bỏng vừa nổ, vẫn còn hơi nóng, hơi nóng mang theo vị ngọt ngào của bơ, làm Nhạc San nheo mắt thỏa mãn. Cô liếm lớp bơ ngọt bên ngoài, sau đó lại liếm tiếp, đợi viên bỏng tan ra một chút, thì mới cắn vào chỗ đó.

Thật ngoan, thật dễ thỏa mãn.

Khương Vị cúi đầu nhìn Nhạc San, rồi cũng ăn mấy miếng. Đèn trong rạp bị tắt đi, màn ảnh sáng lên và âm nhạc vang lên lôi kéo sự chú ý của anh.

Đây là một bộ phim được đầu tư lớn, Khương Vị nhanh chóng đắm chìm vào đó. Sau khi xem xong còn cảm thấy không tệ, thậm chí còn khen kỹ thuật diễn của nam chính Bạc Dịch.

Mà Nhạc San thì muốn điên mất. Nhìn màn ảnh rộng như vậy đã rất mỏi mắt, muốn xem hết một cảnh thì phải chuyển động đầu mới xem hết được, quá tốn công, nên cô bỏ cuộc luôn. Nhưng âm thanh trong rạp rất cao, người bình thường cũng đã thấy cao rồi, nên đối với Nhạc San bị thu nhỏ, thì chẳng khác gì sấm nổ bên tai. Mỗi lần đến đoạn kịch tính, tiếng nhạc vang lên, cô cảm thấy mình bị “Sư tử rống” công kích. Giọng noi trầm thấp từ tính của nam thần cũng trở thành vũ khí, cô chỉ muốn bịt tai lại.

Một bộ phim rất mong đờim giờ lại biến thành bị tra tấn, ngay cả mặt nam thần cũng không nhìn được mấy lần. Không muốn sống nữa.

Đến khi đèn trong rạp lại sáng lên, cô mới thở ra: Đã sống lại rồi.

Khương Vị bỏ chai nước vào trong bịch bỏng, kiểm tra xem xung quanh có rơi gì không, rồi đưa rác cho nhân viên rạp chiếu phim.

Nhân viên công tác nhìn Khương Vị, không hiểu vì sao anh chàng này lại đi xem phim một mình, mà phía sau vẫn còn chỗ thì không ngồi, lại đi ngồi hàng đầu.

“Sao thế?” Khương Vị đi theo dòng người ra ngoài, hỏi Nhạc San.

Nhạc San chậm rãi thò đầu ra nhìn: “Cảm thấy thần kinh thị giác và thính giác đều bị rèn luyện, giống như tớ vừa sống lại vậy.”

“?” Khương Vị nghi hoặc nhướn mày, bên cạnh lại có người đi qua, vì thế cản Nhạc San, không nói chuyện nữa.

Ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài là dãy phố bán hàng, tiếng người ồn ào.

Khương Vị nhớ tới lần trước đi xem phim cùng Nhạc San cũng như vậy, người đi cùng thì vẫn vậy, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác.

Nếu bây giờ Nhạc San vẫn như bình thường, ôm lấy tay anh, nói chuyện không ngừng thì thật tốt. Nghĩ đến đây, Khương Vị liền sờ Nhạc San trong túi qua lớp vải.

Nhạc San chậm rãi thở ra, cho dù bị đụng cũng không muốn nói chuyện.

Thật mệt, thật đau lòng.

“Muốn ăn gì không?” Khương Vị hỏi.

“Không cần.” Nhạc San lắc đầu, nói, “Cậu đói thì cậu ăn đi, tớ không có sức để ăn.” Xem xong bộ phim, sức sống suy giảm.

Khương Vị tùy tiện mua mấy thứ để ăn, đi qua cửa hàng bán hạt dẻ thì mua cho Nhạc San, rồi mới về nhà.

Nhạc San nằm bẹp trên ô tô, đến khi về đến nhà mới hơi hồi phục lại một chút.

Có thể dm ngửi thấy mùi thối của yêu đương trên người hai người, nên không ra cửa đón như mọi khi, thậm chí còn không thèm kêu lấy một tiếng.

“Cậu sao thế?” Khương Vị thả Nhạc San lên sofa, hơi áy náy sờ cô.

Nhạc San che tai: “Tiếng quá to, làm tớ đau đầu.”

“Vậy cậu phải gọi tớ, để chúng ta về trước chứ.” Khương Vị nói nhỏ nhẹ, sợ làm tai Nhạc San khó chịu, “Tại tớ không để ý.”

“Tớ thấy cậu xem rất vui vẻ, nên không muốn gọi cậu.” Nhạc San lắc đầu, “Tớ như thế này, không thể khiêu chiến rạp chiếu phim được, một cái ipad là đủ để làm rạp chiếu phim cho tớ rồi.” Cho vào trong hộp, là có thể tạo thành rạp chiếu phim.

“Tớ xin lỗi.” Khương Vị xoa đầu Nhạc San.

Nhạc San xoay người, động đậy mấy cái trên sofa như con sâu, rồi đứng dậy: “Không phải lỗi của cậu, là tớ đòi đi xem mà.”

Khương Vị để Nhạc San vào trong tay, để cô tới gần mặt mình, Nhạc San thở dài, mở tay ra, sờ má Khương Vị. Mặt anh mềm mềm, lại hơi mát, làm Nhạc San cọ thêm mấy cái.

Lúc này Đại Mao mới xông vào phòng khách, rồi lại dừng lại ngay, đứng ở chỗ xa xa kêu một tiếng với Khương Vị. Mình nên ra ngoài ban công, không nên vào trong này, biết hai người này đủ ngọt ngào rồi. Nó cụp đuôi quay về ổ của mình.

“Đại Mao sao thế nhỉ?” Nhạc San nhìn nó, tò mò hỏi.

Khương Vị lắc đầu, hơi buồn cười: “Có thể là hôm nay không chơi với nó nên giận dỗi ý mà.”

Đúng vậy, chó cũng biết giận dỗi đấy.

Nhạc San mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, như kiểu cô vừa mới chiến đấu với một cao thủ võ lâm xong. Cô đòi đi tắm rửa, rồi nằm trên giường, ngủ luôn.

Khương Vị thì đọc sách một lát, mới đi về phòng ngủ.

Nhạc San đang ngủ say, chăn vẫn nửa đáp nửa ôm, tạo thành gấu Koala. Dáng người nho nhỏ mềm mại, yếu ớt. Khương Vị muốn chạm vào cô, nhưng lại sợ đánh thức cô, nên chỉ giơ ngón tay ra, sờ mặt Nhạc San qua không khí, rồi cũng đi ngủ.

Tắt đèn, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng như không có của Nhạc San, yên lòng đi vào giấc ngủ.

Nhạc San ngủ sớm, nên buổi sáng tỉnh dậy cũng sớm.

Ánh nắng bên ngoài cách một lớp rèm cửa làm cả phòng ngủ đều ấm áp, Nhạc San ngồi dậy, vươn vai, xoa mắt, nhìn xung quanh.

Khương Vị vẫn đang ngủ, hô hấp đều đặn, lúc ngủ, mặt anh luôn hướng lên trên, nên có thể trông thấy cả sự phập phồng của ngực.

Nhạc San nhàm chán, hết nằm xuống lại ngồi dậy, cuối cùng cô vén chăn lên, đứng dậy, chui vào trong chăn Khương Vị, khó khăn bò lên. Cuối cùng cũng thành công đụng phải ngón tay Khương Vị. Cô chui vào tay áo Khương Vị, giống như lần trước bị Đại Mao đuổi. Cô bò lên cánh tay, chui qua vai, nằm sấp trong ngực anh, chuẩn bị chui ra khỏi cổ áo dọa anh, giống lần trước.

Bởi vì cô nằm trong quần áo Khương Vị, nên xung qanh đều là mùi của Khương Vị, động tác của Nhạc San cũng chậm lại. Cô bò một lúc lâu, đụng phải thứ gì đó dày dày, lại nhìn tay mình, đang ở chỗ cúc áo, vì thế liền thò đầu ra ngoài khe hở, lại bị cái chăn bên ngoài chặn tầm nhìn.

Cô còn định bò lên trên nữa. Đúng lúc này, cô cảm thấy người mình hơi run lên, có hề có dấu hiệu gì, đột nhiên trở lại bình thường.

Cô nghe thấy tiếng áo bị xé rách, cúc áo rơi xuống đất. Cuối cùng tất cả đều yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng Khương Vị hít thở, và tiếng tim đập của mình.

Khương Vị bị đè nặng mà tỉnh, anh mở đôi mắt mơ màng, nhìn thấy Nhạc San nằm trên người mình.

Nằm mơ hả?

Nhưng áp lực này, còn có độ ấm trên người, làm anh giơ tay lên, ôm lấy éo Nhạc San.

Tim Nhạc San vẫn đang nhảy loạn, độ ấm trong lòng bàn tay Khương Vị trở nên cực nóng. Cô ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Khương Vị.

“Nhạc San?” Khương Vị gọi tên cô như để xác định.

Nhạc San nuốt nước miếng, không dám động đậy. Hai tay cô duỗi thẳng, ngang qua vai Khương Vị, đặt trên gối, không có sức chống đỡ, cả người đều dán vào người Khương Vị.

Không nghe thấy cô trả lời, tay Khương Vị hơi động. Bàn tay hơi thô ráp, cọ lên vùng eo mẫn cảm, làm cô nổi da gà. Sau đó, cô liền chống tay xuống gối, để mình và Khương Vị tách ra.

Tay Khương Vị dừng lại, lại ấn Nhạc San về lòng mình.

Tác giả có chuyện muốn nói: Bạc Dịch: tên này vừa nghe là biết là tên nam chính rồi, không được đoán anh là nam phụ ╭(╯^╰)╮

Nhạc San: Vị Lai, tớ và nam thần của tớ có xứng đôi không?

Vị Lai: Phi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.